Hắn lại bấm pháp quyết, hoa sen năm màu bị Ngũ Hành Hoàn thu lại, bám vào bên trên người hắn, hình thành một món chiến giáp năm màu, Ngũ Hành Hoàn huyễn hóa thành kích thước bằng cái bàn vuông quấn quanh người hắn, hóa thành hai tầng phòng hộ...
- Thu!
Cuối cùng, sau khi Phương Tịch thử diễn các loại công pháp, hắn hài lòng thu Ngũ Hành Hoàn lại.
Trong khí hải đan điền, chủ Nguyên Anh cười hì hì vẫy tay một cái, một hào quang năm màu bay tới, đeo lên trên cổ tay của hắn, hóa thành một vòng tay năm màu.
Sau khi chế luyện Ngũ Hành Hoàn xong, Phương Tịch lại lấy ra một bình ngọc, bên trong có chứa một viên Phượng Nguyên Đan.
Tuy hắn không biết Phượng Thập Tam và Thiên Long Tôn Giả hát song hoàng, nhưng hắn vẫn hết sức chú ý cẩn thận về viên đan dược này.
Làm Luyện Đan Sư cấp bốn, bây giờ Phương Tịch tất nhiên có cách riêng để kiểm tra đan dược.
Sau khi trải qua các loại kiểm tra, hắn không khỏi gật đầu:
- Thật sự là linh đan hiếm có, có khả năng đột phá bình cảnh và kéo dài tuổi thọ công...
- Chỉ là... Yêu tộc gian trá, có lẽ tốt nhất không nên ăn đan dược của hắn. Viên đan dược này không có tác dụng đối với tu sĩ sau khi đột phá Nguyên Anh trung kỳ, về phần bình cảnh trung kỳ chắc hẳn không làm gì được ta...
Từ sau khi ưu hóa linh căn, Phương Tịch tự nghĩ tư chất của mình đã vượt qua rất nhiều lão quái Nguyên Anh.
Lại thêm rất nhiều tài nguyên giúp đỡ, cho dù hắn không cần Phượng Nguyên Đan cũng có thể đột phá tới Nguyên Anh trung kỳ ,à không có vấn đề gì.
Đan dược có vấn đề về lai lịch như thế, dĩ nhiên là...
Phương Tịch vỗ một cái vào túi linh thú, Tiểu Thanh hiện lên, con mắt linh hoạt nhìn chằm chằm vào Phượng Nguyên Đan với vẻ khát vọng.
- Ban đầu, ta vốn còn định tìm cho ngươi một viên nội đan Thiên Phượng, không ngờ ngươi lại có hứng thú với viên đan dược này...
Phương Tịch xoa cằm:
- Phượng Nguyên Đan... Chẳng lẽ lúc viên đan dược này chế luyện có thêm vào tinh huyết Thiên Phượng Tộc thậm chí là Bản Nguyên Chi Khí? Mà thôi, nếu ngươi khẩn cầu như vậy, bản tọa lại giúp ngươi được toại nguyện.
Hắn cầm đan dược và khẽ bắn ra, Phượng Nguyên Đan lại rơi vào trong miệng của Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh vui sướng kêu to một tiếng, tiếp theo bắt đầu luyện hóa dược lực của viên đan dược này.
Bất chợt, nó giống như uống rượu say, lảo đảo mấy lần, cuối cùng ngã xuống, mơ màng chìm vào giấc ngủ...
Trong mắt Phương Tịch có ánh sáng màu tím lập lòe. Sau khi hắn kiểm tra một lúc, xác nhận nó không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần ngủ say để tiêu hóa dược lực khổng lồ của Phượng Nguyên Đan, hắn lại bỏ mặc nó ở một bên, tùy ý lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một quyển sách da thú.
Quyển sách da thú này chính là thứ ở trong túi trữ vật của Ngũ Hành Lân Tộc, đều dùng yêu văn viết lại, vài tờ cuối cùng thậm chí là Phượng Triện Văn.
Bây giờ Phương Tịch thật vất vả mới đổi được truyền thừa yêu văn, hắn tất nhiên phải bắt đầu cố gắng tìm hiểu.
Ngón tay hắn xoa tấm da thú, cảm nhận được khí tức hung tàn trong đó, không khỏi âm thầm gật đầu:
- Ít nhất cũng phải làm từ da yêu thú cấp bốn. Có thể lấy vật quan trọng như vậy ra ghi chép, chắc hẳn không đơn giản...
Phương Tịch lấy ra ngọc giản, lật tới trang tên sách của quyển sách da thú, lần lượt đối chiếu.
- Thiên... Thiên yêu "
- Giết chóc, hủy diệt...
- Tiên nhân, tu tiên giả...
...
Ở trên trang tên sách của quyển sách da thú có năm yêu văn, chữ viết Yêu tộc càng tiếp cận với chữ tượng hình hơn, nhưng trong mỗi một kiểu chữ lại có thể diễn tả ý sâu xa hơn, cần Phương Tịch tự mình tìm hiểu, giải ra...
Hắn tìm kiếm ngọc giản, miễn cưỡng dịch được tên của quyển sách:
- Thiên Yêu Lục Tiên Sách? Quả nhiên là một bộ công pháp tu luyện của Yêu tộc! Đáng tiếc... Ta là Nhân tộc, phần lớn công pháp bí thuật của Yêu tộc đều không phù hợp, căn bản không có cách nào tu luyện được.
Ngay cả như vậy, Phương Tịch với ý định học tập quan sát vẫn tiếp tục lật tới trang kế tiếp, bắt đầu dịch...
Thời gian trôi qua như nước, năm tháng giống như thoi đưa.
Trong chớp mắt đã qua mấy năm.
Phương Tịch không mấy khi tu luyện mà chìm đắm vào trong nghiên cứu và học tập yêu văn.
Hắn học yêu văn bình thường có tiến bộ rất lớn, nhưng học tập Phượng Triện Văn lại vô cùng thong thả.
Cho dù trên tay hắn có một tàn hồn Nguyên Anh, có thể dùng cách tự mình cảm nhận để học tập, Phương Tịch vẫn loay hoay trong giai đoạn nhập môn.
Cho dù là vậy, kiến thức nhận được từ trong tàn hồn khiến Phương Tịch biết được tốc độ này của hắn vẫn tính là nhanh!
Có người nói, nếu là tu tiên giả không thể hiểu và cảm nhận được đại đạo hư không, thậm chí cả đời không có cách nào nhập môn.
Dựa theo Phương Tịch phán đoán, chắc hẳn nguyên nhân là do trước đây hắn nghiên cứu Không linh căn, Cấm Không Phù... Cùng với thường xuyên quan sát, tìm hiểu Chư Thiên Bảo Giám, tương đương với đánh tốt cơ sở.
Bên trong động phủ, một tay Phương Tịch cầm Thiên Yêu Lục Tiên Sách, một tay cầm ngọc giản, in dấu công pháp bí thuật mình tìm hiểu được vào từng chữ từng chữ trong đó.