Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 897 - Chương 1060 - Phong Nguyệt Sơn 2

Chương 1060 - Phong Nguyệt Sơn 2
Chương 1060 - Phong Nguyệt Sơn 2

Từng ngọn lửa màu xanh hội tụ, hình thành ba vòng tròn quét về phía đàn Tứ Dực Phi Manh.

Rất nhiều linh lực hóa thành ngọn lửa cực nóng, trong giây lát đã khiến những yêu thú bay này bị tử thương vô số.

Nhưng theo Tứ Dực Phi Manh chết, càng lúc càng nhiều sương mù dày đặc dần dần tản ra.

Xuy xuy!

Rất nhiều tu sĩ kinh hãi nhìn thấy, màn ánh sáng đại trận phòng hộ của bọn họ gặp phải những sương độc này, tự nhiên phát ra tiếng xèo xèo giống như bị ăn mòn, xuất hiện rất nhiều khói trắng.

- Không tốt.

Nam Cung Ly đang muốn ra lệnh, chợt nghe linh thú nhà mình thì thầm ở bên tai mình một câu, nàng kinh ngạc kêu lên:

- Có yêu thú ở dưới lòng đất mấy trăm trượng đang đến gần...

Nàng lập tức ném ra một Truyền Âm Phù màu đỏ tươi, bắn nhanh về phía Thất Bảo Lâu Thuyền.

Thiên Long Tôn Giả nhìn chằm chằm vào Tứ Nhĩ Chỉ Hầu phía trên bờ vai của Nam Cung Ly, ánh mắt tối tăm...

Trên Thất Bảo Lâu Thuyền.

- Công kích đến từ lòng đất sao?

Thiên Đố Ma Quân nhận lấy Truyền Âm Phù màu máu, cười lạnh:

- Chuẩn bị... Địa Động Sơn Diêu Trận!

Ầm ầm ầm!

Một lát sau, lòng đất ở một chỗ chiến trường lõm xuống, vô số yêu thú giống như con giun cực lớn bị ánh kiếm chém xuống, lần lượt biến thành hai đoạn...

Thiên Đố Ma Quân căn bản không để ý tới điều này.

Hắn xoay người, chỉ thấy phía bên mình có vô số linh hạm bay ra, mặt ngoài dâng lên vòng bảo hộ linh lực chém giết với rất nhiều yêu thú bay...

- Bây giờ chỉ là thủ đoạn thông thường. Yêu tộc nhất định còn nắm giữ con át chủ bài...

Hắn thì thào một tiếng, lại nhìn về phía trên sàn thuyền.

Chỉ thấy sàn Thất Bảo Lâu Thuyền đã bị cải tạo thành một tế đàn tối đen từ lúc nào.

Trên đá cổ xưa màu đen sẫm không ngừng chảy ra máu tươi đỏ sẫm.

Một nam tu sĩ thanh niên Kết Đan viên mãn ngồi ngay ngắn ở trong tế đàn, trong tay vẫn đang cầm một lệnh bài tối đen.

Hắn cởi trần, trên người đầy những kí hiệu bằng Cổ Ma văn...

Mà ở dưới tế đàn, một nữ tử với gương mặt đẹp, mặc một trang phục màu ánh trăng trông giống như tế tư cổ đại đang cầm một con dao nhỏ trong tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm vài từ.

- Nếu Hoán Ma Thể thất bại, vị Cửu Âm Thể này nhất định phải lên chống đỡ... Bởi vậy, lựa chọn nàng tới chủ trì tế tự quả nhiên là quyết định thích hợp nhất.

Thiên Đố Ma Quân nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ vẻ mỉm cười.

- Ma Quân đại nhân, Tề sư huynh đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lập tức kích phát Hoán Ma Lệnh...

Nữ ma tu Kết Đan với gương mặt đẹp quỳ rạp dưới đất, giọng điệu nũng nịu nói.

- Tạm thời không vội...

Thiên Đố Ma Quân lại liếc nhìn chiến trường, nhìn thấy từng con yêu thú cấp bốn từ trên điểm tướng đài bay ra, không khỏi cười nói:

- Yêu tộc sắp hành động thật sự. Truyền lệnh xuống, bảo Nguyên Anh bên ta ra tay!

Vèo vèo!

Theo lực chiến đấu của Nguyên Anh hai bên ra tay, từng ánh sáng linh bảo và thần thông bản mệnh của yêu tu va chạm vào nhau, bạo phát ra dư âm có thể khiến tu sĩ Kết Đan chết không có chỗ chôn.

Tất cả chiến trường dường như hóa thành một cối xay thịt, tu sĩ cao cấp và yêu thú cấp ba trở lên bình thường khó gặp một lần, vào lúc này quả thật giống như chó hoang bị chém giết, thi thể ngã ở ven đường...

...

Thời gian lùi về trước.

Một con Thiết Dực Ưng cấp ba hình như đang đi tuần tra ở Thiên Ly Nguyên.

Vèo!

Trong chớp mắt tiếp theo, một ánh sáng máu hiện lên.

Yêu thú này còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị một đám mây máu dày đặc bao phủ, trong giây lát đã hóa thành mủ máu hòa lẫn vào trong mây máu.

Huyết Sát Điện bay qua hoàn toàn không dừng lại. Tinh nguyên trên toàn thân của con yêu thú cấp ba kia hình như hóa thành chất dinh dưỡng của Huyết Sát Điện, khiến pháp lực của Phương Tịch tiêu hao bớt đi một phần...

“Hóa ra trong Huyết Sát Điện này còn che giấu một tầng cấm chế, có thể chuyển hóa tinh huyết để giảm bớt tiêu hao cho người sử dụng?”

“Nếu không phải e ngại danh tiếng, nó thật ra cũng là một món bảo vật phi độn đường dài không tệ...”

Phương Tịch mặc một bộ trang phục màu đen, lưng đeo Thanh Hòa Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng.

Từ cuối chân trời có một ngọn núi đột ngột hiện lên.

Đầu tiên chỉ là một điểm đen, tiếp theo núi non trùng điệp dựng đứng, hóa thành một dãy núi.

Ở xung quanh ngọn núi nào đó còn có yêu khí màu xanh bao phủ, mơ hồ hình thành một trận pháp nào đó.

- Phong Nguyệt Sơn, đến rồi!

Phương Tịch khoanh tay trước ngực, lãnh đạm nói.

- Thoạt nhìn hình như có trận pháp bảo vệ, của phải làm thế nào đây?

Bạch Vân Tẩu nhìn qua, có phần cụt hứng.

Hắn không phải là Trận Pháp Sư.

- Tất nhiên phải phá trận trước lại giết yêu, kể từ đó... nhiệm vụ của bản tọa cũng lại hoàn thành.

Phương Tịch cười ha ha.

Hiện tại, cho dù hắn gặp phải yêu tu cấp bốn thượng phẩm cũng dám đánh một trận. Mà vị Thanh trưởng lão kia rất có khả năng đang ở chiến trường chính, bởi vậy hắn gần như không có gì phải kiêng kỵ.

Bình Luận (0)
Comment