Vốn dĩ hắn còn muốn giữ lại đóa Tử Hỏa này, làm thủ đoạn đối địch ngày sau tấn thăng Nguyên Anh.
Nhưng vì Nguyên Anh, vẫn phải từ bỏ.
- Là một đóa Tam Dương Tử Hỏa sao?
Phương Tịch sờ cằm, cảm giác một đóa Tử Hỏa này so với đóa nguyên bản còn nhỏ hơn mấy phần.
Nhưng mà, trông có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn hơn?
Dù sao cũng được bồi dưỡng từng giờ từng phút mà lớn lên, so với loại nguyên bản được tạo thành từ Thánh hỏa thì yếu hơn một chút, nhưng cũng dễ khống chế hơn.
Một đóa Tử Hỏa này, cho bất kỳ một vị tu sĩ Kết Đan nào tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, cũng là bảo vật vô giá.
Cho dù là lão quái Nguyên Anh cũng phải động lòng.
- Thôi, đổi như thế đi.
Phương Tịch trầm ngâm một phen, vẫn đáp ứng.
Dù sao, hắn cảm giác Tuyệt Diễm Tử cũng không có bao nhiêu chất béo...
Bảy ngày sau.
Bên ngoài thành Thiếu Dương, trong một động quật dưới mặt đất.
Một viên Sơn Hải Châu màu lam lẳng lặng nằm nhoài nơi hẻo lánh.
Trong động phủ của Thánh Tử.
Phương Tịch bấm niệm pháp quyết, Ngũ Hỏa Cổ lơ lửng, sau đó nổ tung rồi cắn nuốt một đoàn Tam Dương Tử Hỏa.
Kế tiếp, phần lưng của Bạch Ngọc Thiềm Thừ có thêm một u cục ba màu.
- Năm loại ma hỏa... Dường như còn thiếu một chút nhưng cũng đủ rồi.
Phương Tịch nhìn qua Bạch Ngọc Thiềm Thừ, cảm thấy khí tức của đối phương so với trước đó dồi dào hơn rất nhiều, dường như thực lực cũng tăng lên rất nhiều.
Có thể thấy được, trong khoảng thời gian này dung nạp nhiều ma hỏa, nó cũng được hưởng ké không ít lợi ích.
- Ộp!
Ngũ Hỏa Cổ nhìn Phương Tịch, trong con ngươi đỏ tươi như bảo thạch dường như có thêm vài tia khẩn cầu.
- Thôi...
Phương Tịch cười cười, lấy một đoàn Tam Dương Tử Hỏa ra ngoài:
- Đoàn ma hỏa này, ngươi nuốt vào, bắt đầu tiến hóa đi...
Ngũ Hỏa Cổ có thể thôn phệ các loại hỏa diễm tiến hóa kỳ dị, đến bây giờ khí tức đã đạt tới cực hạn Địa cấp rồi.
Lại thôn phệ một đoàn Tam Dương Tử Hỏa, có khả năng lớn sẽ tấn thăng Thiên cấp!
Phương Tịch cũng rất muốn biết, một cổ trùng Thiên cấp có thể so với Nguyên Anh trong truyền thuyết, rốt cuộc có tác dụng gì?
Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, Bạch Ngọc Thiềm Thừ cử động quai hàm, phát ra một tiếng kêu rất to:
- Ộp!
Trong hư không như có một cơn gió lốc, bao phủ Tam Dương Tử Hỏa, thoáng chốc chui vào trong Ngũ Hỏa Cổ.
Lần này cũng không phải chứa đựng, mà là hoàn toàn thôn phệ.
Nương theo Tam Dương Ma Hỏa nổ tung, nhiệt đố bốn phía bỗng nhiên tăng cao.
Nhưng Ngũ Hỏa Cổ lại trở nên vô cùng kỳ dị, toàn thân lóe ra một tầng sáng màu trắng, mang theo sự lạnh lẽo đến cực hạn.
Bỗng nhiên!
Ngũ Hỏa Cổ mở miệng rộng, phát ra tiếng vang vang dội.
Mấy vệt sáng hiện ra, hóa thành một chùm sáng bao vây Tam Dương Ma Hỏa ở trong đó.
Đầu lưỡi nó thon dài phun ra nuốt vào, thoáng chốc nuốt chùm sáng kia vào trong bụng, một đoàn Tam Dương Ma Hỏa đương nhiên cũng có kết quả như thế.
Miệng Bạch Ngọc Thiềm Thừ hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ tươi cười cổ quái.
- Mau!
Phương Tịch đánh một đạo pháp quyết vào Ngũ Hỏa Cổ, bắt đầu phụ trợ Ngũ Hỏa Cổ tấn thăng…
Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trong động phủ Sơn Hải Châu.
- Ộp!
Nương theo một tiếng thiềm gáy vang dội, Bạch Ngọc Thiềm Thừ to bằng cái thớt hiện ra, trên lưng còn có năm u cục màu sắc khác nhau.
- Ngũ Hỏa Cổ Thiên cấp!
Trong mắt Phương Tịch lóe lên vẻ vui mừng, âm thầm câu thông sâu độc, cảm ứng uy năng của nó.
- Ngũ Hỏa Cổ Thiên cấp, trừ chứa đựng mười lăm loại ma hỏa quan trọng nhất là lúc chứa đựng có thể lợi dụng uy năng của dị hỏa tiến hành công thủ…
- Với thực lực chứa đựng năm loại ma hỏa của Ngũ Hỏa Cổ, cho dù là lão quái Nguyên Anh nhìn thấy cũng muốn quay đầu bỏ chạy...
- Đồng thời, nó dường như còn thức tỉnh năng lực “thông cảm” nhất định?
Phương Tịch hơi nghi hoặc một chút:
- Đối với năng lực tăng cường cảm ứng của các loại cổ trùng? Dường như cũng không có tác dụng gì lớn nhỉ.
Hắn nhìn Bạch Ngọc Thiềm Thừ to bằng cái thớt, lắc đầu, lại đánh ra một đạo pháp quyết.
Trong nháy mắt Bạch Ngọc Thiềm Thừ bành trướng...
Sơn Hải Châu lóe lên, một vị quái nhân mũ rộng vành cưỡi Bạch Ngọc Cáp Mô bỗng nhiên xuất hiện, thu hồi Sơn Hải Châu lại.
- Bạch Ngọc Cáp Mô, chúng ta đi!
Phương Tịch đứng trên lưng Bạch Ngọc Cáp Mô vừa biến lớn, cười ha ha một tiếng, chuẩn bị đi tìm mục tiêu xui xẻo tiếp theo thử nghiệm uy lực Thiên cấp của Ngũ Hỏa Cổ.
- Ộp!
Nhưng sau một khắc, Bạch Ngọc Thiềm Thừ dường như cảm ứng được cái gì, bắt đầu chạy như điên về một phía.
Phụt!
Nó mở miệng rộng ra, phun ra một đoàn Tam Dương Ma Hỏa, thiêu đốt vách đá dưới động quật thành nham tương nóng hổi, hiện ra một cái động lớn.
Rầm rầm!
Mặt đất nứt ra, dòng nham thạch trôi đi, giống như cảnh tượng tận thế núi lửa phun trào!
Một con Bạch Ngọc Thiềm Thừ nhảy ra khỏi miệng núi lửa, mà trên bốn chân đều có một đám lửa bùng lên. Sau đó trực tiếp bay vọt lên, tốc độ như điện quang hỏa thạch, vô cùng kinh người!