Hù dọa những người khác có lẽ có thể sử dụng Thiên Cực Ách Vận Châu.
Nhưng mà, dùng cái này hù dọa người của Vạn Vật Chung Yên, chẳng khác nào đưa mọi thứ ra ánh sáng.
Có lẽ không bao lâu nữa, vô số Vạn Vật Chung Yên đều sẽ tìm tới mình.
Đến lúc đó hối hận không kịp.
Cho nên, không chỉ không thể cầm hạt châu Thiên Cực hù dọa đối phương, thậm chí ngay cả để đối phương biết đều không được.
Nếu không sẽ dẫn tới đả kích hủy diệt.
Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, liền không nghĩ nhiều nữa.
"Đại Thiên Thần Tông?" Quỷ tiên tử suy tư một chút rồi nói: "Ta gần đây cũng phát hiện thân ảnh của bọn hắn. Hình như ở phía nam Nam Bộ, sau đó liền biến mất, chắc là ở gần U Vân Phủ. Về việc bọn hắn muốn làm gì thì không được biết."
U Vân Phủ?
Giang Hạo nhớ kỹ tình huống của đối phương.
Căn cứ theo lời Liễu nói, Đại Thiên Thần Tông là muốn tìm một chiến trường.
Có lẽ có thể ra tay từ nơi này.
"Thiên Nhân tộc xuất hiện một chút biến hóa, bọn hắn hình như khôi phục rất nhanh. Khả năng thiên phú có chút khác biệt so với lúc trước, hoặc là do trải qua đại kiếp, khổ tận cam lai. Không ít người đều đang đột phá, tranh nhau tăng lên." Liễu nói.
"Ta tiếp xúc qua người Thánh Đạo, bọn hắn cũng có nói một chút về chuyện Thiên Nhân tộc. Nói rằng phía sau Thiên Nhân tộc chắc là sẽ có một chút động tác. Còn nói thân ảnh của Thánh Chủ cũng nhiều, tốt nhất cũng nên cẩn thận một hai."Quỷ tiên tử lên tiếng.
Giang Hạo nghe mà có chút ngoài ý muốn.
Thiên Nhân tộc bắt đầu quật khởi, thân ảnh Thánh Chủ cũng nhiều.
Nói cách khác, tốc độ giáng lâm của thần hồn Thánh Chủ sẽ càng nhanh. Mà thần hồn có thể dung hợp, chỉ cần dung hợp thành công, như vậy thực lực nhất định không phải bình thường.
Một cái là Vũ Hóa, như vậy mười cái, một trăm cái, thậm chí một vạn cái thì sao?
Ngày dung hợp xong, có lẽ chính là ngày Thánh Chủ trở lại thiên địa.
Mặt khác, Quỷ tiên tử đã tiếp xúc người Thánh Đạo, xem ra Thánh Đạo cũng bắt đầu xuất hiện rõ ràng ở Nam Bộ, không biết có đến Thiên m Tông hay không.
Dù sao bên trong Hải Vụ Động cũng có người của bọn hắn.
Có lẽ cuối cùng sẽ lại tiến về Hải Vụ Động.
Sau đó, mọi người lại hàn huyên rất nhiều.
Giang Hạo vẫn như ban đầu, không nói lời nào, cũng không đưa ra nhiệm vụ.
Rất nhiều chuyện còn không biết chuẩn bị như thế nào.
Nhất là Thập Nhị Thiên Vương.
Tụ hội kết thúc, khi tỉnh lại, Giang Hạo liền lấy thư tịch ra và ghi chép tình huống tụ hội .
Hiện nay Đan Nguyên tiền bối tương đối quan tâm tới tứ đại dị thú.
Chuyện khác thì không có. Giao dịch cũng gần như không có.
Chờ đợi Man Cốt trở về là đủ.
Chuyện cần để ý là hải ngoại, Thượng An đạo nhân và Thiên Đạo Trúc Cơ đều đưa ra tin tức.
Ánh sáng hoặc là khí tức đặc thù.
Tiếp theo là người Đại Thiên Thần Tông có khả năng đang ở U Vân Phủ.
Bản thân cần cẩn thận một chút, đại khái có có liên quan tới vị kia của Vạn Vật Chung Yên.
Thiên Nhân tộc và Thiên Thánh Giáo có lẽ sắp quật khởi.
Thánh Đạo thì còn tốt, bọn họ từng có hợp tác, không đến mức xảy ra xung đột.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có xung đột lợi ích.
Sau đó, Giang Hạo khép thư tịch lại, bắt đầu dùng Sơn Hải Ấn Ký gia trì Công Đức Đỉnh.
Thời gian một đêm, Giang Hạo mới thu hồi Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Chỉ cần qua một tháng nữa, bản thân sẽ có thể khôi phục tu vi Vũ Hóa viên mãn.
Ngoài đó ra còn phải tốn hai ba tháng mới khôi phục được Đăng Tiên.
Sau này sẽ có thể tăng cao tu vi.
Hiện tại, hắn cần nghiệm chứng một số việc.
Đêm khuya, hắn dùng Tử Hoàn quay về trong sân.
Chờ tới ngày thứ hai, hắn liền tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa.
Sau đó, hắn lặng yên không một tiếng động đi vào Linh Dược Viên, quản lý linh dược thượng phẩm, bởi vì hôm qua chưa có trở về, hắn còn đặc biệt giám định lại. Thời gian xuất hiện vấn đề, cũng may chỉ là chậm trễ mấy ngày.
Sau khi xử lý đơn giản và xác định không có người, hắn biến mất tại chỗ.
Quay về lầu các.
"Tổng cộng tốn nửa canh giờ."
"Có hơi lâu, theo lý thuyết có thể nhanh hơn một chút nữa."
Nửa canh giờ cũng không ngắn, nếu như bên này có việc thì bản thân không có cách nào lập tức làm ra phản ứng.
Cần một chút trận pháp phụ trợ.
Mặt khác, bởi vì là ngày thứ hai đến, cho nên không lãng phí Tử Hoàn trở về.
Chỉ là cần lãng phí một Tử Hoàn ở bên này.
Có thể tiếp nhận.
Mặt khác, chính là chuyện mình trở về, tốt nhất là không bị phát hiện.
Trong lúc đó có một ít phong hiểm, nhưng mà có thể giúp hắn tăng cao tu vi ở mức độ lớn nhất.
Nên làm.
Trước đây, hắn không cần thiết mạo hiểm, an tâm chờ đợi thời gian trôi qua là đủ.
Mình có thể biến cường.
Bây giờ thì không được. Hắn không có thời gian.
Phân biệt pháp bảo thường vào lúc chạng vạng tối, pháp bảo quan trọng sẽ lập tức được đưa tới.
Cho nên, phần lớn thời gian ban ngày đều là thanh nhàn, có lẽ có thể thử tiến vào quặng mỏ.
Chuyện này cần xem tình huống để định ra.
Sau đó chính là tìm ra điểm chung.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau một tháng, tu vi của Giang Hạo đã khôi phục Vũ Hóa viên mãn.
Đầu tháng hai.
Tháng này không có nhiều đồ cần phân biệt, hơn nữa đều là mấy bảo vật bình thường.
Có một ít bọt khí màu trắng, bọt khí màu lục cực ít.
Bọt khí màu lam chỉ có một cái.
Cũng xem như là không tệ.
Có thể đào được trọng bảo hay không, hoàn toàn xem vận khí.
Còn về chuyện đào quáng, tạm thời không được.
Cần quen thuộc với người nơi này trước đã.
Chủ yếu là người của tầng thứ ba và tầng thứ tư nhìn như hiền lành, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm hắn, lựa ra khuyết điểm.
Trước đó hắn có tặng đồ, chỉ có một chút tác dụng, nhưng tác dụng không lớn.
Cần một chút cơ hội và thực lực.
Cũng không phải là thực lực trên tu vi, mà là giám bảo.
Như này mới có thể được coi trọng, để lầu ba lầu bốn trở thành yểm hộ của bản thân.
"Cần một số người và một số việc."
Hắn nhìn về phía quặng mỏ, nếu như là chờ cơ hội thì không biết phải bao lâu.
Hiện nay chỉ có thể chế tạo cơ hội.
Cơ hội như vậy cần một món bảo vật.
Rất nhanh, hắn nhớ tới Trường Sinh Mộc.
Đến lúc sử dụng rồi.
Hi vọng vẫn còn ở đó.
Sau bảy ngày.
Một thợ mỏ ngoài ý muốn đào được một khúc gỗ đầy sinh cơ.
Sau đó, nó bị một người giám sát mang đi.
Hắn bảo người khác không được để lộ ra ngoài.
Trước tiên, hắn đi đến bên cạnh người dẫn đội, nói: "Sư huynh, nếu như chúng ta đưa cái này đi trước có phải là sẽ có không ít khen thưởng hay không?"
"Sẽ, nhưng có khả năng sẽ bị những người khác trực tiếp mang đi." Người dẫn đội nghiêm túc nói.
Có nhiều thứ sẽ không giao lên, sẽ bị xem như món đồ bình thường và có thể chiếm làm của riêng.
"Vậy sư huynh tại sao lại không vượt qua những người khác đưa đến lầu các phân biệt chứ? Lấy quan hệ của sư huynh, chắc là sẽ không bị nhằm vào. Hơn nữa, có thể trực tiếp đưa đến lầu bốn." Sư đệ giám sát đưa ra chủ ý.
Dẫn đội nhíu mày: "Như này sẽ trực tiếp đắc tội ba bên, nếu như chỉ là một số người quản lý quặng mỏ thì còn tốt. Nhưng mà làm vật sẽ trực tiếp đặc tội với lầu hai lầu ba."
"Sự cấp tòng quyền, lầu hai mới tới, hoàn toàn không có năng lực phân biệt, lầu ba chắc là sẽ cho lầu bốn mặt mũi. Nếu như thực sự không được thì cứ nói đồ quan trọng nhất thì nên đưa cho người lợi hại nhất phân biệt. Hoặc nếu bị phát hiện thì cứ nói chủ yếu là muốn để lầu bốn triệu tập các vị sư huynh sư tỷ cùng nhau phân biệt. Sư huynh, nếu như đây là bảo vật đỉnh cấp, ngươi sẽ đạt được không ít thứ. Sư đệ ta cũng không tham lam, trước đó Linh Dược Viên không phải có mấy tiểu cô nương đẹp mắt hay sao, ta dự định đi một chuyến. "Sư huynh có người quen biết bên kia, hi vọng có thể nói một tiếng." Sư đệ giám sát nghiêm túc nói.
Nghe vậy, dẫn đội suy tư một chút rồi gật đầu nói: "Được, nhưng mà ngươi đã đi rất nhiều lần, tốt nhất nên khiêm tốn một chút. Lần này không thể vượt qua hai người, chết quá nhiều người sẽ có một chút ảnh hưởng. Hơn nữa, cách làm của ngươi quá tàn nhẫn, dễ dàng bị phát hiện."
"Đa tạ sư huynh, ta lần này nhất định sẽ cẩn thận." Sự đệ giám sát cảm kích nói.
Sau đó, dẫn đội cầm Trường Sinh Mộc đi ra phía người.
Sư đệ giám sát cứ đứng quan sát như vậy, chờ bóng người biến mất, thân ảnh của sư đệ giám sát xuất hiện vặn vẹo.
Biến thành dáng vẻ của Giang Hạo.
"Tốt, bước kế tiếp." Giang Hạo bình thản mở miệng.
Dẫn đội là một người nam tử trung niên, Trúc Cơ viên mãn.
Lúc cầm khúc gỗ, hắn cảm giác tu vi đều đang nhảy nhót.
Đây tuyệt đối là đồ tốt.
Nhưng mà, thực lực hắn không đủ, không dám chiếm làm của riêng.
Nhưng mà hắn có quen biết sư huynh ở lầu bốn.
Mặc kệ đối phương nộp lên hay là chiếm làm của riêng, chính mình cũng có thể có khả năng tấn thăng Kim Đan.
Nếu không thì hắn cũng sẽ không mạo hiểm để đắc tội với nhiều người như vậy.
Sau khi hắn tìm tới sư huynh ở lầu bốn thì lập tức lấy Trường Sinh ra. Đối phương cảm nhận được khí tức liền cực kì kinh ngạc, đây tuyệt đối là bảo vật.
Ngay vào lúc lúc này, người lầu ba không biết vì sao lại đi lên một chuyến.
Khi nhìn thấy Trường Sinh Mộc, đối phương cũng nhướng mày.
"Sư muội có chuyện gì có thể vào trong nói." Nam tử lầu bốn lập tức nói.
Hắn cũng không nghĩ tới đối phương lại tới kịp thời như thế.
"Không được." Tiên tử lầu ba lập tức lắc đầu.
Nam tử lầu bốn nhăn mày lại.
Không nể mặt mũi?
Muốn nuốt một mình?
Hay là uy hiếp ta?
Thấy thế, tiên tử lầu ba lập tức nói với phía dưới:
"Bạch Dịch sư huynh, không phải là chuyện gì lớn, mà là quặng mỏ đưa tới một món bảo vật."
Câu nói này khiến cho nam tử lầu bốn sững sờ, người dẫn đội quặng mỏ cũng là hoảng sợ.
Bạch Dịch…. Người phụ trách quặng mỏ hiện tại.
Xong rồi.
"Bảo vật quặng mỏ?" Giọng nói bình thản truyền tới từ phía dưới.
Lúc này, nơi thang lầu có hai người đi tới.
Chính là Bạch Dịch và Giang Hạo.
Giang Hạo chỉ là đi cùng.
Mặc dù nghe nói có người đưa bảo vật lên, nhưng hắn cũng không quá để ý. "Đúng vậy."
Nam tử lầu bốn lập tức cúi đầu cung kính nói:
"Đúng, đúng là quặng mỏ đưa bảo vật tới."
"Vậy sao lại trực tiếp đưa đến lầu bốn rồi? Giang sư đệ phân biệt qua chưa?" Bạch Dịch quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Lúc này, lầu bốn không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Vạn Thành Phong, đệ tử chân truyền Hoành Lưu Bộc, Nguyên Thần trung kỳ.
Mặc dù hắn là chân truyền, nhưng so với thủ tịch như Bạch Dịch còn kém xa vạn dặm.
Nếu như bởi vì việc này mà đắc tội đối phương thì sẽ không hay.
Bạch Dịch là một người cực kì bao che khuyết điểm, không nói nhiều.
Nhưng rất nhiều thứ đều sẽ bị nhớ kỹ.
Lần này mình làm việc đắc tội đối phương, như vậy thì nên rời đi, nhưng có thể an toàn rơi đi hay không cũng là một chuyện.
Hiện tại, hắn hận thấu xương người đưa đồ tới.
Chỉ là, vào lúc hắn suy tư nên ứng đối như thế nào.
Giang Hạo đột nhiên nói: "Đã phân biệt qua."
Nghe vậy, Vạn Thành Phong và tiên tử lầu ba đều thầm giật mình.
"Thật sao?" Bạch Dịch có chút ngoài ý muốn, tiếp tục nói: "Kết quả thì sao?"
Lần này, tiên tử lầu ba lại cảm giác đau đầu.
Mặc kệ đối phương có trả lời được hay không thì vấn đề đều sẽ rơi xuống trên người nàng. Bản thân sẽ vô cớ bị cuốn vào trong đó.
Nàng chỉ mới nhìn khối gỗ một chút, chỉ có thể biết được nó không tầm thường, nhưng không cách nào biết được nó là cái gì.
Cái gì đều nói không nên lời, không phải lộ vẻ nàng cũng rất vô năng hay sao?
Nhưng mà Giang Hạo lại mở miệng.
"Trường Sinh Mộc, cành của Trường Sinh Thụ trong truyền thuyết, có thể tẩm bổ thần hồn."
"Trường Sinh Mộc?" Bạch Dịch có chút ngoài ý muốn.
Không chỉ là hắn, những người khác cũng là như thế.
Thân cành của Trường Sinh Thụ, đây là bảo vật cỡ nào?
"Hạ sư muội cũng cảm thấy là Trường Sinh Mộc sao?" Bạch Dịch quay đầu nhìn về phía Hạ tiên tử.
Người kia nhắm mắt nói:
"Trường Sinh Mộc có chút đặc thù, ta không dám xác định." Sau đó Bạch Dịch lại nhìn về phía Vạn Thành Phong.
"Ta cũng giống như Hạ sư muội." Người kia lập tức nói.
“Vậy trước tiên cứ điều tra, sau đó ghi chú lại." Bạch Dịch thuận miệng nói, sau đó dẫn Giang Hạo rời đi.
Để lại hai người tim đập nhanh không thôi.
Hạ tiên tử có chút phẫn nộ, quay đầu nhìn về phía Vạn Thành Phong.
Người kia không dám chần chờ, vội vàng nói: "Phía sau tất có thâm tạ."
Như thế Hạ tiên tử mới rời khỏi.
Sau khi đưa tiễn Bạch Dịch sư huynh, Giang Hạo về tới chỗ ở của mình.
Lần này, bản thân ở lại chỗ này sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều.
Hai người kia cũng sẽ không cố ý nhằm vào hắn nữa, mà hắn có một ít việc nhỏ đối phương cũng sẽ hỗ trợ che giấu.
Như vậy, nếu gặp chuyện và tặng đồ, hai người phía trên cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Còn về Bạch Dịch sư huynh, là lầu ba gọi tới.
Bản thân dùng một chút thủ đoạn mà thôi.
Trước đó, hắn có giám định Bạch Dịch sư huynh, biết được đối phương cần một món đồ không đắt nhưng hiếm thấy.
Giang Hạo tìm được vật này, sau đó cố ý giả bộ như người qua đường nói chuyện phiếm tiết lộ cho Hạ sư tỷ.
Sau đó, lại làm như trùng hợp bị bắt gặp đang bán món đồ kia tại nơi hẻo lánh.
Đối phương ngoài ý muốn, liền thử mua về.
Trước khi tặng đồ cần phân rõ thật giả, một khi phân rõ, liền có chỗ củng cố lực lượng Nguyên Thần hậu kỳ.
Vì để đối phương không cách nào mang đi, bởi vậy mới gọi Bạch Dịch sư huynh tới.
Cùng một thời gian Trường Sinh Mộc bị lấy ra, Giang Hạo tăng cường khí tức của gỗ, bị người phía dưới phát hiện.
Mọi chuyện phía sau thuận lợi đều dựa vào vận khí.
Trong tưởng tượng của hắn, nếu Bạch Dịch sư huynh biết được tình huống của Trường Sinh Mộc thì sẽ tìm đến bản thân xác định. Hoặc là sẽ tự mình tiến hành giải đấu phân biệt.
Hắn nào nghĩ tới Bạch Dịch sư huynh vừa đến đã gọi hắn đi cùng, sau đó cùng nhau lên lầu bốn.
Lúc này mới xảy ra chuyện về sau.
Cũng may mọi chuyện đều phát triển đúng như dự đoán của hắn.
Chuyện sau đó chính là chờ đợi đối phương tới cửa, hắn cũng đã giám định qua lầu bốn.
Có thể bị lợi dụng, nếu không thì cũng sẽ không phiền phức như thế.
Lầu ba là bởi vì hắn và lầu bốn định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cho nên cũng nhất định phải như thế.
Cho nên lần này lầu bốn sẽ tặng lễ cho lầu ba và hắn.
Biểu thị cảm tạ.
Người dẫn đội quặng mỏ cũng được hắn lựa chọn kỹ.
Giám sát dưới tay hắn cũng là như thế.
Tối hôm đó.
Cửa phòng của hắn bị gõ, người tới chính là Vạn Thành Phong.
"Đa tạ sư đệ giải vây." Đối phương vô cùng có thành ý mở miệng.
"Sư huynh đang nói cái gì vậy?" Giang Hạo ra vẻ hồ đồ.
Người kia cười nói: "Không có gì, thấy sư đệ mới vừa tới không quá quen thuộc nên ta có chuẩn bị một chút vật nhỏ, coi như là làm quen với nơi này."
Một viên đan dược.
Giá trị ba ngàn linh thạch.
Giang Hạo vui vẻ nhận lấy.
Mọi chuyện phía sau bắt đầu trở nên phá lệ thuận lợi, cũng không có người nhìn chằm chằm hắn hay nhằm vào hắn nữa.
Lầu bốn đã tỏ thái độ, lầu ba sẽ không tự chuốc nhục nhã.
Huống hồ Giang Hạo đã biểu hiện ra giá trị, không đáng để bọn hắn xa lánh.
Lại qua một tháng.
Đầu tháng ba.
Sau khi Giang Hạo xác định không có vấn đề gì, bắt đầu tiến vào quặng mỏ.
Đào quáng.
Tất cả mọi thứ đều làm nền tốt, là thời điểm bắt đầu đào quáng.
Lấy lý do là thăm dò con đường khoáng mạch mới cho một vị sư huynh quản lý mới quen.
Lúc tiến vào quặng mỏ và vung cuốc chim, Giang Hạo có chút kích động.
Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bắt đầu đào quáng.
Khoáng mạch lần này có không ít cơ duyên đối với hắn.
Chỉ là không biết có thể tấn thăng đến tình trạng gì.
Keng!
Giang Hạo dùng pháp bảo cuốc chim bắt đầu đào khoáng thạch.
Sau một hồi, một bọt khí màu lục rơi xuống.
【 Linh kiếm +1 】
Gần nửa ngày đi qua, mới phát hiện một bọt khí màu lam.
【 Tu vi +1 】
Sau đó chính là bọt khí màu trắng.
【 Lực lượng +1 】
Sau đó đều là bọt khí màu trắng, cho đến chạng vạng tối thì bọt khí màu lam thứ hai mới xuất hiện.
【 Khí huyết +1 】
Chạng vạng tối trở về, trên mặt bàn có một chút bảo vật, hắn bắt đầu lau và phân biệt đơn giản.
【 Tinh thần +1 】
【 Linh kiếm +1 】
Không có bọt khí màu lam, có chút đáng tiếc.
Tới gần rạng sáng, hắn trở lại trong sân và bắt đầu tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, sau đó tiến về Linh Dược Viên quản lý hạt giống linh dược thượng phẩm. Sau đó, hắn lại quay về quặng mỏ thực hiện Sơn Hải Ấn Ký cho Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Ngày qua ngày, hình thành một vòng khép kín hoàn mỹ.