Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079: Trùng Sinh Chi Ta Là Vạn Vật Chung Yên

Chương 1079: Trùng Sinh Chi Ta Là Vạn Vật Chung Yên Chương 1079: Trùng Sinh Chi Ta Là Vạn Vật Chung Yên

"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?" Giang Hạo nghe được tiền bối của Hạo Thiên Tông bình thản mở miệng.

Hắn không nghĩ tới tồn tại trung tâm của Vạn Vật Chung Yên lại là cường giả của Hạo Thiên Tông.

Chắc là từ rất lâu rất lâu trước kia, thời đại của Cổ Kim Thiên.

Vạn Vật Chung? Cái chức vị này thật là kỳ quái.

Không biết tên thật của hắn là gì.

Giang Hạo nhìn những người này, không có bất kỳ ý định giám định nào.

Vẫn nên quan sát một chút xem mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.

"Chúng sinh nhìn như bình đẳng, lại như thế nào bình đẳng?" Tiền bối Hạo Thiên Tông nhìn qua vị trí trung tâm, nói: "Nhân tâm táo bạo, đều không phải Thánh Hiền, đều có mệnh số. Người người đều có cuộc sống giống nhau, người người đều có thể bình đẳng, thì thế giới này sẽ không tồn tại trật tự. Vẫn không phải là thế giới mà ngươi muốn. Vậy thì khi đó là ai sai? Vạn vật sinh linh có trật tự của bản thân, ta tu tiên vì trường sinh cửu thị, ngăn cản kiếp nạn xảy ra trong phạm vi năng lực, bảo hộ một phương. Nhưng đây chỉ là để bọn họ thoát khỏi uy hiếp tử vong, không cách nào làm cho bọn họ thay đổi tình trạng bản thân. Tiên tông không làm được những thứ này. Cho dù là Nhân Hoàng năm đó cũng không thể làm được. Ngươi cảm thấy sai là do Tiên tông chúng ta không làm sao? Cũng bởi vì vậy mà gia nhập Vạn Vật Chung Yên?"

Vạn Vật Chung hơi lắc đầu, giọng điệu vẫn mang theo một chút ý cười: "Ta sao lại trách tội Tiên tông chứ? Lập trường của Tiên tông vốn là như thế, lúc trước nếu như ta động thủ, thật ra cũng không có cái gì. Khi đó, mặc dù ta mờ mịt, nhưng vẫn chưa từng làm nhiều cái gì. Sau đó, ta tiếp tục đi con đường của ta, tu đường của ta. Ta xuất phát từ Đông Bộ, bước qua sông núi, đi qua đám người. Ta chậm rãi hiểu rõ mảnh đại địa này, hiểu được vạn vật sinh linh. Ta một đường đi từ Đông Bộ đến Tây Bộ, tốn hai trăm năm. Trong hai trăm năm này, ta nghe được cuộc trò chuyện của vô số người. Bọn hắn đều đang bàn luận về đôi cánh, nhưng trong lời nói thì đều là gông xiềng. Trong lúc nhất thời, ta có chút hiểu rõ bọn hắn."

"Hiểu rõ cái gì?" Hồ Nguyệt Tiên hỏi.

Giang Hạo cũng có chút tò mò.

Vị này nhìn rất bình thường, đã hoàn toàn thay đổi vào lúc nào?

Người của Vạn Vật Chung Yên, đều có lý tưởng của mình.

Nhưng hắn không tán đồng loại lý tưởng này.

Hủy diệt thế giới, giết hết tất cả mọi người, quá cực đoan.

Loại người này quá cực đoan, cũng quá nguy hiểm.

Là kiểu người không nên chọc nhất.

"Giữa người và người không có khả năng bình đẳng, động lực của bọn hắn không phải bình đẳng, mà là làm người trên người. Nơi nào có người thì sẽ có so sánh, sẽ có giai cấp. Đây là chuyện không cách nào thay đổi. Người tiếp nhận ức hiếp, nhưnh vẫn muốn sống sót. Người trên cao có được mọi thứ rồi nhưng vẫn muốn củng cố địa vị của mình. Bọn hắn ức hiếp, là muốn thể hiện sự cao quý của bản thân, đây là quyền lợi của bọn hắn. Mỗi người đều muốn sống, đều muốn sống càng tốt hơn. Đương nhiên, phần lớn mọi người đều chỉ muốn sống sót. Bọn hắn cả đời đều sống trong khổ ách, căn bản không có cách biết được như thế nào là hạnh phúc. Hoặc là bọn hắn cảm thấy năm sau người ức hiếp không đến nữa chính là chuyện hạnh phúc nhất. Chỉ là khổ ách chuyên chọn người nghèo khổ. Phần lớn đời người đều quá đắng. Nhưng mà, sau khi xem hết những người này, ta lại hiểu rõ một đạo lý."

"Đạo lý gì?" Tiền bối Hạo Thiên Tông hỏi.

"Bọn hắn đều không có sai." Cảm xúc của Vạn Vật Chung chưa bao giờ thay đổi: "Mặc kệ thế gian ác hay tốt, bọn hắn là Tiên tông hay Ma Môn trong Tu Chân Giới, thì đều muốn đi trên con đường của mình, phù hợp giữa thiên địa. Bọn hắn chưa từng sai, dù sao tất cả mọi người đều là vì mình. Đây là bản năng của con người. Cái gọi là ác chẳng qua cũng chỉ là kết luận của một đám người. Đổi thành một đám khác, có lẽ chính là thiện. Thịt cá bách tính, ức hiếp đám người, lại giúp người trong già có cuộc sống giàu có, đối với người nhà kính yêu có thừa. Hắn sai sao? Đối những người bị lấn ép, hắn là đại ác nhân chính cống, nhưng mà đối với người nhà, hắn chính là người chồng tốt, người cha tốt."

Giang Hạo gật đầu.

Đối phương nhìn rất thấu triệt, cũng hiểu rõ rất nhiều thứ.

"Nếu như bọn hắn đều không sai, tại sao ngươi lại muốn gia nhập Vạn Vật Chung Yên?" Tiền bối Hạo Thiên Tông hỏi.

Theo lý thuyết thì không nên gia nhập mới đúng.

"Chuyện này liên quan tới một vấn đề khác."

Vạn Vật Chung nhìn về phía hậu bối đã từng là đồng môn, nói: "Nếu như tất cả mọi người đều không sai, vậy tại sao thế giới này lại khiến ta khó chấp nhận như vậy? Rốt cuộc là cái gì sai? Ta sao? Vì để tìm được đáp án, ta một đường đi tới Nam Bộ. Ta có được cơ duyên tại Nam Bộ, hiểu rõ đại đạo. Cũng chính là vào lúc đó, ta có được đáp án cuối cùng. Sau khi biết được đáp án, ta liền bắt đầu truy sùng Vạn Vật Chung Yên."

"Đáp án là gì?" Hồ Nguyệt Tiên hỏi.

Giang Hạo rũ mắt. Hắn đã nghĩ đến đáp án.

"Người không sai, chủng tộc có tư tưởng càng không sai, nếu như tất cả mọi người đều không có sai, vậy thì sai ở đâu?" Vạn Vật Chung bình thản nói:

"Sai ở cái thế giới này. Là thế giới sai. Vạn Vật Chung Yên, nhằm vào mảnh thế giới này. Nếu như không có thế giới, tất cả sẽ có thể bình tĩnh lại. Ta, gia nhập Vạn Vật Chung Yên. Trong mắt của ta, trên đời này có hai loại người, một loại là tội nhân, người ức hiếp và lạnh lùng đều là đúng, nhưng lại đều sai, cho nên bọn hắn vẫn là tội nhân. Còn có một loại khác là người thân ở trong khó khăn bi thảm, đây là người khắc họa phần lớn thế giới. Mà chuyện ta muốn làm, chính là để thế giới này chỉ còn lại một loại người. Đó chính là loại thứ hai, người thân ở trong khó khăn bi thảm."

"Ngươi muốn giết hết loại người thứ nhất?" Tiền bối Hạo Thiên Tông hỏi.

"Làm sao lại như thế?" Vạn Vật Chung lắc lắc đầu, nói:

"Giết người không phải mục đích của chúng ta, chỉ là thủ đoạn thực hiện mục đích. Chuyện chúng ta muốn làm…là Vạn Vật Chung Yên. Chúng sinh bình đẳng."

Lúc này, Vạn Vật Chung chậm rãi đứng dậy, rũ mắt nhìn xuống chúng nhân.

Hắn khẽ động bờ môi, giọng nói lạnh nhạt truyền khắp tứ phương:

"Lúc ta còn nhỏ từng chửi bới Vạn Vật Chung Yên, trưởng thành lại lý giải Vạn Vật Chung Yên, lúc ngộ đạo truy phủng Vạn Vật Chung Yên, sau khi già bởi vì tâm cảnh thiếu hụt nên chậm chạp không cách nào đột phá, chết dưới tay cường gải cái thế. Khi đó ta mang Vạn Vật Chung Yên đi, dùng nó để bổ sung tâm cảnh. Bây giờ trùng sinh trở về, ta chính là… Vạn Vật Chung Yên."

Khí tức mênh mông phun trào, đại địa đều đang chấn động.

"Lời nói vô căn cứ, lời lẽ sai trái." Lão giả Hạo Thiên Tông nổi giận nói.

"Lời nói vô căn cứ cũng tốt, lời lẽ sai trái cũng được." Vạn Vật Chung nhìn nam tử trước mặt, cười nói: "Đúng sai cũng không phải là tuyệt đối, lỗi của ngươi có thể là đúng ở trong mắt một số người. Đúng của ta lại chính là sai trong mắt các ngươi. Đây là lập trường và tư tưởng, không hề có liên quan gì tới đúng sai. Nếu như trên đời này đều là âm thanh của ngươi, vậy là đúng, đúng không? Ngươi ngay từ đầu đã nói, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Chúng sinh sao có thể giống nhau được? Mỗi người đều có con đường của mình. Ta đi Vạn Vật Chung Yên, ngươi đi trường sinh cửu thị."

Giọng nói rơi xuống, tiền bối Hạo Thiên Tông trầm mặc. Hắn trong lúc nhất thời không có cách nào mở miệng phản bác. Chuyện cuối cùng có thể làm chính là dùng thực lực đánh tan nó.

Giang Hạo rũ mắt.

Hắn có thể hiểu được lý luận của đối phương, cũng có thể lý giải cách làm.

Những mấy chuyện này đều không cần để ý.

Điều khiến hắn chú ý chính là bổ sung tâm cảnh.

Lúc Cổ Kim Thiên đánh giết đối phương là lúc tâm cảnh đối phương không được đầy đủ và không cách nào đột phá.

Mà bây giờ tâm cảnh bổ đủ, vậy có phải là đã đột phá?

Bây giờ là thực lực cỡ nào?

Bình Luận (0)
Comment