Sơn môn Thiên Âm Tông.
Một vị trung niên nhân cất bước đi vào. Hắn giao lưu với một vị đệ tử, khóe miệng lộ ra nụ cười, có ít răng vỡ vụn, làm cho người khắc sâu ấn tượng.
"Điền sư đệ, mặc dù ngươi có tu vi không tệ, nhưng mà vẫn nên ở bên ngoài trước, qua một thời gian ngắn liền có thể tiến vào nội môn." Nam tử trẻ tuổi mở miệng cười nói.
"Ta đã hiểu, đa tạ sư huynh." Nam tử trung niên âm thầm cho đối phương một chút linh thạch, cười nói:
"Trong khoảng thời gian này làm phiền sư huynh, nếu không ta đã bỏ lỡ cơ hội nhập môn lần này rồi."
"Nói gì vậy chứ, là chuyện ta nên làm." Nam tử trẻ tuổi cười nói
Sau đó, nam tử trung niên được đưa tới nơi ở của hắn.
Chờ tất cả mọi người đi, vẻ mặt hắn mới trầm xuống: "Không nghĩ tới tiến vào lại khó như thế, nhưng mà hữu kinh vô hiểm. Chờ thời cơ không sai biệt lắm sẽ có thể động thủ. Nhưng mà thật sự là kỳ quái, một số người ở rất nhiều nơi đều bò ra ngoài, tại sao gần đây lại không có? Không quan trọng, ta phải hái đi trước khi những người kia phát hiện ra ta."
Nam tử trung niên ngồi cạnh bàn đá trong sân, dự định suy nghĩ bước kế tiếp. Chỉ là vừa mới ngồi xuống, một ly trà đột nhiên đặt ở trước mặt hắn: "Tiền bối, mời uống trà."
Nam tử trung niên vừa mới định đưa tay nhận, đột nhiên sững sờ.
Ngay sau đó, hắn hoảng sợ nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy một người mặc áo trắng, tay cầm quạt xếp đang khoan thai tự đắc uống trà.
Con ngươi nam tử trung niên lập tức co rụt lại, có chút khó có thể tin nổi.
Đối phương làm sao mà xuất hiện?
Lại xuất hiện vào lúc nào?
Hắn kiềm chế nghi ngờ trong lòng, cuối cùng vẫn lựa chọn nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Sau khi uống trà, hắn vốn cho rằng đối phương sẽ mở miệng nói chút gì đó, nhưng cũng không có.
"Đạo hữu." Hắn chủ động mở miệng.
Nhưng mà người đối diện chỉ mỉm cười nói: "Uống trà."
Nghe vậy, nam tử trung niên lập tức cau mày, cuối cùng vẫn là lựa chọn uống trà. Hai người cứ như vậy hưởng thụ ánh nắng buổi chiều, uống linh trà.
Sau khi nam tử trung niên uống xong, đối phương sẽ buông cây quạt xuống thêm trà cho hắn. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng lại khiến nam tử trung niên cảm thấy không nhanh.
Lúc này, nam tử áo trắng đang châm trà cho hắn, chỉ là đổ một lúc thì phát hiện ra đã không còn.
"Uống hết trà rồi." Hắn có chút cảm khái nói.
Nam tử trung niên lúc này đã chảy đầy một lưng mồ hôi lạnh. Hắn mở miệng mấy lần, đều không thể nói chuyện bình thường với đối phương.
Sau khi để bình trà xuống, Giang Hạo nhìn về phía người trước mắt, nói:
"Tiền bối có hiểu rõ về Thiên m Tông không?"
"Không hiểu rõ lắm." Nam tử trung niên trả lời.
"Thiên m Tông có một tòa tháp, tên là Vô Pháp Vô Thiên. Tiền bối vào đó đi thôi, còn về chuyện trái cây thì bỏ đi vậy. Tiểu gia hỏa ăn được thì chính là cơ duyên, để trái cây tan ra, trở thành trợ lực giúp bọn hắn." Tầm mắt Giang Hạo bình thản, nói:
"Coi như là kết một thiện duyên, được chứ?"
Nghe vậy, nam tử trung niên cúi đầu uống trà. Hắn không có mở miệng. Đối phương cũng chưa từng truy vấn. Nhưng mà hắn biết mình nhiều nhất chỉ có mấy giây để cân nhắc.
Ngừng một lúc, hắn hỏi: "Ở bên trong cũng sẽ bị liên lụy."
"Lúc duyên phận đến đương nhiên là sẽ có thể ra." Giang Hạo trả lời.
Nghe vậy, nam tử trung niên thở dài một tiếng, nói:
"Ta là Điền Quan Hoành "
Giang Hạo gật gật đầu, cuối cùng chậm rãi biến mất, hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Điền Quan Hoành nhìn xung quanh trống rỗng, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác, thế nhưng chén trà trong tay vẫn còn ở đó, bên trong vẫn còn có một chút nước trà còn chưa uống xong.
Hắn nhìn chăm chú vào nước trà hồi lâu rồi uống một hơi cạn sạch, cuối cùng mới đứng dậy thở dài nói:
"Trà này đắng hơn trước đây rất nhiều.”
Hắn cất chén trà, trực tiếp đi về phía Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Hắn không ngờ tới bản thân sẽ bị phát hiện.
Mà sự xuất hiện và biến mất của đối phương, cũng như khí tức lúc uống trà kia, đều khiến hắn hiểu được một chuyện, bản thân không có cách nào từ chối.
---
Giang Hạo trở lại chỗ ở, cũng không ở lại quá lâu, mà là đến gần Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy vị kia tiến vào trong đó. Như thế hắn liền yên tâm.
Quá khoảng thời gian nữa sẽ đi vào xem một chút, không biết hắn có thể ra ngoài được hay không.
Về việc tại sao lại không trực tiếp giết…
Người này không đơn giản, hơn nữa lại không biết là người từ thời đại nào, giữ lại sẽ có trợ giúp nhất định cho Thiên m Tông.
Bản thân hắn qua một thời gian ngắn nữa sẽ phải rời khỏi, Nam Bộ cũng sẽ bắt đầu loạn. Nếu như Thiên m Tông không nắm rõ nội tình của cường địch xung quanh, rất dễ dàng ăn thiệt thòi. Cho nên giữ đối phương lại sẽ tốt hơn một chút.
Đương nhiên, không bao lâu nữa trái cây mà Lâm Tri ăn vào sẽ tan ra, dù có muốn tìm thì đã không còn ý nghĩa.
Cho nên đợi thêm hai ba năm, bản thân liền có thể an tâm ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.
Giang Hạo trở lại chỗ ở, lấy đầu lâu Hắc Long ra.
Đối phương trong khoảng thời gian này đã trải qua không ít chuyện, đã chết lặng tuyệt vọng.
Đầu tiên là ở chung một chỗ với Thiên Cực Ách Vận Châu, sau đó lại đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, cảnh giới rớt khỏi tiên nhân. Bây giờ vẫn là ở cùng một chỗ với Thiên Cực Ách Vận Châu. Cả đời đều chưa từng kích thích như vậy.
Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà nó đã trải qua những chuyện mà vô số người cả một đời đều không thể trải qua.
"Tiền bối đã tốt hơn chưa?" Giang Hạo hỏi.
Trong tiếng nói mang theo đại thế sơn hải, đối phương lập tức hoàn hồn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Giang Hạo, hắn thở dài nói: "Ngươi giết ta đi, chủ nhân sau lưng ngươi thật là đáng sợ, ta nhận.”
"Có nhiều thứ muốn để tiền bối nhìn một chút." Giang Hạo bình thản mở miệng.
"Thứ gì?" Hắc Long nhướng mày nói:
"Chủ tử của ngươi hạ mệnh lệnh mới?"
Giang Hạo khẽ gật đầu, sau đó lấy Thương Uyên Long Châu ra. Hắn mới lấy nó từ trên người Tiểu Li cách đây không lâu.
Ngoại trừ muốn hỏi thăm Hắc Long ra, chính là bổ sung lực lượng cho Long Châu.
Nếu như bản thân bước lên tiên lộ thì chắc chắn sẽ cần rất nhiều thời gian, quá lâu không có trở về, lực lượng Long Châu không đủ sẽ không tốt. Những chuyện khác đành phải nhìn chính Tiểu Li vậy.
Sự bảo vệ của hắn dù sao cũng có hạn, tương lai cần dựa vào chính mỗi người bọn hắn.
"Đây chính là Thương Uyên Long Châu trong miệng ngươi?" Tầm mắt Hắc Long đặt trên Long Châu.
Hắn nhìn chằm chằm vào, thậm chí có một đạo Long khí lấp lóe trong mắt.
"Cổ lão." Hắc Long chậm rãi mở miệng:
"Long Châu này cực kì cổ lão, thậm chí khả năng không phải ở thời đại của ta, nhưng mà ta không biết là rồng gì. Trừ phi ngươi tìm được người có được Long Châu đến, có lẽ ta có thể nhìn ra vài thứ."
"Long Châu cũng phân ra các rồng khác nhau sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đương nhiên, Chân Long nhất tộc có Thủy Long, Hỏa Long, Thiên Không Chi Long. Mỗi một loại rồng đều có thiên phú thuộc về mình, trong bọn hắn luôn xuất hiện người cực kỳ ghê gớm ngưng tụ ra Long Châu đặc thì, mỗi một viên đều mang theo uy năng to lớn.
Ví dụ viên trong tay ngươi đây, trong đó ẩn chứa lực lượng cổ lão, hơn nữa có thể thêm vào từ trên người chủ nhân.
Không chỉ như thế, Long Châu này còn có thể mang đến cảm ngộ cho Long tộc. Mặc dù ta không biết lai lịch của Long Châu này, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự bất phàm của nó. Ngươi chỉ là nhân loại, không hiểu rõ mấy chuyện này cũng là chuyện đương nhiên. Người không tính là gì cả." Hắc Long ngạo nghễ nói.
Giang Hạo gật đầu.
Mặc dù Hắc Long không ngừng gièm pha con người, luôn miệng chê bai nhân tộc không tính là gì, nhưng mà bên trong cuồng vọng đúng là mang theo một chút thực lực.
Giang Hạo vốn định đi gọi Tiểu Li tới, chỉ là ngừng một lúc, hắn bỗng có một ý nghĩ. Sau đó đặt Thương Uyên Long Châu lên đầu Hắc Long.
Sau khi để lên, Hắc Long liền kêu thảm.
Long tộc bắt đầu bài xích Hắc Long.
Giang Hạo thấy thế liền thu Long Châu vào.
"Nó đang bài xích ta, đây không phải là Long Châu bình thường. Long tộc chắc là không có mấy viên Long Châu cao minh như thế." Hắc Long cả kinh nói:
"Chủ nhân sau lưng ngươi hình như còn lợi hại hơn ta nghĩ nhiều. Hắn nhất định là cự long viễn cổ."
Viễn cổ hay không thì hắn không biết, nhưng chắc không phải là cự long.
Giang Hạo thầm nghĩ, Tiểu Li là ấu long.
Đây là điều không thể nghi ngờ.
Hồng Vũ Diệp cũng đã nói đến chuyện này, cho dù trước khi Tiểu Li mất trí nhớ là như nào, nhưng nàng chính là ấu long.
Lúc này, Giang Hạo vẫy vẫy tay với bên ngoài, một con chó trắng tinh xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo. Nó ngoắt ngoắt cái đuôi, dáng vẻ lấy lòng.
Trong nháy mắt nhìn thấy con chó, Hắc Long có chút kỳ quái. Hắn cảm giác đối phương mang đến cho hắn một loại cảm giác tim đập nhanh, muốn tránh né.
"Có biết nó không?" Giang Hạo hỏi.
Hắc Long đáp không biết.
Giang Hạo gật đầu, giải thích: "Đó là đương nhiên, nó là sản phẩm xuất hiện sau khi ngươi bị phong ấn."
Giang Hạo chưa từng nhiều lời, để Tiểu Uông đi tìm Tiểu Li. Hắn muốn để Hắc Long gặp Tiểu Li một lần, xem suy đoán của bản thân trước đó liệu có đúng hay không.
"Chủ của ngươi rốt cuộc là tồn tại gìi?" Hắc Long có chút tò mò.
"Tiền bối cảm thấy thế nào?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Chắc là một vị cực kỳ ghê gớm, nhưng mà thân phận lại không tiện gặp người. Mặt khác, mặc dù hắn là rồng, nhưng mà chắc là có chút không bình thường. Nếu không sao có thể để ngươi toàn quyền xử lý chuyện của Long Châu? Nhất là khi Long Châu này còn cực kỳ ghê gớm." Hắc Long phân tích đạo lý rõ ràng.
Giang Hạo gật đầu nói câu tiền bối quả thật kiến thức cao minh.
Hắn căn bản không biết chủ tử của mình là ai, cũng không cách nào phản bác đối phương. Nếu như người ta đã vắt hết óc để suy đoán thì hắn cũng nên tán đồng một chút.
Một lúc sau, Giang Hạo cảm giác được Tiểu Li.
Tử khí của hắn bắt đầu kéo dài, bao trùm lên người Tiểu Li, che đậy tướng mạo của nàng.
Nhưng mà khí tức đã lộ ra, có che đậy dáng vẻ hay không đều như nhau. Nhưng hắn vẫn muốn che một chút.
"Sư huynh." Tiểu Li cẩn thận đi tới cửa.
Sư huynh đột nhiên tìm nàng, khẳng định là muốn nói gì đó.
Không biết là bởi vì nàng ăn nhiều tại nhà ăn, hay là đánh Mộc Ẩn sư đệ tại Linh Dược Viên, hay là mang theo Băng Tinh lén dùng linh dịch tưới linh dược.
Giang Hạo làm sao biết được Tiểu Li đã làm gì, chỉ là bảo nàng tiến đến mà thôi.
Sau khi nàng tiến vào, Hắc Long cũng nhìn sang.
Chỉ là trong nháy mắt, lông mày hắn liền nhíu lại, thậm chí kích động, muốn kêu lớn lên.
Giang Hạo khẽ động ngón tay, ép cho đối phương không cách nào mở miệng.
"Sư huynh, ngươi tìm ta?" Tiểu Li hỏi sau đó quay sang nhìn Tiểu Uông đi theo bên người nàng, không dám có chút bất kính.
Tiểu Li thích mấy thứ màu trắng như tuyết. Nàng nhìn thấy một con chó màu trắng xinh đẹp liền để Tiểu Uông biến thành dáng vẻ kia.
Chủ nhân có lệnh, nó nào dám từ chối?
"Hái một chút bàn đào đi qua đưa cho Trình Sầu, để hắn chia cho mấy người Lâm Tr. Mặt khác…"
Giang Hạo lấy quả mà Lâm Tri mang về ra, nói:
"Cầm số quả này đi chia cho mọi người, một người một quả."
"Thừa một quả." Tiểu Li đếm rồi nói.
"Cũng cho Tiểu Uông một quả đi." Giang Hạo nói.
Tất cả mọi người đều có, chỉ Tiểu Uông là không có.
Giang Hạo đưa quả kia cho nó, dù sao cũng là một con chó trung thành.
"Gâu gâu ~ " Tiểu Uông cảm động mở miệng.
Sau đó, Tiểu Li lại hái bàn đào, nhún nhảy rời đi.
Chờ người rời đi, Giang Hạo mới giải phong ấn cho Hắc Long.
"Nàng, nàng, nàng…"
"Nàng thế nào?"
"Nàng không phải rồng."
"Không phải rồng?"
Nghe vậy, Giang Hạo có chút kinh ngạc, làm sao có thể không phải rồng được? Hắn đã giám định Tiểu Li, chắc chắn là rồng.
Còn là Chân Long.
Chỉ là tại sao Hắc Long này lại nói như vậy?
"Ta không phải có ý này." Hắc Long kích động nói:
"Nàng nhìn qua đúng là một con rồng, một con rồng hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Nhưng mà nàng không bình thường, ta không nhìn thấy được dáng vẻ Chân Long của nàng, không chỉ như thế nàng còn có mùi đồ ăn. Chính là mùi của người mà ngươi cứu lúc trước. Đương nhiên, nếu như người kia là cỏ dại thì nàng chính là thần dược. Ta có một loại dự cảm, sau khi ăn nàng ta có thể bước vào một cảnh giới không dám tưởng tượng."
Nói đến đây, Hắc Long nghĩ tới điều gì, nói: "Nàng là chủ tử của người? Nàng quả nhiên không phải là Long tộc bình thường, cho nên mới để ngươi hỏi thăm về viên Long Châu nào, lại còn giao Long Châu cho một nhân loại như ngươi. Nàng là không có cách nào. Thân phận địa vị của nàng trong Long tộc nhất định không cao."
Giang Hạo an tĩnh nghe, sau đó nói: "Ý của tiền bối là, nàng có lẽ có người huyết mạch."
"Không có." Hắc Long quả quyết lắc đầu.
"Không có?"
"Đúng vậy, nhưng mà ta cũng không biết vì sao lại có loại cảm giác này, ta xem không hiểu, nhưng mà ta muốn ăn nàng."
"Hắc Long đều muốn ăn sao?"
"Khó mà nói được, nếu như không phải là đồ ăn như ta nói thì cực có thể là bản thân nàng không tầm thường, không chỉ là Hắc Long chúng ta mà Chân Long nhất định cũng muốn ăn nàng. Nàng chính là thần dược hành tẩu đối với ta, độc nhất vô nhị."
Giang Hạo rũ mắt suy tư, như thế xem ra Tiểu Li sẽ thật sự chọc đến phiền phức. Suy tư một lát, hắn mới hỏi: "Trước kia có rồng nào tương tự như vậy không?"
"Ta không biết." Hắc Long lắc đầu.
Giang Hạo gật đầu, sau đó lại hỏi: "Khí vận của tiền bối còn đang ngưng tụ sao?"
Hắc Long đưa ra đáp án chuẩn xác: "Vẫn còn, Hắc Long thức tỉnh ít, thậm chí khả năng chỉ có một mình ta, cho nên ta gánh vác trách nhiệm khiến các Hắc Long khác tỉnh lại, tất nhiên có không ít khí vận tụ đến."
"Vậy vất vả cho tiền bối rồi." Giang Hạo nói xong liền thu Hắc Long vào.
"Thân phận Tiểu Li có vấn đề, xem ra cần phải hỏi những con rồng cổ lão cao minh khác một chút." Giang Hạo nghĩ thầm.
Bất kể như thế nào, loại chuyện này không thể gấp được.
Những ngày qua Tiểu Li chưa bị phóng sinh, không đến mức gây nên phiền phức.
Nhưng mà phải nghĩ biện pháp che đậy khí tức của Tiểu Li.
Làm xong những chuyện này, hắn bắt đầu bổ sung lực lượng cho Long Châu.
Sau đó liền không có chuyện gì muốn làm nữa.
Còn về những chuyện khác, chính là chuyện của tụ hội.
Theo như tình huống trước mắt thì tạm thời không có chuyện gì quá lớn, hắn vẫn chưa nói ra chuyện dị thú, cũng không có dùng để đổi tình báo.
Cho đến trước mắt, hắn cũng không muốn làm quá nhiều chuyện, chỉ là… nguy hiểm đến từ Đọa Tiên tộc vẫn luôn tồn tại, có chút khiến cho người ta bất đắc dĩ.
Không biết phía sau có bị ảnh hưởng gì hay không…
---
Đông Bộ.
Dưới một hồ sâu, có lượng lớn người ẩn thân tại đây. Lúc này một tiếng bạo liệt đột nhiên truyền đến từ phía trên. Đầm nước khô cạn, một thân ảnh xuất hiện dưới ánh mặt trời, giọng nói phóng khoáng của hắn truyền tới từ trên không.
"Đọa Tiên tộc, nghe nói các ngươi có thù với Tiếu Tam Sinh, muốn tìm hắn? Ta và hắn cũng có chút chuyện cũ, cũng không hi vọng các ngươi tìm hắn , có thể cho lão phu chút mặt mũi hay không. Có thể đừng quấy rầy hắn trong vòng năm mươi năm? Đương nhiên, các ngươi có thể từ chối, nhưng mà các ngươi sẽ bị lão phu truy sát trong năm mươi năm này. Các ngươi sẽ khó mà khôi phục quá nhiều trong năm mươi năm này, lúc đại thế đến, các ngươi chỉ có thể bị đánh mà thôi."
Giọng nói rơi xuống, phía dưới có tiếng rống giận dữ xuất hiện:
"Vậy còn ngươi? Ngươi rời khỏi Hạo Thiên Tông, đại thế đến ngươi cũng không vớt được cái gì."
Nam tử trung niên cười to, nói:
"Lão phu đủ mạnh rồi, ta đã được định sẵn không phải là nhân vật chính của đại thế lần này rồi. Các ngươi có muốn đi tranh giành nhân vật chính một chút không? Hay là cũng đã nghĩ thoáng giống như lão phu rồi?"
Phía dưới không còn âm thanh gì nữa, chỉ còn tiếng cười không chút kiêng kị của nam tử trung niên trên không trung.
"Ngươi làm sao tìm được chúng ta? Ngoại trừ Minh Nguyệt Tông, ta không tin Hạo Thiên Tông ngươi có thể đột nhiên tìm tới chúng ta." Phía dưới có người hỏi.
"Ta không thể hỏi bọn hắn vị trí của các ngươi sao? Bọn hắn không thể không trở về chuẩn bị cho đại cục. Mà người chúng ta xem trọng thì lại không cần chuẩn bị quá nhiều, lúc này có chút trống tay. Ha ha ha ha!" Nam tử trung niên lại cười to.
"Tại sao ngươi lại giúp Tiếu Tam Sinh?"
"Không có lý do thì sao danh môn chính phái chúng ta có thể động thủ được?"
“…”