Giang Hạo đứng ở giữa không trung, lúc này tay hắn nắm Thiên Đao, buông Phong Hoa đạo nhân ra. Ánh mắt dừng lại trên Thiên Đao.
Một cỗ vận rủi bắt đầu thuận theo Thiên Đao kéo dài hướng về phía tay hắn. Xung quanh có vòng xoáy khí vận đang hình thành.
Sơn Hải Công Đức Đỉnh xuất hiện, trên đó có Sơn Hải Ấn hiện ra rõ ràng, trấn áp vận rủi đang kéo dài mà đến.
Còn về vòng xoáy vận rủi.
Giang Hạo động Thiên Đao, Thiên Cực Chi Pháp như đao chém qua, tất cả đều vỡ vụn tại chỗ.
Phản phệ này cực kỳ đáng sợ, nếu như không phải có Sơn Hải Công Đức Đỉnh và Thiên Cực Chi Pháp, hắn căn bản sẽ không vận dụng. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng không thể lại lợi dụng hung vật thiên cự trong khoảng thời gian ngắn.
Chống đỡ được một lần, không ngăn được lần thứ hai.
Cần tăng cao tu vi, lĩnh hội đao pháp cao hơn và Thiên Cực Chi Pháp.
Muốn trấn áp khí vận, cho dù không có Sơn Hải Công Đức Đỉnh thì cũng có thể thử dùng những vật khác thay thế. Quan trọng nhất vẫn là Thiên Cực Chi Pháp và thực lực của bản thân.
Đây là điều khó mà thay thế.
Sau khi đè xuống phản phệ, Giang Hạo mới đi cảm nhận một đao kia. Chỉ là một lát sau, hắn nhíu mày.
Hắn nhìn về phía phương xa, có chút ngoài ý muốn.
"Có một đao không có rơi xuống."
Tất cả đao đều thành công rơi xuống, dù là đao mật thiết nhất đều là như thế. Thế nhưng lại có một thanh đao chậm chạp không chịu rơi xuống.
Bị chặn lại.
"Mặc dù chỉ là một tia lực lượng bé nhỏ của Thiên Cực Ách Vận Châu, nhưng mà người có thể bị Phong Hoa đạo nhân khống chế trên đời này đều sẽ không thể trốn thoát được một đao kia."
Giang Hạo thuận theo một tia liên hệ mà nhìn về phía nơi xa.
Lúc này, Thiên Cực Ách Vận Châu còn đang trong tay hắn.
Ánh mắt có thể thuận theo vận rủi này để nhìn ra đầu nguồn từ xa.
Một lát sau, hắn nhìn thấy một tòa tháp.
"Vô Pháp Vô Thiên Tháp?"
Giang Hạo chấn kinh, thứ ngăn cản hắn lại là Thiên m Tông. Sau đó hắn nghĩ tới Nhan Thường trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, xem ra đã bỏ sót người này.
Suy tư một lát, Giang Hạo cũng không lo lắng.
"Đây là đao trong số mệnh của nàng, chỉ cần vừa ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì sẽ bị một đao kia chém giết, trừ khi nàng cả đời này không ra khỏi tháp."
Không ra khỏi tháp liền có thể nghĩ biện pháp lợi dụng.
Chỉ là không biết nàng có biết được những gì mà Phong Hoa đạo nhân chân chính biết được hay không.
Nếu như vẫn tồn tại nguy hiểm thì phải nghĩ biện pháp đưa nàng ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hoặc là để nàng chết ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Tạm thời không cần quá lo lắng về cái phân thân này.
Nhưng mà làm một Tiếu Tam Sinh có thù tất báo, đương nhiên sẽ phải để cỗ phân thân kia rõ ràng tình cảnh của mình.
Sau đó hắn viết phong thư, gửi cho Thiên m Tông.
Hi vọng Thiên m Tông thích phần lễ vật này.
Mặt khác, hắn phải đi giám định đối phương một chút, nếu có nguy hiểm tiềm ẩn thì phải nghĩ biện pháp chém giết.
Lúc hắn đang muốn rời khỏi, đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ đang bắn ra. Cúi đầu nhìn lại, là trung tâm tinh thần trên người Phong Hoa đạo nhân.
Trung tâm này đang biến mất, nhưng mà hình như có người đang thông qua trung tâm để quan sát tình huống, dường như có chút miễn cưỡng.
Phong Hoa đạo nhân chết quá nhanh, đối phương tới có chút tốn sức.
Hắn giám định, cũng không có nguy hiểm gì.
Làm một người có lòng nhiệt tình, Giang Hạo dùng lực lượng tinh thần chạm đến trung tâm của Đại Thiên Tinh Thần. Giờ khắc này, hắn cảm thấy có vô số đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Thấy thế, Giang Hạo mở miệng trước:
"Người là Tiếu Tam Sinh ta giết, đại thế mở ra ta chờ các ngươi tìm đến. Nhưng mà lúc uy hiếp ta thì tốt nhất nghĩ lại trước. Tiếu Tam Sinh sẽ không bị uy hiếp, chỉ có quét ngang cửu thiên thập địa. Ta chờ các ngươi."
Sau đó, Giang Hạo cười to ba tiếng, thoát khỏi trung tâm tinh thần.
Không thể tiếp xúc quá nhiều, thứ này tiếp xúc lâu sẽ gặp nguy hiểm.
Cầm trữ vật pháp bảo của Phong Hoa đạo nhân lên, Giang Hạo lại dùng Thiên Đao bổ mấy đao, như thế mới quay người rời đi.
Hắn không biết Đại Thiên Thần Tông cuối cùng sẽ lựa chọn như thế nào.
Tiếp tục giết mình hay là buông xuống, hắn đều không thèm để ý.
Bởi vì Tiếu Tam Sinh hắn hiện tại chính là người đầu tiên từ cổ tới kim.
Cũng không phải là Giang Hạo.
Cũng không biết Đại Thiên Thần Tông có thể giống như Phong Hoa đạo nhân hay không, cảm thấy hắn có liên quan tới Tiếu Tam Sinh, từ đó nhắm vào mình.
Nếu như là vậy thì sẽ thật sự phiền phức.
Đại thế đến, Thiên m Tông khẳng định phải đứng trước rất nhiều nguy hiểm. Mình không còn an toàn như vậy nữa.
Lúc này không cách nào xử lý vấn đề, đại thế đến thì càng không cách nào xử lý trong thời gian ngắn.
Ví dụ như Đọa Tiên tộc.
Đó chính là kết thù với cả một tộc, mặc dù mình đã thành tiên, cũng không thể để cả tộc bọn hắn buông bỏ thù hận ở thời điểm này.
Chỉ hi vọng theo thời gian dần trôi, bọn hắn có thể chậm rãi bỏ xuống mối thù trong lòng. Ngoại trừ hai thế lực lớn này còn có Thiên Thánh Giáo.
Thiên Thánh Giáo nhằm vào Giang Hạo, cũng không phải là Tiếu Tam Sinh, thật ra vẫn rất phiền toái. Nhưng mà bọn hắn gần đây đã không chút nào để ý đến chuyện này nữa.
Người để ý đều là mấy người có tu vi Nguyên Thần, Luyện Thần, sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn. Mình cẩn thận một chút là được.
n oán cá nhân khác thì chắc là không có.
Quả nhiên, không có thứ gì có thể chiến thắng được thời gian. Mối thù truyền kiếp theo thời gian dần trôi cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thành hư vô.
Dù sao thì người nhớ kỹ cừu hận cũng sắp biến mất ở trong dòng sông thời gian.
Như vậy sẽ còn có ai nhớ kỹ mối thù với hắn nữa đây?
"Phải trở về." Giang Hạo lắc đầu cảm khái.
Dòng sông thời gian quá dài, một ngày nào đó trong tương lai hắn cũng có thể biến mất ở trong con sông này. Thứ hắn muốn chính là một đường đi tới, đi đến phần cuối của tất cả. Dù là đã đến điểm cuối thì hắn cũng muốn sống sót.
Cho nên, hắn không thèm để ý đến đánh giá của một số người chút nào, chỉ cần mình sống đủ lâu thì mấy thứ này đều chỉ là phong cảnh dọc đường mà thôi.
Trên đường đi, hắn lấy đầu Hắc Long ra.
"Tiền bối lại gặp mặt rồi."
"Ngươi…"
Hắc Long có chút hoảng sợ nhìn người trước mắt, dù là đối mặt với cường giả Chân Long, tiền bối Tiên Tộc, hắn đều chưa từng hoảng sợ như vậy.
"Vãn bối trước đó vẫn luôn bận bịu, không rảnh ra tay giúp tiền bối, hiện tại tiền bối còn có chuyện gì muốn nói sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi thật sự có chủ tử sao?" Hắc Long hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối cũng không biết, theo lý thuyết thì là không có, thế nhưng vãn bối cũng không có tự do."
"Không có tự do?" Hắc Long có chút khó có thể tin nổi:
"Người như ngươi lại không có tự do?"
"Người như ta?" Giang Hạo mỉm cười nói:
"Vãn bối chỉ là một người đáng thương bị thiên địa chán ghét vứt bỏ, gãy mất tiên lộ mà thôi. Người như ta làm sao có thể tùy tâm sở dục được cơ chứ?"
Hắc Long trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi gọi ta tiền bối khiến ta có chút không chịu nổi. Ta vẫn luôn cho rằng nhân tộc rất nhỏ yếu và vô năng, thế nhưng ta phát hiện ta sai rồi."
Lúc Giang Hạo thành tiên, hắn đã nhìn thấy dị tượng và khí thế của người thành tiên kia, dù là Chân Long đều không có.
Mà điều khiến hắn khiếp sợ là, tất cả những thứ kia đều bắt nguồn từ nhân tộc., không có bất kỳ chủng tộc nào khác.
Mà phần lớn khí tức đáng sợ xung quanh cũng đều là nhân tộc. Bởi vậy có thể thấy được, nhân tộc sớm đã không còn là nhân tộc trong nhận biết của hắn nữa. Bọn hắn đã trở nên cường đại, cực kỳ cường đại.
"Nhân tộc vẫn còn rất yếu." Giang Hạo có chút cảm khái nói:
"Đọa Tiên tộc sắp trở thành Tiên Tộc, Thiên Linh tộc cũng sẽ thành Thiên Chi Nhất Tộc. Thiên Thánh tộc cũng là như thế, tứ đại dị thú xuất hiện, các chủng tộc khác cũng đang dần dần xuất hiện ở bên trong thiên địa. Nhân tộc sẽ bị vây công."
"Nhân tộc sẽ bị vây công?" Nghe vậy, Hắc Long khó có thể tin nổi.
Bởi vì điều này đủ để chứng minh nhân tộc cường đại.
"Đúng thế." Giang Hạo gật đầu.