Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Lại Đón Nhận Lửa Giận

Chương 119: Lại Đón Nhận Lửa Giận Chương 119: Lại Đón Nhận Lửa Giận

Đào quặng.

Gần đây, Giang Hạo thường xuyên nhớ tới.

Nếu những ngày qua hắn vẫn luôn đào quặng, chắc hẳn đã đánh sâu vào Nguyên Thần.

Đáng tiếc, bây giờ hắn muốn đánh sâu vào Nguyên Thần phải chờ một năm.

Nếu phải ra ngoài mấy tháng, vậy có lẽ một năm cũng không đủ.

Đây là sự khác nhau giữa đào quặng và không đào quặng.

Có đôi khi hắn nghĩ, nếu hắn vừa mới nhập môn đã bị ném vào trong hầm mỏ để đào quặng, sẽ là tình huống thế nào.

Có thể hắn đã là Nguyên Thần trung, hậu kỳ.

Có lẽ còn có thể mạnh hơn, chỉ có điều... Không có cách nào che giấu được tu vi.

Điều này cũng bất tiện.

Hắn trồng Thiên Hương Đạo Hoa mới có Hồng Mông Tâm Kinh.

Đào quặng gần như không xuất hiện bọt khí màu vàng, càng khỏi phải nói tới tử kim.

Chỉ có điều, bây giờ có thể đào, đương nhiên là chuyện rất tốt.

Sau đó hắn trái lương tâm lắc đầu:

"Vẫn là chuyện của tiền bối quan trọng hơn, vãn bối không thích đào quặng."

"Nói dối hết bài này đến bài khác." Hồng Vũ Diệp đứng lên, nhìn về phía trước nam tử nói:

"Ngươi chuẩn bị đi, bảy ngày sau đi theo ta."

"Không biết tiền bối dự định đi đâu? Có cần chuẩn bị thứ gì trước không?" Giang Hạo hỏi.

Sớm muộn cũng phải rời đi, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Hơn nữa, hắn đã chuẩn bị Thiên Lý Na Di Phù, cái khác cũng ổn.

Cũng coi như ở trạng thái đỉnh phong, ngoại trừ không có cách nào sử dụng thần thông Không Minh Tịnh Tâm, tất cả đều tốt.

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Về phần cần phải chuẩn bị cái gì à?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo cười lạnh nói:

"Nếu thiếu này thiếu kia, ngươi biết hậu quả."

Ta tự cân nhắc à? Giang Hạo nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.

Từ khi mình nhập môn tới nay, chưa từng đi qua thành trấn, cũng không biết cần phải chuẩn bị gì.

Hơn nữa, mình căn bản không biết Hồng Vũ Diệp muốn đi làm gì.

Muốn chuẩn bị cũng hơi phiền phức.

Chỉ có thể tạm thời đi thử tìm hiểu.

"Hình như sắp nở hoa rồi." Hồng Vũ Diệp ngồi ở trên chiếc ghế gỗ, nhìn Bàn Đào Thụ bên cạnh nói.

Lúc này, Bàn Đào Thụ đã cao bằng hai người, cao hơn cả bức tường vây, phía trên đã xuất hiện nụ hoa.

Qua mấy tháng nữa là có thể mọc ra quả.

Bốn năm tháng thì có thể chín.

Giang Hạo liếc nhìn Bàn Đào Thụ, vẫn chưa trả lời vấn đề mà tò mò nói:

"Tiền bối định bảo vãn bối đi theo trong bao lâu?"

"Chậm thì một tháng, lâu thì bốn tháng. Có vấn đề gì sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn sang Giang Hạo.

"Không, không." Giang Hạo nhắm mắt nói.

Mình chỉ có thể ra ngoài ba tháng, bốn tháng hơi khó.

Nhưng mà, hắn cảm thấy một khi mình nói ra, lại dễ chọc giận đối phương.

"Pha trà." Thấy thái độ của Giang Hạo tạm được, Hồng Vũ Diệp cũng không để ý tới chuyện khác.

Chỉ là nghe tới pha trà, Giang Hạo lại ngây người.

Tối hôm qua, hắn và con thỏ vui vẻ uống lại uống hết rồi.

Cuối cùng hắn kiên trì pha trà bình thường.

Hồng Vũ Diệp uống, sau đó...

Ầm!

Giang Hạo bị lực lượng mạnh mẽ đánh lên trên tường, cảm giác toàn thân đau nhức.

Hắn đã hiểu rõ thứ mình cần phải chuẩn bị trong mấy ngày tới, phải có lá trà.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Giang Hạo.

"Bảy ngày sau, buổi trưa, ngươi định chờ ta ở đâu?"

"Bên ngoài Thiên Âm tông."

"Được, nếu ta không nhìn thấy ngươi, ngươi biết sẽ hậu quả là gì."

"Vãn bối biết rồi."

"Trong lúc đó nhớ thu xếp cho hoa của ta. Có chuyện bất trắc gì xảy ra, ngươi cũng sẽ phải gánh lấy lửa giận của ta."

"Vâng."

Hồng Vũ Diệp im lặng một lát lại nói:

"Dùng lại thần thông trước đó của ngươi."

Giang Hạo chỉ có thể lại giám định Hồng Vũ Diệp.

Đương nhiên hắn dùng cách che giấu, làm cho thần thông tiêu hao cùng cấp với không.

Chỉ là kết quả giám định vẫn giống như trước đây.

Vẫn là tên thêm dấu chấm hỏi.

"Đã đùng qua."

Hắn nhìn đối phương trả lời, muốn từ sắc mặt của Hồng Vũ Diệp nhìn xem đối phương có phát hiện ra không.

Tuy nhiên, hắn không thu hoạch được gì.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp uống cạn chén trà, lại biến mất tại chỗ giống như một trận gió.

Tốt xấu gì ngươi cũng đặt chén trà xuống, Giang Hạo thở dài và nghĩ.

Mặc dù đây chỉ là dụng cụ pha trà bình thường, nhưng lúc trước hắn phải bỏ tiền ra mua.

Hắn luôn cảm thấy Hồng Vũ Diệp có thói quen thuận tiện cầm đồ đi.

Tuy nhiên, hắn cũng phải chuẩn bị, mấy ngày tới cần phải kiếm linh thạch.

Lại nói tiếp, ngày hôm nay hơi yên tĩnh.

"Theo lý thuyết Hồng Vũ Diệp rời đi, sẽ phải có tiếng kêu thảm thiết mới đúng. Sao ngày hôm nay không có nhỉ?"

Giang Hạo hơi nghi ngờ.

Suy nghĩ một lát, hắn phát hiện không thấy con thỏ đâu.

Hắn nghi ngờ, ra ngoài tìm kiếm, sau đó nhìn thấy con thỏ nổi trên mặt nước, theo dòng nước trôi đi.

Bây giờ, nó hình như đang giãy giụa rời khỏi mặt nước.

Đại khái là ngày hôm nay nó chảy nước miếng với Thiên Hương Đạo Hoa, bị Hồng Vũ Diệp nhìn thấy. Nó có thể còn sống, đã xem như mạng lớn rồi.

Sau đó, lúc Giang Hạo nghỉ ngơi lấy lại sức, thường chế tạo linh phù.

Thần thông Tàng Linh Trọng Hiện cũng được đổi mới, một lần nữa giấu đi thực lực hiện nay.

Trảm Nguyệt và Trấn Sơn đã được ghi lại ở trên bao cổ tay.

Mỗi ngày, hắn đều dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên một lần nữa Tàng Linh cùng với ghi chép lại là chuyện tất nhiên.

Năm ngày sau, Giang Hạo chế tạo được không ít linh phù.

Cũng bán ra phần lớn.

Thu về hơn tám trăm linh thạch cộng thêm số trên người, lại có một nghìn một trăm linh thạch.

Đây là hắn may mắn gặp được mấy sư huynh sư tỷ Trúc Cơ cần số lượng lớn linh phù.

Mua với giá 85% so với thị trường, cần rất nhiều linh phù.

85% có hơi rẻ nhưng được cái số lượng nhiều.

Dạo này, sư tỷ Lãnh Điềm không đến thăm, lần trước cho nàng không ít linh phù, chắc hẳn không thiếu.

"Ngày kia sẽ phải lên đường, hôm nay mua ít lá trà, lại phải đi tiếp nhận nhiệm vụ."

Hắn đã đã thông báo với sư phụ về chuyện ra ngoài.

Sư phụ không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

Diệu sư tỷ biết ngược đã kinh ngạc rất lâu, cũng không hỏi nhiều.

Dạo này, nàng không hỏi về chuyện của sư huynh Mục Khởi nữa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ làm việc cùng nhau ở Linh Dược điền.

Thoạt nhìn tương đối sự hòa thuận.

Như vậy cũng tốt.

Nếu không cả Linh Dược viên đều phải gặp tai ương. Hai Kim Đan thường xuyên xuất hiện, lại nhìn nhau không vừa mắt.

Chuyện này là một sự đau khổ đối với Giang Hạo, càng chưa nói tới những người khác.

Lúc này, Giang Hạo đi tới Tuyết Liên các.

Hắn do dự một lát, mua ít Tuyết Hậu Xuân có mùi thơm ngát, một chỉ là năm mươi linh thạch.

Còn rẻ hơn một nửa so với Hồng Tụ Hương.

Chủ yếu là thời gian ra ngoài quá lâu ngày, nếu chẳng may không đủ, người chịu tội vẫn là mình.

Không bằng mua một ít trà không quá tệ nhưng cũng không tính là quá đắt.

Năm mươi linh thạch là giá trên trời đối với hắn, nhưng vẫn tính là rẻ đối với Hồng Tụ Hương.

Cuối cùng hắn mua mười ba chỉ, ít nhiều có thể ứng phó được một thời gian.

Tốn sáu trăm linh thạch.

Mua mười hai chỉ tặng một chỉ.

Nếu không Giang Hạo chỉ định mua mười chỉ.

Còn lại năm trăm, hắn không tính tiêu hết, ra ngoài một chuyến cũng cần linh thạch.

Lo trước khỏi họa.

Sau đó, hắn đi tới Chấp Pháp phong.

"Lại là thu nhận đệ tử à?" Giang Hạo hơi ngạc nhiên khi nhận được nhiệm vụ.

Hắn vốn tưởng là loại giải quyết kẻ phản bội.

Không ngờ là thu đệ tử.

"Người này được một tông môn lớn nào đó coi trọng, sắp tới sẽ được dẫn đi Tiên phủ.

Khả năng sư đệ có thể dẫn về rất thấp. Nếu có thể chờ, vậy chờ người này bị nhận đi hẵng tiếp nhận nhiệm vụ ra ngoài." Sư tỷ giao nhiệm vụ cho hắn nhắc nhở.

"Không, là cái này đi." Giang Hạo không có cách nào từ chối, bất chợt tò mò nói: "Sư tỷ có biết tông môn lớn này là tông môn nào không?"

"Minh Nguyệt tông có thực lực tương đương với Hạo Thiên tông."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment