Hắn chưa nghe qua khúc nhạc này nhưng lại cảm thấy không tệ chút nào.
Dễ nghe.
Thật đáng tiếc, Giang Hạo cũng không phải là người bên trong đạo này, không cách nào đánh giá được.
Nhiều nhất chỉ khen được một câu êm tai.
Dù là cao sơn lưu thủy, mình cũng không nghe ra được tốt xấu.
Như là lúc đối mặt với trận pháp. Biết trận pháp lợi hại, nhưng cũng chỉ là biết, học không được chính là học không được.
Ngộ tính trên phương diện này không được tốt cho lắm.
Nhưng mà hắn lại có thể hiểu được rất nhiều về phù lục, chưa nói tới lợi hại cỡ nào, nhưng mà chỉ cần muốn học cảm giác đều có thể học được.
Chỉ là vì đã thành tiên nên những năm này mới hoang phế. Hơn nữa, những năm gần đây vận khí không kém, luôn có thể nhặt được linh thạch, cũng không cần dựa vào chế phù mà sống nữa.
Dần dà, kỹ thuật chế phù cũng không thể tăng lên bao nhiêu. Nhưng tu vi của mình cũng tạm được, tăng lên có lẽ sẽ nhanh hơn rất nhiều. Lý giải đối với trận pháp chắc là cũng có thể có chỗ tiến bộ. m luật thì lại không được. Hắn chưa từng gặp qua bất kỳ thư tịch liên quan nào cả.
Ca khúc không tệ, đĩa đậu phộng cũng không tệ, có thể mang một chút trở về, có thể cho Hồng Vũ Diệp thử lúc uống trà. Nếu như chỉ là uống trà thì sẽ có chút buồn tẻ.
Một khúc kết thúc, đối phương nhìn Giang Hạo cười tủm tỉm nói: "Công tử cảm thấy thế nào?"
"Rất không tệ." Giang Hạo không keo kiệt lời khen, nhất là khi mình bây giờ là Cổ Kim Thiên.
Hào phóng thẳng thắn, không sợ tất cả, dám khiêu chiến bất kỳ mọi sự không công bằng. Đương nhiên, cũng có thể chiến.
Hắn phải giả dạng giống một chút.
Tiếu Tam Sinh là người tùy ý làm bậy, nói động thủ liền động thủ.
Cổ Kim Thiên hiếu chiến, nhưng lại quang minh chính đại. Nội tâm phải có một cỗ cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ. Cổ Kim Thiên đè áp một thời đại, bản thân đương nhiên là ở trên đỉnh phong. Nhưng mà ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, hắn cũng sẽ khát vọng chiến đấu. Nếu không thì tại sao sau khi vô địch hắn muốn đi Đông Bộ tìm kiếm Minh Nguyệt Tông, Hạo Thiên Tông, sau đó còn đi Bắc Bộ đọ sức cùng Kiếm Thần?
Cuối cùng vô địch các bộ, hắn mới đi đến Nam Bộ, tiến vào huyết trì. Cuối cùng lại không thể đi ra, trong lòng sinh ra ác niệm.
Nếu hắn ra ngoài nhất định sẽ long trời lở đất.
"Công tử còn muốn nghe nữa không?" Đối phương cười hỏi.
Nàng vén mái tóc bởi vì gió thổi mà có chút rối bời.
"Không nghe. Nữa" Giang Hạo lắc đầu nói:
"Chúng ta vào chủ đề chính đi."
"Chủ đề?" Đối phương có chút chấn kinh, vô thức nắm chặt tì bà: "Nô gia không bán thân."
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, hắn thật sự không quá ưa thích dạng người này. Có loại cảm giác lãng phí ngôn ngữ, bắt đầu giao lưu có chút phiền phức.
May mà, bên trong người quen của hăn không có người chán ghét như vậy. Nếu không thì có chút đau đầu.
Lần này là nhiệm vụ, có thể gặp được bất cứ người nào, cũng coi như là chuẩn bị tâm lý.
"Nếu như tiên tử không dám thì bây giờ có thể rời đi, thời gian chênh lệch không nhiều lắm." Giang Hạo đáp.
Nghe vậy, đối phương chớp chớp mắt, nói: "Công tử đúng là không thú vị, nô gia gọi là Lạc Lạc."
"Cổ Kim Thiên." Giang Hạo mở miệng đáp.
"Cổ Kim Thiên?" Lạc Lạc có chút ngoài ý muốn: "Tên của công tử có chút không tầm thường, nghe vào liền biết tuyệt đối không phải vật trong ao."
Giang Hạo không để ý đến những lời lấy lòng của đối phương mà chỉ nói: "Thiên m Tông cũng không an toàn, ngươi nhất định phải tiến vào?"
"Có công tử bảo hộ, Lạc Lạc nhất định sẽ không có nguy hiểm gì, có phải vậy không công tử?" Lạc Lạc vũ mị mà hỏi.
Giang Hạo mỉm cười, trong nháy mắt vừa rồi, hắn phát hiện được đối phương đang dò xét tu vi của mình, dùng một món pháp bảo.
Hắn thể hiện ra là Đăng Tiên cấp một, không thể quá cao, nhưng cũng không thể quá thấp.
Quá cao đối phương sẽ không có tâm tư ngỗ nghịch, như thế sẽ không còn lòng tin tràn đầy, có kế hoạch gì cũng sẽ phớt lờ.
Quá thấp thì sẽ không có cách nào giao lưu bình thường với người này, bất lợi cho kế hoạch phía sau.
"Ta chính là người của Vạn Vật Chung Yên." Giang Hạo mở miệng cười nói.
Lạc Lạc vừa định mở miệng nói cái gì đó, Giang Hạo đã mỉm cười thực hiện uy áp: "Tiên tử tốt nhất là nói điểm chính."
Nếu như là Tiếu Tam Sinh thì lúc này đã quăng qua một cái tái rồi.
So sánh với Cổ Kim Thiên, vẫn là Tiếu Tam Sinh thích hợp làm nhiệm vụ hơn. Đáng tiếc, danh tiếng hiện tại của Tiếu Tam Sinh quá lớn.
"Đương nhiên là đồng ý đi, Thiên m Tông là Ma Môn tà tu, tu sĩ chúng ta dù là thân tử đạo tiêu thì cũng nghĩa bất dung từ, có thể giết một người đều đáng giá." Lạc Lạc nói với vẻ chính nghĩa.
Nghe vậy, Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Lạc Nguyệt Cung nói Thiên m Tông Ma Môn tà tu? Hai bên không phải tám lạng nửa cân sao?
Về việc đối phương không sợ thân tử đạo tiêu, chỉ sợ là bởi vì nguyên chủ của cỗ thân thể này đã chết từ lâu, bên trong chỉ là một phân thân tinh thần của Đại Thiên Thần Tông mà thôi, đương nhiên là không sợ bỏ mình.
Nhưng mà…
Giang Hạo nhớ lại, người trước mắt là phân thân của Khâu Cổ Kỳ của Đại Thiên Thần Tông.
Trong nhiệm vụ của Vạn Vật Chung Yên lần này, có một người có nguyện vọng muốn lấy mạng của Khâu Cổ Kỳ Đại Thiên Thần Tông.
Duyên phận đúng là thứ không thể nói rõ.
"Có phải là còn mấy người nữa hay không?" Lạc Lạc mở miệng hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Đương nhiên, chúng ta ngày mai tiếp tục chờ ở chỗ này."
Dưới tình huống bình thường, một ngày sẽ có thể tụ tập tất cả mọi người. Nhưng một ngày một người sẽ có thể giám định từng người, cũng có thể lợi dụng những người này một cách tốt hơn.
Thiên m Tông bị quá nhiều người để mắt tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ đánh nhau. Những người này cũng sẽ tham dự vào trong đó, nằm trong lòng bàn tay của mình đương nhiên là có thể dễ dàng khống chế hơn.
Chủ yếu vẫn là muốn kiềm chế sông Tử Tịch.
Gần đây không có tụ hội, nếu không đã có thể truyền tin tức cho Đan Nguyên tiền bối rồi. Đây là tin tức thuộc về Đông Cực Thiên. Không chỉ có thể mời được trợ thủ, còn có thể được thù lao.
Những ngày qua hắn vốn hẳn là nên đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nhưng mà hắn vẫn luôn không đi, chính là đang chờ Mộc Long Ngọc. Xem hắn cuối cùng có hỗ trợ hay không. Nếu như không giúp đỡ, đại khái cũng phải đi rồi.
Thở dài một tiếng, Giang Hạo có chút cảm khái.
Tu vi càng ngày càng cao, càng ngày càng có nhiều chuyện phải làm, cũng không khiến cho bản thân mình an ổn hơn được chút nào.
Ngày kế tiếp.
Tại chỗ tương tự, Giang Hạo ngồi ở trong đình uống trà, Lạc Lạc vẫn mặc quần áo bó sát người hiện ra đường cong hoàn mỹ, phía dưới tròn trịa tinh tế, đôi chân thon dài trắng nõn thường xuyên lộ ra ngoài.
Nàng đứng ở phía sau Giang Hạo, như là một thị nữ, nhẹ nhàng đàn tấu.
Ánh mắt của một số người xung quanh thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về phía bên này.
Giang Hạo từ đầu tới cuối chưa từng nhìn qua. Đối với hắn mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Trong lòng không nhấc nổi chút gợn sóng nào. Có lẽ là do Thiên Tuyệt Cổ Độc. Chỉ cần không có liên quan gì tới Hồng Vũ Diệp, đối với hắn mà nói thì đều không có gì khác nhau. Đẹp và xấu, đều là bình đẳng.
Nội tâm như vậy cũng khiến cho hắn dần dần thay đổi.
Đối đãi tất cả bằng ánh mắt giống nhau.
Hôm nay người tới là một người đàn ông trung niên, trên người mang theo một chút tử khí.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, người như vậy sao lại tham dự vây công Thiên m Tông? Sau khi rót trà cho đối phương, Giang Hạo tiếp tục nghe hát.
Đối phương uống trà, cũng không có mở miệng.
Giang Hạo cũng vui vẻ khi như thế.
Thần thông được mở ra.
【 Quý Uyên: tín đồ Thánh Chủ Thiên Thánh Giáo, tu vi Đăng Tiên cấp sau, dưới đại thế vẫn không cách nào nghịch chuyển đại nạn, muốn đi vào Thiên m Tông tìm ra Thánh nữ dự khuyết rồi mang ra ngoài, để cho Thánh Chủ nhanh chóng giáng lâm thiên địa. Hắn không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với ngươi, có thể dẫn đường là tốt nhất, nếu không thể dẫn đường liền không cần ngươi, thuận tay dùng ngươi để nuôi dưỡng thần hồn Thiên Thánh Giáo, trải đường cho Thánh Chủ trở về. 】