Thức thứ bảy Thiên Đao, Đông Cực Thiên.
Trước đó sao trời treo ngược, nhật nguyệt giao thế, sơn hải chấn động. Mà bây giờ, hết thảy đều đã biến mất. Bầu trời mênh mông mà thần bí dần dần hiển lộ rõ ràng, như là một thanh đao chém xuống.
Đao ý bắn ra, chấn động đại địa.
Sông Tử Tịch cuộn lên, có thể bao phủ Thiên m Tông bất cứ lúc nào. Chỉ là sao trời rơi xuống trước Thiên m Tông, ép sông Tử Tịch trở về.
Tư Trình nhìn về chân trời, mảnh thiên địa kia đột ngột xuất hiện, mang theo vô tận lực trấn áp.
Tiếu Tam Sinh dưới đao nhỏ bé như là sâu kiến, không có chút lực phản kích nào.
"Sư bá?" Tự Bạch lập tức hỏi.
Hắn không trong chiến đấu, nhưng dù là đứng xa nhìn đều có một loại cảm giác tim đập nhanh, toàn thân rụt rè.
"Chênh lệch quá xa." Tư Trình nói.
Chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra, chênh lệch giữa Tiếu Tam Sinh và Đông Cực Thiên lớn đến mức nào, tựa như lạch trời, không thể vượt qua.
Hồng Vũ Diệp ở phía dưới quan chiến vẫn luôn nhìn về phía bầu trời, nước trà chẳng biết đã nguội từ lúc nào.
Chỗ tối, người nghiện thuốc hút một hơi thuốc, có chút khó có thể tin nổi: "Ban đầu giao thủ còn tưởng rằng Tiếu Tam Sinh này không kiên trì được bao lâu, không nghĩ tới lại khiến Đông Cực Thiên xuất ra dạng chiêu thức này."
Lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy thiên địa mênh mông kia chém xuống, bao trùm lấy Giang Hạo ở bên trong.
Người đứng bên ngoài quan sát sao có thể tự mình cảm thụ thức thứ bảy Thiên Đao được.
Lúc này, Giang Hạo nhìn thức thứ bảy Thiên Đao rơi xuống, cảm giác mình đang dần dần bị đè ép và cắt nát.
Trốn.
Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất trong lòng hắn, nhất định phải chạy khỏi nơi này. Nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ. Trong lòng của hắn cảm nhận được tuyệt vọng, nhưng mà thân thể lại không tự chủ được mà hướng về phía trước.
Khóe miệng thậm chí bắt đầu vỡ ra.
Đây là đang cười.
Lý trí nói cho hắn biết mau trốn, không trốn thì tai kiếp khó thoát. Nhưng tiềm thức thân thể lại bắn ra chiến ý trước nay chưa từng có. Dù là chết thì cũng không thể lui lại nửa bước.
Thiên Đao và Thiên Đao không có lâm trận bỏ chạy.
Nếu chạy trốn thì lúc đối mặt với đối phương lần nữa thì sẽ rất khó vung đao.
Cho nên, vì đao của mình, tuyệt không thể trốn.
Dù là chết!
Trong nháy mắt, Giang Hạo từ bỏ hết thảy ý nghĩ, tay cầm Thiên Đao đạp thiên mà đi.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Một vòng trăng tròn chém ra.
Chỉ là, trong nháy mắt đụng vào vùng trời kia, ánh trăng vỡ vụn.
Thức thứ hai Thiên Đao, Trấn Sơn. Mười vạn sơn hải sụp đổ.
Thức thứ ba Thiên Đao, Lưu Tinh. Sao trời chôn vùi.
Thức thứ năm Thiên Đao, Vấn Đạo. Kiến càng lay cây.
Thức thứ sáu Thiên Đao, Tinh Hà. Vô tận sao trời ảm đạm vỡ vụn.
Nhìn qua hết thảy, Giang Hạo vung ra một đao cuối cùng.
Thức thứ tư Thiên Đao, Vô Hối.
Sau khi xông vào phạm vi của thức thứ bảy kia, tất cả lực lượng của hắn đều bị nghiền nát. Đao ý vô tình xuyên qua thân thể hắn, đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, cảm giác tuyệt vọng chớp mắt đã tới, làm cho hắn ngạt thở.
Máu tươi vẩy xuống, huyết nhục hóa thành sương mù.
Dù là tay cầm Thiên Đao đau khổ chèo chống thì cũng không cách nào ngăn cản được một đao kia.
"Vô dụng, kiến thức của ngươi quá ít, không cách nào lĩnh ngộ được thiên, cũng không ai mở ra một đạo vết tích cho ngươi." Giọng nói của Đông Cực Thiên truyền đến.
Giang Hạo gần như không nghe rõ được hắn đang nói gì.
Cầm đao thật chặt trong tay, cảm giác trong thân thể nói cho hắn biết, còn có một đao cuối cùng có thể chém ra.
Nhưng là…
Bất kể như thế nào, hắn từ đầu đến cuối đều không cách nào chém ra một đao kia, phảng phất như thân thể đang trói buộc hắn.
Hắn không ngừng xem bí tịch Thiên Đao Thất Thức, nhưng tất cả ghi chép liên quan tới thức thứ bảy trong đầu lại không hề biến hóa, đều là trống rỗng.
Hắn không cách nào biết được chút gì về thức thứ bảy.
Ngoại trừ cái tên đó.
Nhưng mà chỉ có tên sẽ không cách nào thi triển được thức thứ bảy.
Trong lúc nhất thời, hắn không nghĩ ra.
Có lẽ thật sự cần đầy đủ nội tình, cần vô tận đao pháp thiên địa ma luyện thì mới có thể có được pháp quyết của thức thứ bảy.
Nhưng, hắn không có cái gì.
Cảm nhận được thống khổ khó mà chịu đựng, Giang Hạo muốn thi triển đao pháp chống cự.
Nhưng mà, hắn đã dùng hết sáu thức Thiên Đao phía trước, không còn biện pháp.
Đây mới chỉ là đao ý. Nếu như tăng thêm tu vi, hắn sẽ lập tức tan thành mây khói.
Tiếng ầm ầm truyền đến.
Tiếng răng rắc vang lên theo, là tiếng xương vỡ vụn.
Nhưng hắn cũng không lui lại, muốn đột phá trói buộc của thân thể, chém ra tâm đao. Nhưng không có đao pháp, không thấy kiểu dáng, không có đao pháp thiên hạ làm cơ sở, không có người khác dẫn dắt, căn bản không có gì để vung ra. Hắn chỉ có thể gắt gao nắm chặt đao trong tay, không chịu từ bỏ, không chịu nhận thua.
Vô tận không cam lòng chỉ có thể khiến hắn cắn chặt răng, gắt gao chèo chống.
Nhưng trói buộc thân thể cũng không có yếu đi. Thiên Đao từ đầu đến cuối vẫn không thể vung ra đao mới.
Cảm nhận được thân thể truyền đến tiếng vỡ vụn, Giang Hạo mở to con mắt, nhìn về phía bầu trời vô tận. Hắn cảm giác sau lưng đối phương có một mảnh trời hoàn chỉnh.
Có thể khóa lại.
Tỏa Thiên.
Giang Hạo nghĩ đến Tỏa Thiên, nhưng cũng không phải là muốn dùng Tỏa Thiên.
Hắn cần thu hoạch về Thiên Đao, mà không phải dùng Tỏa Thiên để ngăn cản đao của đối phương. Sở dĩ nghĩ đến Tỏa Thiên là bởi vì nhớ tới ngày đó lĩnh ngộ Tỏa Thiên.
Giang Hạo nhìn Thiên Đao trong tay mình, có chút mờ mịt.
Mình hình như đã cầm quá chặt.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo buông đao trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vô tận.
"Nếu đã không có dáng vẻ của công pháp đao, vậy thì dùng thân thể đi cảm nhận Đông Cực Thiên, đền bù thiếu sót của ta, viết lên đao pháp của ta."
"Nếu như thân thể bị trói buộc, vậy thì để ta quên đi vị trí thân thể, đi câu thông một đao trong mơ hồ kia."
Vào lúc Giang Hạo từ bỏ chống cự, đao lập tức xuyên thấu thân thể của hắn.
Nhưng mà Giang Hạo lại không cảm nhận được thống khổ, phảng phất như tiến vào một loại không gian huyền ảo không cách nào miêu tả.
Cảm nhận được đao ý của Đông Cực Thiên, câu thông một đao bên trong không gian kia.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong nháy mắt.
Tí tách!
Một giọt nước rơi xuống.
Là máu của hắn rơi vào phía trên Thiên Đao.
Cùng lúc đó, Giang Hạo chậm rãi mở mắt ra.
Giờ khắc này, hắn giơ đao lên.
Khóe miệng lộ ra nụ cười không cách nào nói rõ, kéo lấy thân thể tàn phá đi ra một bước.
Hai ngón mở lưỡi đao:
"Một nửa lời liền thông huyền ảo, cần gì dùng đan thư ngàn vạn thiên?"
Bước chân Giang Hạo vững vàng, Thiên Đao không ngừng rung động, đao ý chấn động thiên địa.
Lúc này, Giang Hạo đã buông tay trái xuống, Thiên Đao nở rộ ánh sáng.
"Người nếu không mệt mỏi vì dáng vẻ, trước mắt chính là…"
Đại La Thiên.
Giang Hạo vung đao lên, sau đó chém xuống một đao, ẩn chứa tất cả tinh khí thần của hắn, chém ra một đao cực hạn: "Thức thứ bảy Thiên Đao, Đại La Thiên!"
Ầm ầm!
Ánh sáng của Thiên Đao Thi Ngữ chiếu rọi bát phương.
Đao ý cực hạn kéo lên, tựa như một phương thiên địa bổ ra từ đó.
Bên ngoài.
Tất cả mọi người nhìn thấy Giang Hạo bị Đông Cực Thiên bao trùm, thậm chí không cảm nhận được chút khí tức nào, không nhìn thấy bất kỳ thân ảnh gì.
Tựa như đã bị tiêu diệt ở bên trong Đông Cực Thiên.
Hồng Vũ Diệp chẳng biết đã đứng thẳng từ lúc nào, nàng nhìn về phía Đông Cực Thiên, trầm mặc không nói, không biết là đang đợi cái gì.
Lúc này, bên trong Đông Cực Thiên không còn âm thanh phản kháng, tựa hồ đã bại vong.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua hết thảy, vươn tay ra.
Quanh thân có lực lượng màu đỏ hiển lộ rõ ràng.
Chỉ là, nàng chưa kịp làm cái gì…
Bên trong Đông Cực Thiên xuất hiện chấn động, đao ý làm cho người ta không thể nào hiểu được chợt khuếch tán ra ngoài như là mặt nước gợn sóng.
Đao ý này không có âm thanh.
Nhưng Hồng Vũ Diệp lại nghe được âm thanh.
Thức thứ bảy Thiên Đao, Đại La Thiên!
Mặc dù nhỏ bé, nhưng nó tồn tại.