Trong sân, gió nhẹ chầm chậm.
Mùi máu tươi và thảo dược trộn lẫn cùng một chỗ, truyền khắp bốn phía, hơi gay mũi.
Đây là máu trên người Giang Hạo, thân thể hắn hôm nay còn chưa khôi phục, cho nên máu tươi kiểu gì cũng sẽ chảy xuống, nhưng mà máu tươi rời khỏi thân thể liền sẽ thiêu đốt.
Đây là vì không ô nhiễm xung quanh, càng không muốn ảnh hưởng tới hoàn cảnh. Thân là Chân Tiên, cho dù là máu đều mang theo uy năng lớn lao.
Nếu như bị một số người nhặt được, thậm chí sẽ là một trận tạo hóa.
Lúc này, Giang Hạo có chút xấu hổ, đối mặt với câu hỏi của Hồng Vũ Diệp, hắn không biết nên đáp lại như thế nào.
Câu kia Tiếu Tam Sinh là nói, không liên quan gì đến mình?
Mặc dù sự thật chính là như vậy, nhưng khó tránh có chỗ xấu hổ.
"Để tiền bối chê cười rồi." Giang Hạo cúi đầu nói.
May mà người nói ra những lời kia chính là Tiếu Tam Sinh, cũng không phải là Giang Hạo hắn.
Loại này có chút tự ngạo, cũng chỉ có Tiếu Tam Sinh và Cổ Kim Thiên mới có thể nói ra miệng.
"Ngươi cảm thấy trò cười chính là ai?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tự nhiên là Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, sau đó nói: "Ngươi cảm thấy hắn bại?"
“Đương nhiên, đây là chuyện rất rõ ràng." Giang Hạo gật đầu.
Phải biết ngay lúc đó Tiếu Tam Sinh đã dùng hết toàn lực. Nhưng động tác của Đông Cực Thiên lại tùy ý, không có bao nhiêu lực lượng. Nếu như đối phương nghiêm túc, mình thậm chí không có cơ hội lĩnh ngộ. Mặc dù có chút làm cho người ta khó mà tiếp nhận, nhưng sự thật chính là như thế.
“Vậy Tiếu Tam Sinh gặp lại Đông Cực Thiên thì có dám rút đao không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
“Đương nhiên là dám." Giang Hạo đáp.
Nào có chuyện Tiếu Tam Sinh không dám.
Đương nhiên, Tiếu Tam Sinh cũng không phải là người ngu, sẽ không đi chịu chết.
"Người bình thường bại, coi như không cách nào lại nhấc đao lên nữa."
Hồng Vũ Diệp uống trà bình tĩnh, nói: "Cho nên mặc dù Tiếu Tam Sinh bại, nhưng bại chỉ là đao ý, mà không phải đao tâm."
"Đao tâm?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy, người vô tri không sợ, cho nên mặc dù Tiếu Tam Sinh khẩn trương, nhưng chưa từng chân chính e ngại đao của Đông Cực Thiên." Hồng Vũ Diệp nói.
Một người tu luyện mấy chục năm lại chưa từng e ngại khi bị một người tu luyện qua năm tháng vô tận trấn áp.
Đã không tầm thường.
Giang Hạo rũ mắt.
Hắn cũng không phát hiện được, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, đó chính là mình bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Đông Cực Thiên.
"Hiện nay Tiên Tộc mang Đông Cực Thiên đi, có phải còn cần tiếp tục thu thập nhị Thiên nữa hay không?" Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cũng không trả lời.
Chuyện này để Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Vấn đề này không khó trả lời lắm, vậy tại sao lại trầm mặc? Cho nên là có cái gì không muốn người biết sao?
Nhưng Giang Hạo không có hỏi nhiều.
Như là trước đây, hỏi không ra kết quả. Nhưng mà hắn nhớ lại câu nói của Đông Cực Thiên. Nói trên người hắn không có dấu vết của bọn hắn."Bọn hắn" này là chỉ ai?
Hắn hỏi thăm.
"Thiên Cực Hoàng Chủ." Hồng Vũ Diệp bình thản nói:
"Bí tịch Thiên Đao Thất Thức có một phần là truyền thừa của Thiên Cực Hoàng Chủ, còn có một phần là truyền thừa của Đông Cực Thiên."
Trong dự liệu.
Chỉ là, khi nghe được đáp án Giang Hạo vẫn còn có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới mình và vị Thiên Cực Hoàng Chủ này thật là có duyên.
Lúc trước có thể kiên trì được cũng là dựa vào Sơn Hải Công Đức Đỉnh của đối phương. Không chỉ như thế, càng bởi vì đối phương mà học xong Thiên Cực Chi Thuật.
Về việc thuật pháp như vậy có phải truyền thừa từ Thiên Cực Hoàng Chủ hay không thì không được biết.
Nhưng mà trong lòng Giang Hạo có chút lo lắng.
Hồng Vũ Diệp truyền Thiên Đao Thất Thức cho hắn, phải chăng mang theo mục đích khác.
Mình có đang trong vòng nước xoáy nào đó hay không?
Tương lai nguy hiểm, có lẽ khó mà chống cự.
Người trước mắt quá thâm trầm, lai lịch cũng cực kỳ thần bí. Làm vườn có lẽ chỉ là một mục đích nào đó của nàng, mà kế hoạch của nàng lại sâu không thể thấy. Nếu thật là như này…
Vậy lại càng nguy hiểm.
Đối phương toan tính quá lớn.
Trước kia, mình có lẽ sẽ chỉ nghĩ sơ qua một chút, nhưng mà lời nói của Đông Cực Thiên khiến hắn biết được Thiên Đao Thất Thức còn lâu mới đơn giản như vậy. Hơn nữa lại có liên quan tới Thiên Cực Hoàng Chủ. Vậy thì vấn đề sẽ thật sự có khả năng liên quan đến quá sâu.
Quả nhiên, vẫn là phải mau chóng mạnh lên.
Không nhắc tới chuyện đối kháng Đông Cực Thiên, ít nhất có thể đối mặt với hoa văn đại đạo. Trước đó, hắn không cách nào ứng đối công kích của những người bên ngoài.
Tiếu Tam Sinh vừa ra, người xuất hiện sẽ không còn là Chân Tiên, căn bản không cho hắn cơ hội.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên mở miệng hỏi.
“Đang nghĩ xem nên làm việc cho tiền bối như nào." Giang Hạo không cần suy nghĩ đã mở miệng.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Ngươi đang nghĩ phía sau Thiên Đao Thất Thức có tồn tại âm mưu hay không?"
Nghe vậy, Giang Hạo giật mình trong lòng, sắc mặt chưa từng xuất hiện bất kỳ biến hóa nào: "Tiền bối nói đùa, vãn bối chưa từng nghĩ như thế."
"Ta khác với ngươi." Hồng Vũ Diệp nhấp hớp trà, nói:
"Ngươi hoang ngôn thậm chí là đang lừa gạt mình, mà ta chưa từng cần lừa gạt gì cả."
Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, nhìn Giang Hạo đang trầm mặc, nói: "Chuyện ta cần làm đã thông báo từ trước, thứ cho ngươi đó là do ngươi nên được."
Nghe vậy, Giang Hạo cảm kích cúi đầu: "Đa tạ tiền bối."
"Ngươi tin?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đương nhiên, tiền bối không cần thiết phải lừa gạt vãn bối, hơn nữa tiền bối được trời ưu ái, dù là một tay uống trà, một tay khác cũng có thể trấn áp hết thảy kẻ địch thế gian, độc đoán vạn cổ. Vãn bối ở trước mặt tiền bối không tính là gì." Giang Hạo nghiêm túc nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nở nụ cười lạnh, nhưng không có nhiều lời nữa.
Trong lòng Giang Hạo thực ra đang rất phức tạp.
Hắn xác thật không cách nào biết được người trước mắt có phải là đang nói thật hay không, cũng không xác định được đối phương phải chăng vì trấn an hắn mà cố ý dùng lí do như vậy hay không.
Ít nhất thì hắn cảm thấy sẽ có người dùng dạng lí do thoái thác như này. Cuối cùng chỉ là vì ổn định và lợi dụng đối tượng, thành công đạt được mục đích.
"Nói một chút về quá trình ngươi khiêu chiến Đông Cực Thiên đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Lúc này, thân thể Giang Hạo còn đang khôi phục. Thương tích quá nặng, nhục thân muốn khôi phục cần không ít thời gian, chứ đừng nói đến nội thương.
—
Sa mạc Nam Bộ.
Bích Trúc lần mò mấy tháng, cuối cùng cũng bò ra từ bên trong.
Nàng lúc này ngửa mặt lên trời cười to:
"Ha ha ha! Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta."
Thập Vạn Đại Sơn không biết đã hóa thành hư vô từ lúc nào, biến thành sa mạc.
Biển cả sơn điền chính là thể hiện của năm tháng.
Xảo Di ở sau lưng nói: "Công chúa thành công rồi?"
"Thành công."
Bích Trúc ôm lấy Xảo Di, nói: "Lần này may mà có Xảo Di, không nghĩ tới ngươi lại biết những văn tự kia."
"Thiên Linh tộc có." Xảo Di cười nói.
Có thể giúp được công chúa thật sự là một chuyện đáng cao hứng.
Từ nhiều năm trước, nàng đều đi theo công chúa hành tẩu khắp các bộ.
"Cửu Thiên Tiên Đinh sao, loại bảo vật này, ta muốn xem xem đám người Nam Bộ kia còn dám công phu sư tử ngoạm, chiếm đoạt sản nghiệp nhỏ của ta hay không." Bích Trúc cười không ngậm mồm vào được:
"Năm nay ta mười tám tuổi, mười tám tuổi chính là độ tuổi tràn ngập tinh thần phấn chấn, cổ nhân nói không sai."
Xảo Di: "..."
Hơn 400 năm trước ngài cũng nói như vậy.
"Đi, đi tìm vị tiền bối kia một chút." Bích Trúc thu hồi nụ cười, nói.
Nàng phải đi mua một chút thuốc lá tốt nhất.
Chỉ là vừa mới đi được không bao xa, lại có ba người ngăn cản đường đi của các nàng .
Bích Trúc hơi kinh ngạc.
Trên người những người này đều có tiên khí bá đạo.
Tiên Tộc?
Mình sao lại trêu chọc Tiên Tộc rồi?
"Bích Trúc?" Một nam tử trung niên trong đó, hỏi.
"Tiền bối nhận lầm." Bích Trúc liền vội vàng lắc đầu, nói: "Vãn bối là Bích Dao."
"Bích Trúc cũng được, Bích Dao cũng được, Cố Trưởng lão của chúng ta cho mời." Nam tử trung niên nói.
"Có thể để hôm khác đi được không?" Bích Trúc cẩn thận hỏi.
"Ta biết nguyền rủa của ngươi lợi hại, nhưng chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi, khuyên ngươi không cần giở trò gian." Nam tử trung niên làm tư thế mời: "Mời đi."
Bích Trúc: "..."
Vì sao lại như vậy?
Mình tại Nam Bộ đang tốt, sao lại bị Tiên Tộc để mắt tới rồi?
Mình đã làm chuyện gì đắc tội đối phương sao?
Chẳng lẽ là Cửu Thiên Tiên Đinh.
Trong lúc nhất thời, Bích Trúc có chút lo lắng, đây là bảo vật của Tiên Tộc, mình cầm xác thực sẽ chọc tới phiền phức.
Nhưng mà vừa mới cầm được liền bại lộ? Cổ nhân quả nhiên là gạt người.
Mười tám tuổi đúng là khoảng thời gian số khổ mà.