Giải quyết xong Tư Đồ Tĩnh Tĩnh, Giang Hạo liền quay về trong sân.
Đạt được Sơ Dương Lộ, chuyện bên phía Thượng An cũng coi như đã được giải quyết.
Trong mười ngày ngắn ngủi đã hoàn thành được không ít chuyện.
Trở về cũng không có chuyện gì cần đặc biệt chú ý, dành thời gian đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyến, sau đó tiếp tục tăng cao tu vi là đủ.
Xem xem có thể mau chóng tấn thăng Thiên Tiên hay không, hi vọng sẽ không bị đạo kẹp lại.
Thiên Tiên đã là tồn tại cực kỳ ghê gớm tại rất nhiều tông môn rồi.
Xem như có thể an ổn.
Nhưng nếu như so với đại tông và chủng tộc cổ lão thì còn chưa đủ.
Ví dụ như Tiên Tộc, thực lực của những người kia khó có thể lý giải được, không có ai là Thiên Tiên cả. Chiến lực như vậy, cho mình mười lá gan, cũng không dám mạo hiểm.
Giang Hạo không suy nghĩ nhiều nữa, đảo qua trữ vật pháp bảo của Tư Đồ Tĩnh Tĩnh, phát hiện hai món pháp bảo, một món đã nứt ra, một món mang theo một chút tiên khí.
"Cảm giác không quá đáng tiền."
Món bị vỡ chính là tiên bào, của phái nữ, còn từng bị người khác mặc.
Ngoài ra còn có một chiếc phi thuyền mang theo một chút tiên khí, có chút tinh xảo. Nhưng tinh xảo như thế cũng chỉ có một chút tiên khí, chỉ có thể dùng để nghỉ ngơi, tốc độ không được tốt lắm.
Nhưng mà có thể giữ lại, lỡ như có tác dụng.
Nghĩ biện pháp bán tiên bào, có lẽ có thể bán một chút.
Còn về những thứ khác…
Đan dược có một ít, mấy thứ lung tung cũng có, nhưng không quá đáng tiền.
"Linh thạch đâu?"
"Không có một chút nào?"
Giang Hạo kiểm tra lại một lần, thế mà lại không nhìn thấy thứ mà mình xem trọng. Điều này khiến hắn có chút thất vọng.
Nhặt được lại giống như không nhặt, dù sao muốn bán những thứ kia cũng cần không ít thời gian, còn có chút phiền phức.
Sau khi xác định không có linh thạch, Giang Hạo thở dài, chỉ có thể bắt đầu xem xét trữ vật pháp bảo của Nam Cung Thiên.
Hắn biết được tên đối phương do dựa vào tín vật.
Tìm kiếm một chút, cuối cùng cũng phát hiện linh thạch, nhưng chỉ có bốn mươi sáu vạn, những vật khác cơ bản đều không có. Ngược lại có thấy một quyển sách.
"Nghèo rớt mồng tơi, tại sao lại có thể nghèo như vậy? Tốt xấu gì cũng là Nhân Tiên, ta cũng không có nghèo như vậy."
Giang Hạo vẫn luôn cảm thấy mình rất nghèo, nhưng không nghĩ tới hai Nhân Tiên này cộng lại chỉ có bốn mươi mấy vạn.
Cũng là người cơ khổ.
Sau đó Giang Hạo nhìn sách, là ghi chú.
Lật xem một chút, phát hiện là ghi chép liên quan tới Long Sào.
Nơi này ghi chép rằng, Long Sào có một hốc tối mà Thiên Linh tộc lưu lại, bên trong cất giấu con đường đại đạo, đặc biệt lưu lại cho hậu nhân. Chỉ cần dùng thể chất cắn nuốt linh khí đặc thù, phối hợp với bản ghi chú này liền có thể mở ra hốc tối. Nhưng mà, đích truyền bản tộc lại không thể có được loại thể chất kia, dù có được cũng không thể đi vào, hướng vào trong chính là chết.
"Thì ra là lợi dụng lẫn nhau."
Giang Hạo khép sách lại, có chút cảm khái.
Không nghĩ tới quan hệ vợ chồng lại mỏng manh như vậy.
Cái gọi là đạo lữ đều là vẻ bên ngoài, mọi người đều vì chính mình, thậm chí có thể tùy tiện hi sinh một nửa khác.
Nghĩ đến đây, Giang Hạo nhịn không được mà tự nói: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu lại tự mình bay đi."
Nói còn rất có đạo lý.
"Vợ chồng không chịu nổi như thế sao?" Giọng nói Hồng Vũ Diệp đột nhiên truyền đến.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một tiên tử váy đỏ chậm rãi hạ xuống từ trên không trung.
Hắn liền vội vàng đứng lên hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối."
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, nói: "Ngươi đi ra ngoài?"
"Vâng." Giang Hạo gật đầu, nói: "Làm một số việc, hơn nữa lần này đã hoàn thành nhiệm vụ của tiền bối."
"Ồ? Chuyện gì?" Hồng Vũ Diệp có chút hào hứng.
Nghe vậy, Giang Hạo đi đến bên cạnh bàn, để Hồng Vũ Diệp ngồi xuống. Sau đó, hắn lấy ra một cái hộp tinh xảo, đặt lên bàn.
Bộ sách trước đó cũng được đặt ở một bên.
"Bên trong là cái gì?" Hồng Vũ Diệp nhìn cái hộp, hỏi.
Giang Hạo cười không nói, nhẹ nhàng mở hộp, hương trà tỏa ra bốn phía.
"Bởi vì đại thế đến, vãn bối biết được lá trà không dễ mua, đặc biệt tự mình ra ngoài một chuyến, mua lá trà trở về, đường xá gian nan, thậm chí có nguy hiểm tính mạng, nhưng vãn bối cũng không lùi bước. May mà đã thành công mang nó về." Giang Hạo cung kính nghiêm túc mở miệng.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ, nói: "Ngươi đúng là đã vất vả rồi."
"Làm việc vì tiền bối, đáng giá." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp cũng không nhìn Giang Hạo, chỉ là kiểm tra lá trà, một lát sau liền đóng hộp lại:
"Hôm nào uống."
Nghe vậy, Giang Hạo thu vào, lại lấy Cửu Nguyệt Xuân ra. Bây giờ Cửu Nguyệt Xuân cũng không rẻ, cũng may hắn còn một ít, thuận tiện lại mua một chút, chỉ là càng ngày càng đắt.
Nam Bộ năm vạn, Tây Bộ thế mà sáu vạn.
Thật ra, hắn có Càn Khôn Tử Hoàn, hoàn toàn có thể đi lại để buôn bán. Kiếm tiền cũng lời hơn bán phù lực nhiều.
"Ngươi đây là muốn đi tìm bảo vật?" Hồng Vũ Diệp nhìn bộ sách của Nam Cung Thiên, hỏi.
"Không có." Giang Hạo lắc đầu, giải thích: "Đây là ngoài ý muốn nhặt được, là đồ của đạo lữ Tư Đồ Tĩnh Tĩnh."
"Ồ?" Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn.
Giang Hạo cũng không có giấu diếm, nói rõ mấy ngày nay gặp phải Tư Đồ Tĩnh Tĩnh, thuận tiện hoàn thành nguyện vọng của Ứng Vũ Minh.
Mặt khác, hắn cũng nói lại một chút chuyện.
Nói Tư Đồ Tĩnh Tĩnh dự định từ bỏ đạo lữ của nàng để theo đuổi những thứ tốt hơn.
Về thể chất đặc thù của Tư Đồ Tĩnh Tĩnh, hẳn là thôn linh.
Hồng Vũ Diệp nghe xong trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Đây chính là vợ chồng vốn là chim cùng rừng mà ngươi nói?"
"Vâng." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi nói xem kiểu vợ chồng như này có nhiều không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không ít, con người đều ích kỷ, có rất ít người sẽ hi sinh bản thân vì người khác." Giang Hạo nói.
"Ngươi chưa thấy qua người như vậy?" Hồng Vũ Diệp nhướng mày.
"Đương nhiên gặp rồi, trong truyền thuyết cũng có nghe qua. Nhân Hoàng chính là người nổi bật bên trong đó." Giang Hạo nói.
Không có Nhân Hoàng sẽ không có Nhân tộc hiện tại.
Người như Nhân Hoàng theo lý thuyết sẽ không chết, thậm chí không tồn mấy chuyện như già đi. Nhưng mà, hắn chính là chết rồi.
Chinh chiến lâu dài, không cách nào khôi phục đỉnh phong, thậm chí có khả năng tồn tại nguyên nhân khác. Người như này đúng là khiến cho người ta phải kính nể.
"Đây là vì thiên hạ, xem như đại nghĩa, không được xem là tình yêu." Hồng Vũ Diệp nói.
"Thượng An đạo nhân có trái tim thuần túy, là vì tình yêu." Giang Hạo nói.
Ngoài ra còn có một người mang Mị Thể khác, bọn hắn cũng là vậy, chỉ là không biết bây giờ như thế nào rồi.
"Thượng An đi tìm Mị Thần rồi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vâng, đã xuất phát, hắn nói đi Bắc Bộ hoặc là hải ngoại." Giang Hạo rất là tò mò: "Có thể dễ dàng tìm được Mị Thần không?"
"Dễ dàng hay không thì cuối cùng hắn vẫn sẽ tìm được." Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, nói: "Ngươi xem trọng bọn hắn sao?"
"Không coi trọng." Giang Hạo nói thẳng.
"Là vấn đề của Mị Thần?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đương nhiên, mặc dù vãn bối không thèm để ý tới bọn hắn, nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy Mị Thần không xứng với Thượng An." Giang Hạo nói.
"Bởi vì đa tình?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không chỉ là đa tình, nàng thậm chí còn không biết cách quản chính mình, dù đang ở cùng với Thượng An thì cũng sẽ không dừng việc tìm kiếm những người khác lại. Tình cảm như này được tính là gì? Vãn bối chưa từng tiếp xúc, cũng không hiểu, nhưng lại biết rõ nhất định sẽ làm tổn thương người khác." Giang Hạo nói.