Bích Trúc đi một lúc liền đi tới một khoảng sân rộng rãi.
Xảo Di đi tới thì bị ngăn ở ngoài cửa.
"Mời Bích Trúc tiên tử một mình đi vào trong." Người dẫn đường nói.
Nghe vậy, Bích Trúc gật đầu với Xảo Di.
Lần này tiến vào Tiên Tộc vốn không phải ý định của nàng, chỉ hi vọng hết thảy thuận lợi.
Sau này nàng phải khiêm tốn hơn một chút, hơn nữa phải nghĩ biện pháp ẩn nấp mới được, không thể tùy ý để bị phát hiện hành tung.
Các tộc xuất hiện, không còn an toàn giống như trước đó nữa.
Nhân Tiên khắp nơi đều có, Chân Tiên cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Thời đại thay đổi.
Mặc dù tại Nam Bộ vẫn tương đối an toàn, nhưng mà nàng vẫn không chịu nổi chuyện có người từ Đông Bộ tới tận đây để tìm mình.
Ví dụ như Tiên Tộc.
Vượt qua Đông Bộ, trèo non lội suối, tốn mấy năm để tìm nàng, còn không có chút dấu hiệu nào nữa.
Nếu như bên trong tụ hội có người Tiên Tộc, chắc là sẽ thuận tiện hơn không ít.
Đi vào phòng, là đại sảnh đơn sơ, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ đơn sơ.
Bích Trúc không xác định được là điều kiện của Tiên Tộc kém, hay là không có người xây dựng kiến trúc. Có lẽ thiên phú của bọn hắn đều là về mặt tu luyện, những cái khác đều không có.
Nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía chính giữa đại sảnh.
Nơi đó có một vị lão giả, sắc mặt có chút tái nhợt, trên đầu được quấn quanh bởi tấm vải màu trắng, xem dáng vẻ thì hình như là đang bị thương. Không những như thế, hốc mắt của hắn cũng có chút máu ứ đọng, hẳn là do té ngã.
'Vị tiền bối này phản phác quy chân nha.'
Bích Trúc cảm khái trong lòng, đây là tiền bối có cảnh giới cao cỡ nào chứ. Người bình thường đừng nói là tiên, cho dù là tu sĩ phổ thông đều không đến mức như thế.
"Xin ra mắt tiền bối." Bích Trúc tiến lên cung kính hành lễ.
Sau đó chính là bội phục tiền bối phản phác quy chân, đại đạo đúng là đơn giản nhất.
Nghe vậy, Cố Trưởng lão trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Nhưng mà, người trước mắt còn rất trẻ mà đã là Nhân Tiên. Thiên phú không tầm thường.
Thừa nhận đối phương cường đại, nhưng không tạo thành uy hiếp.
Trầm mặc một lát, Cố Trưởng lão nói: "Ngươi biết tại sao ta lại tìm ngươi tới không?"
"Vãn bối không biết." Bích Trúc lắc đầu.
"Chữa thương." Cố Trưởng lão cũng không vòng vo mà nói thẳng:
"Ta bị thương, cần ngươi trị liệu. Chỉ cần trị thật tốt, ta có thể chỉ đạo ngươi tu luyện. Nếu như không cần, ta có thể tặng ngươi bí pháp Tiên Tộc."
Không có lời nào nhắc tới linh thạch, đại khái là không có nhiều linh thạch.
May mà Bích Trúc cũng không muốn linh thạch. Chỉ cần có thể còn sống đi ra từ nơi này là được. Đối phương không nhắc tới linh thạch đã nói lên thật sự có khả năng sẽ thả mình đi. Nếu không thì đã trực tiếp cho nàng các loại hứa hẹn và chỗ tốt rồi.
Nhỏ một chút mới chân thực.
"Vãn bối không am hiểu trị liệu, nhưng tiền bối có thể nói thẳng, vãn bối chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực." Bích Trúc nói.
Cố Trưởng lão chỉ vết thương trên đầu, nói: "Chính là những thứ này."
Hả?
Bích Trúc một mặt dấu chấm hỏi.
"Té ngã." Cố Trưởng lão giải thích một câu.
Lần này Bích Trúc càng là kinh ngạc, té ngã?
Làm sao có thể?
Trong nháy mắt, nàng nghĩ tới điều gì: "Nguyền rủa?"
Cố trưởng lão gật đầu: "Hẳn là vậy, theo lý thuyết người có tu vi như ta không thể bị té ngã được, dù có bị ngã thì cũng không dễ bị thương, dù có bị thương cũng không thể khó khôi phục được. Cho nên chỉ có nguyền rủa."
"Tiền bối có dùng pháp bảo hoặc là thuật pháp gì khác nhằm vào nguyền rủa không?" Bích Trúc hỏi.
Bởi vì tu vi của người trước mắt quá mạnh, nàng không dám nhìn trộm. Nhưng mà hiện tại sau khi cẩn thận quan sát, đúng là có dấu vết nguyền rủa.
Yếu ớt, cực kỳ yếu ớt, không cẩn thận đều không thể cảm giác được.
Nhất là khi nguyền rủa này không bình thường, dường như phương thức quấn quanh có chút quỷ dị.
Nàng cũng không xác định được cụ thể, cần tiếp xúc quan sát.
"Không có bất kỳ tác dụng gì." Cố Trưởng lão nói.
Hắn lúc này cũng không dám đứng dậy, bởi có thể ngã sấp bất cứ lúc nào. Trên đầu cũng có thể bị đồ rơi trúng mọi lúc, không có một ngày nào là an tâm cả.
Tu vi cũng không cách nào tăng lên.
Tình hình đang càng ngày càng nghiêm trọng, hắn nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra được nguyên do.
Tuyệt đối có liên quan tới chuyện dò xét Cửu U.
Hiện nay hắn đã thành như vậy rồi, người Tiên Tộc đều không có ý định dò xét Cửu U nữa. Bọn hắn cảm thấy có thể tái tạo một con khác, cũng không phải là không có điều kiện. Hơn nữa, tạo lại dùng sẽ tốt hơn trước đó. Dù sao, ở bên ngoài nhiều năm như vậy rồi, ai cũng không xác định được Cửu U đã biến thành cái dạng gì. Có còn khống chế được hay không cũng là một chuyện.
"Vãn bối có thể xem xét không?" Bích Trúc hỏi.
Nàng cũng thấy hứng thú.
Thân là Thiên Trớ Vạn Chú Thể, nàng rất thích nguyền rủa mới. Đương nhiên, chuyện này cũng dễ dàng dẫn tới phiền toái.
Ví dụ như Cố Trường Sinh. Nàng cũng là bởi vì tò mò về nguyền rủa Bách Dạ mà nhìn trộm đến Cố Trường Sinh, lúc này mới rước lấy phiền phức to lớn. Nếu không có tụ hội, nàng căn bản không có cách nào hóa nguy cơ thành kỳ ngộ.
Cố Trưởng lão không có từ chối, lúc này Bích Trúc chậm rãi tới gần.
Nàng đặt tay lên cổ tay Cố trưởng lão, như là bắt mạch.
Trong nháy mắt, Bích Trúc bắt đầu cảm nhận nguyền rủa. Dù là có chỗ tiếp xúc, đều khó mà phát hiện được nguyền rủa.
Hồi lâu sau, Bích Trúc lâm vào trạng thái không linh, cảm giác hết thảy bên trong đều xuất hiện biến hóa, bắt đầu nhìn trộm căn nguyên nguyền rủa.
Quả nhiên, nàng lập tức nhận ra một sợi dây màu đỏ như máu. Những sợi dây này quấn quanh người Cố trưởng lão, quấn tới bên trong tu vi, trong huyết mạch, khí vận, đại đạo.
Cảm nhận được hết thảy, Bích Trúc rung động, nguyền rủa gì mà lợi hại như vậy?
Nàng tò mò, quyết định đụng vào một chút.
Trong nháy mắt, sợi dây kia bắt đầu quấn lên thần niệm của nàng, sau đó thuận theo mà tới.
Ngay từ đầu Bích Trúc không có để ý, dù sao thể chất của nàng vốn là nguyền rủa, không sợ những thứ này. Nhưng càng để sợi dây quấn quanh, nàng lại càng thấy quen thuộc.
Sao khí tức nguyền rủa này lại quen thuộc như vậy chứ?
Trong nháy mắt, nàng nhớ tới một chút khí vận lưu lại ở gần Thiên m Tông, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Con ngươi đột nhiên mở to, một mặt hoảng sợ.
Trong vô thức, nàng vội vàng lui lại, không ngừng kích phát thể chất, động thủ phủi phủi bàn tay không có chút bụi nào.
Đây là…
Vận rủi Thiên Cực…
'Hại ta à, tên họ Cố này muốn hại ta.'
'Số khổ mà, họ Cố đều không phải là người tốt, kiểu gì cũng sẽ hại thiếu nữ mười tám tuổi như ta.'
Trong lòng Bích Trúc cảm thấy đắng chát, không ngừng phủi phủi người, giống như bị nhiễm phải thứ gì đó.
Không phủi xuống không được.
Cố Trưởng lão không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Đối phương có phản ứng như vậy, đã nói lên có chỗ phát hiện. Như thế, hắn cũng được cứu rồi.
Hồi lâu sau, Bích Trúc mới sầu não nói: "Tiền bối, ngài…"
Nàng có nỗi khổ không nói được.
Ngài trêu chọc Thiên Cực Ách Vận Châu, sao lại không nói sớm?
"Ngươi biết đây là cái gì?" Cố Trưởng lão hỏi.
"Không biết, nhưng hiểu rõ sự đáng sợ của nguyền rủa kia." Bích Trúc đáp.
"Ngươi có thể nhìn thấy?" Cố Trưởng lão lại hỏi.
"Có thể, con đường của vãn bối là nguyền rủa, cơ duyên không tệ có thể lĩnh hội được đạo này, cho nên dù là tu vi không bằng tiền bối thì cũng có thể nhìn thấy được một hai." Bích Trúc đáp.
Thật ra, nếu là nàng lúc bình thường thì chắc là sẽ không thấy được. Sở dĩ có thể nhìn thấy, là do trước đó từng tới gần, có một chút tiếp xúc.
Ban đầu nàng thật sự cho rằng đây là thực lực của mình, bây giờ nhớ tới, cảm thấy đây là một cái hố.
Sau này nên ít tới Thiên m Tông thì hơn, tới gần Giang Hạo đều có thể sinh ra nhân quả.