Bầu trời đêm vốn phải đen như mực. Nhưng mà, trên bầu trời Nam Bộ lại xuất hiện một mặt trời màu lục, chiếu vào đại địa Nam Bộ.
Ngàn vạn sinh linh sợ hãi, tựa như diệt nhật giáng lâm. Vô số tu sĩ hốt hoảng chạy trốn.
Mà người Vạn Vật Chung Yên phát hiện ra chuyện này thì mừng rỡ như điên. Vạn Vật Chung Yên sắp tới. Bọn hắn cười ha hả, tùy ý mà phóng túng.
Tự Bạch đang ở Thiên m Tông, hắn quan sát mọi thứ trước mắt, không khỏi chau mày. Hắn nghĩ tới vô số loại khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới chuyện này.
Mặc dù Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cách bên này cực xa, nhưng muốn chạy trốn hẳn là chuyện cực kì xa vời. Trừ phi vô số cường giả có thể trấn áp nó một đoạn thời gian.
Sau khi Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu xuất hiện, rất nhiều nơi trong Thiên m Tông đều xuất hiện một chút biến động.
Nhất là Hải Vụ Động, biển sương mù kia gần như là muốn dũng mãnh tiến ra.
Lúc này, hắn chú ý tới có một tu sĩ Luyện Khí đang hướng về phía Hải Vụ Động. Bước đi của đối phương bình thản, cũng không bị người nào phát hiện, hẳn là nội ứng từ đâu tới. Nhưng Tự Bạch không thèm để ý, cũng không dám tùy ý đi qua.
Thánh Chủ né tránh tất cả mọi người, đi tới Hải Vụ Động.
Người nơi này đã rút lui, không biết đã đi chỗ nào.
Thân ảnh trong biển sương mù kia như ẩn như hiện.
"Ngươi thế mà lại kích động như vậy?" Thánh Chủ hỏi.
Thân ảnh kia nhìn lên bầu trời, nỉ non nói:
"Nhân Hoàng đều không giết được ta, chỉ có thể trăm phương ngàn kế trấn áp ta ở đây, những người này làm sao dám? Bọn hắn sao lại dám?"
"Bọn hắn cũng không phải Nhân Hoàng." Mặc dù không biết đối phương đang nói cái gì, nhưng Thánh Chủ vẫn là giễu cợt một câu.
Câu nói này đã thức tỉnh thân ảnh kia.
Hắn không khỏi sững sờ, nói: "Đúng vậy, bọn hắn đều không phải là Nhân Hoàng, Nhân Hoàng tuy là nhân tộc, nhưng hắn cho phép tất cả mọi người có lý tưởng, hắn muốn nhìn xem cuối cùng ai mới là người đúng. Hắn bỏ mặc tất cả mọi người, lại áp chế tất cả mọi người, khiến cho tất cả chủng tộc đều phải nắm giữ một cái biên giới. Nhưng Nhân Hoàng dù sao cũng chỉ có một người."
Thánh Chủ nhìn qua thân ảnh chợt tối chợt rõ kia, nhíu mày.
Hắn muốn hỏi, tại sao Nhân Hoàng lại không thoải mái với hắn. Là xem thường sao?
---
Trong hư vô.
Giang Hạo cảm thấy mình sắp trầm luân, nhưng một âm thanh đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên ở trong đầu, phá vỡ sự yên lặng, dường như khiến hắn phá đất mà lên từ bên trong thế giới tử vong. Càng làm cho hắn nhớ lại đủ loại hồi ức, nhớ tới lúc mình còn đi học.
Hắn chợt bừng tỉnh, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra.
Trong nháy mắt mở mắt ra, hắn vô thức cho rằng mình sẽ nhìn thấy trần nhà. Nhưng mà lại không phải, chỉ nhìn thấy một mảnh hư vô.
Điều này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn chậm rãi đứng dậy, quan sát tình huống thân thể. Là trạng thái thần hồn, hơn nữa dáng vẻ chính là có thể tiêu tán bất cứ lúc nào, không có một chút tu vi nào cả. Nhưng xung quanh dường như có một cỗ lực lượng thần bí bảo vệ hắn, hơn nữa lúc này thân thể hắn đang trôi nổi về phía trước.
Tốc độ rất nhanh.
"Đây là muốn đi chỗ nào?"
Giang Hạo kiểm tra trái phải một hồi, trong hư vô chỉ có hư vô, không có những thứ khác.
"Là tiến về thế giới sau khi chết, hay là ta vẫn còn chưa chết hẳn?"
Giang Hạo lập tức tra xét bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Tám mươi hai 】
【 Tu vi: Chân Tiên viên mãn 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết:0/100(không thể tu luyện) 】
【 Tu vi:0100(không thể tu luyện) 】
【 Thần thông:2/3(không thể thu hoạch được) 】
"Biến mất."
Giang Hạo nhìn về phía mục thần thông, không nhìn thấy thần thông Cửu Chuyển Thế Tử trước đó vẫn luôn tồn tại.
"Cho nên, hiện tại ta đang phát động thần thông?"
Như vậy nên làm gì đây?
Trong lòng hắn biết Cửu Chuyển Thế Tử có thể sống lại một lần. Nhưng… Sau khi chết sẽ như nào, lại sống lại như thế nào, hắn đều không cách nào biết được, càng hoàn toàn không biết gì cả đối với tình cảnh hiện tại.
Nếu như là phục sinh trong thân thể, vậy thì… lại phải chết một lần. Nếu là phục sinh ngẫu nhiên, nhưng bản thể lại ở gần đó thì cũng sẽ phải chết.
Vào lúc Giang Hạo thở dài, đột nhiên truyền đến tiếng sấm nổ.
Ầm ầm!
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn sang.
Phát hiện phía trước chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng loạt lôi đình, bao trùm hết thảy. Khí tức khủng bố trực tiếp xé rách hư vô, phảng phất như sinh linh không thể sống sót ở bên dưới lôi đình.
Đừng nhắc đến hắn hiện tại còn đang cực kỳ yếu, dù là cường giả như Ngao Thế đều không nhất định có thể sống sót. Đây là vừa mới bỏ mình, hiện tại là hồn chết?
Tốc độ của thần hồn rất nhanh, phảng phất như không biết phía trước là cái gì, nhanh chóng hướng về phía lôi đình. Giang Hạo muốn ngăn cản, lại không cách nào khống chế.
Hiện tại hẳn là Cửu Chuyển Thế Tử đang được vận chuyển, mình nhỏ yếu như vậy, không phản kháng được. Giang Hạo thở dài một cái, trơ mắt nhìn mình xông vào bên trong lôi đình.
Hắn vô thức giơ tay lên muốn ngăn cản lôi đình đánh xuống.
Nhưng mà, lôi đình xác thực đánh xuống, nhưng lại bị lực lượng trên người chặn lại. Lôi đình hủy thiên diệt địa này thế mà lại không có mang đến cho hắn bất cứ thương tổn gì. Chỉ là, cỗ lực lượng trên người kia dường như đang càng ngày càng yếu, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Giang Hạo cũng không lo lắng gì cả, cái mạng này vốn là nhặt được, nhập gia tùy tục thôi.
Bên trong lôi đình, không biết đã qua bao lâu.
Có lẽ là mấy chục năm, hoặc có lẽ là mấy trăm năm, hết thảy xung quanh vòng đi vòng lại tựa như chưa từng biến hóa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chỉ là trong một chớp mắt.
Trong nháy mắt lấy lại tinh thần, hắn đã xông ra khỏi lôi đình vô tận, nhưng đối mặt vẫn là hư vô vô tận.
Không biết lại qua bao lâu, trong hư vô bắt đầu xuất hiện sao trời, ngay sau đó nhìn thấy mặt trời mọc ở hướng Đông. Hắn nhìn về phía mặt trời, không ngừng hướng về phía trước.
Trời xanh xuất hiện, mây trắng theo đó mà tới, đại địa đập vào mi mắt.
Giang Hạo hơi xúc động, cuối cùng cũng nhìn thấy được những thứ bình thường. Hắn quay đầu nhìn lại, muốn xem đây là chỗ nào.
Nhưng mà quay đầu chính là hỗn độn.
Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, dường như vốn không hề tồn tại.
Trong lòng Giang Hạo nghi hoặc, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước.
Hắn lao vùn vụt ở trên bầu trời, nhìn thấy biển cả mênh mông dưới chân, gặp qua núi non sông ngòi, gặp qua sa mạc vô tận. Có yêu thú tranh đoạt, có tu sĩ độ kiếp, nhưng mà hắn lại xuyên qua lực lượng yêu thú, lướt qua lực lượng thiên kiếp. Không có vật gì có thể chạm vào hắn, tựa như hắn không tồn tại, lại tựa như bọn hắn không tồn tại.
Cuối cùng, Giang Hạo nhìn thấy phía trước xuất hiện một dãy núi, phía trên dãy núi có chín tòa sơn phong sững sững cao vút trong mây. Phía trên mỗi một ngọn núi đều có khí tức kinh khủng.
Lúc Giang Hạo cho rằng lần này cũng sẽ xuyên qua thì tốc độ thân thể đột nhiên biến chậm, sau đó chậm rãi rơi xuống.
"Đã đến đích?"
Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi, nhưng vẫn muốn đi một bước nhìn một bước. Khi hắn đến gần thì mới phát hiện dãy núi nơi này mênh mông bực nào.
Lúc tới gần, hắn nhìn thấy phía trên ngọn núi nhỏ nào đó có khắc hai chữ vô cùng hào hùng khí thế ---- Côn Luân.
Sau khi thấy rõ, Giang Hạo rơi vào bãi cỏ ướt át dưới chân núi, mang theo một chút mùi vị bùn đất.
Gió nhẹ thổi qua giống như là thật.
Phía trước lại có một quán trọ.
Giang Hạo tò mò cất bước đi tới.
Lúc này, hắn mới phát hiện, mình đã khôi phục năng lực hành động.
Hắn đi từng bước một về phía trước, thấy rõ quán trọ, chỉ là quán trọ đơn sơ, nhưng trong đó tựa như có thứ gì khác thường.
Xem không hiểu.
Hắn nhìn về phía biển hiệu quán trọn.
Quán trọ Cựu Tửu.
Giám định.
Giang Hạo lựa chọn vận chuyển thần thông.
Cũng muốn xem xem thần thông còn có thể sử dụng hay không, mặt khác hắn cũng muốn hiểu rõ một chút về quán trọ này. Rất nhanh, hắn phát hiện mình nhận được phản hồi của thần thông.
【 Quán trọ Cựu Tửu: quán trọ duy nhất dưới chân Côn Luân, có bán rượu ngon, tốt nhất là nên chuẩn bị đầy đủ linh thạch. 】
Lại có thể dùng được, nhưng cũng không giám định ra được thứ gì đặc biệt. Cho nên, tại sao sau khi ta chết lại tới chỗ này? Quán trọ này chính là đích đến cuối cùng của ta sao?