Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 1405 - Chương 1405: Nữ Ma Đầu Cảm Thấy Quái Dị 1

Chương 1405: Nữ Ma Đầu Cảm Thấy Quái Dị 1 Chương 1405: Nữ Ma Đầu Cảm Thấy Quái Dị 1

Trong hồ nước, giọng nói Giang Hạo nhẹ nhàng, nghe không ra tâm tình gì, nhưng lại cực kì rõ ràng.

Ở bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.

Hồng Vũ Diệp rũ mắt, không thể nhìn rõ suy nghĩa của nàng. Nàng không có bất kỳ động tác gì, giống như là không nghe thấy gì cả.

Mà Nại Hà Thiên thì chống cằm, như đang ngẫm nghĩ. Một lúc sau, hắn lên tiếng: "Ngươi là thư sinh đọc sách?"

Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối năm tuổi bắt đầu tu luyện, không có thời gian đi đọc sách."

"Không phải thư sinh?" Nại Hà Thiên cười nói: "Ngươi nói chuyện rất có hàm súc."

"Để tiền bối chê cười rồi." Giang Hạo cúi đầu.

"Không có gì mà chê cười cả, nhưng mà người trẻ tuổi làm việc đúng là thú vị."

Nại Hà Thiên nở nụ cười: "Ngươi nói xem lúc nàng đưa hạch tâm đại đạo của mình cho ngươi sẽ có tâm tình gì đây? Đổi một cách nói khác, ngươi biết chuyện này có ảnh hưởng như thế nào đối với nàng hay không?"

Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, cuối cùng lắc đầu.

"Cũng đúng, tu vi của ngươi còn chưa đủ."

Nại Hà Thiên cũng không giải thích quá nhiều, mà chỉ nói: "Bây giờ nói về Quy Khư đi, ngươi muốn mang nó đi?"

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

"Ta sẽ không ngăn cản, thậm chí sẽ vận dụng lực lượng cuối cùng trợ giúp các ngươi, chỉ là trước khi vận dụng nó cần hoàn thành một chuyện."

Nại Hà Thiên nhìn qua người trước mắt, nói nghiêm túc:

"Lực lượng Quy Khư cũng không có dễ sử dụng như vậy, nhất là lúc áp chế hung vật Thiên Cực. Ngươi biết muốn áp chế những vật này cần điều kiện cơ sở gì không?"

Giang Hạo hơi chút suy nghĩ, sau đó nói: "Đại thế thế, người có đại khí vận."

Đây là thứ hắn nhìn thấy lúc giám định Thiên Cực Ách Vận Châu.

Người có đại khí vận, phối hợp với đại thế sơn hà, trấn áp Thiên Cực Ách Vận Châu, hơn nữa còn cần năm tháng vô tận.

"Đúng vậy, cho nên ngươi cảm thấy chỉ dựa vào Quy Khư đủ sao?"

Nại Hà Thiên cười nói: "Ta sẽ dẫn động đồ vật chứa sơn hà bên trong bí cảnh, tổng cộng có năm món, chỉ cần tìm được bốn món trong đó rồi đưa đến các khu vực khác nhau thì sẽ có thể chế tạo cơ sở cho Quy Khư, sau đó trấn áp phong ấn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu."

"Năm món?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Là năm món nào?"

"Một món nằm ở trong cung điện dưới nước, chính là Thủy Minh Châu."

---

Cùng lúc đó, trong cung điện dưới hồ nước, Bích Trúc mang theo Xảo Di tiến vào chỗ sâu trong cung điện.

Các nàng xem qua lượng lớn văn tự, phía trên đều là thuật pháp bí tịch, thậm chí còn có thể dẫn động bình cảnh trong lòng, sau đó lĩnh ngộ hết thảy nan đề trong quá khứ, làm nền cho con đường tương lai.

Cảm nhận được hết thảy, Xảo Di cảm thấy cơ duyên tạo hóa nơi này đúng là đáng sợ.

Nếu đặt ở bên ngoài, tất nhiên sẽ bị tranh đoạt. Nhưng mà, người tới đây cũng chỉ có nàng và công chúa. Mà nàng chỉ là thuận tiện tới, hết thảy đều dựa vào công chúa.

Nếu như là nàng, khi nhìn thấy vấn đề bên trong bia đá, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn trả lời, thậm chí sẽ cảm thấy may mắn vì mình có thể xem hiểu. Vậy thì nàng chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi.

Công chúa không xem hiểu liền không có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng, sau đó đi xuống dưới nước.

Nàng hiểu, sẽ không nghĩ tới chuyện không nói thật, càng sẽ không đi xuống dưới nước, như vậy sẽ hoàn toàn bỏ lỡ cơ duyên này.

Đây chính là thua thiệt về văn hóa.

Sau khi các nàng tới gần, Bích Trúc khiếp sợ nhìn về phía trước: "Xảo Di, ngươi xem phía trước là cái gì?"

Xảo Di nhìn sang thì thấy một viên minh châu phát sáng đang nổi lơ lửng ở phía trên cung điện, mang đến cho người ta một loại cảm giác không cách nào miêu tả.

Tuyệt đối là thần vật.

Công chúa phát tài rồi…

---

Cùng lúc đó, Giang Hạo chau mày: "Cung điện dưới nước, ở chỗ nào?"

"Chuyện này phải nhìn duyên phận, có người cả đời đều không thể tiến vào, có người đi qua liền có thể tiến vào. Nhận biết khác biệt, tâm cảnh khác biệt, vị trí tiến tới cũng khác nhau. Mà muốn tìm được những vật này, ít nhất phải khác biệt với người khác."

Nại Hà Thiên cười nói: "Về phần món thứ hai thì cất giấu ở trong một tòa thành, chính là Thổ Tượng Thần."

---

Một bên khác, trong một tòa thành lớn, Tự Bạch đi trên đường phố, càng hướng vào bên trong, cảm giác đại thế xung quanh càng bao phủ lấy hắn. Bản thân hắn vốn đã thâm thúy mênh mông, hiện tại càng thêm trầm ổn.

"Cơ duyên nơi này đúng là có chút không tầm thường."

Tự Bạch bước từng bước một vào bên trong. Trên đường đi, hắn chưa từng nhìn thấy bất kỳ người nào, nhưng cũng không phải chỉ có mình hắn, chỉ là tạm thời không có người nào đi được xa như hắn mà thôi.

Bất tri bất giác hắn đã đi tới trước quảng trường, trong nháy mắt tới đây, hắn cảm nhận được đại thế mạnh mẽ đến từ thiên địa.

Mà ở vị trí trung tâm chính là một pho tượng sừng sững không ngã. Không có thân thể cụ thể, cũng không thấy rõ ngũ quan. Nhưng mà Tự Bạch có thể phát hiện rõ ràng, chỉ cần mình tới gần thì pho tượng sẽ có thể cùng cộng hưởng theo.

Đây rốt cuộc là thứ gì, hắn căn bản chưa từng nghe nói tới. Nhưng tuyệt đối không đơn giản.

---

"Mà món thứ ba thì được nuôi dưỡng ở bên trong Linh Dược Viên, chính là Mộc Hồ Lô." Nại Hà Thiên tiếp tục nói.

---

Lúc này, dưới sự dẫn đường của giao long, ba người Đào tiên sinh đi tới một Linh Dược Viên.

Bọn hắn nhìn thấy rất nhiều linh dược, thánh dược hiếm thấy. Phần lớn bọn họ đều xem không hiểu, nhưng không có một cái nào là kém cả.

Đào tiên sinh cũng không để ý đến những thứ này, một đường đi vào bên trong.

"Đào tiên sinh, ngài đi quá nhanh, lỡ như gặp nguy hiểm." Đường Nhã lập tức đuổi theo.

"Không sao cả, nơi này không có bất kỳ khí tức nguy hiểm gì, ta cảm giác bên trong có thứ gì đó không đơn giản." Đào tiên sinh nói.

Quả nhiên, sau khi Đào tiên sinh đi vào liền nhìn thấy một dây hồ lô, phía trên mọc ra bảy cái hồ lô.

Trong nháy mắt này, Đào tiên sinh liền biết, những vật khác đều có thể không cần, nhưng nhất định phải mang thứ này về.

---

"Linh Dược Viên?" Giang Hạo nghe vậy thì có chút kinh ngạc: "Rất khác thường sao? Có hạt giống linh dược gì đó hay không?"

"Ngươi đừng hỏi ta chuyện này, ta đã ở chỗ này rất nhiều năm, hoàn toàn không rõ tình huống cụ thể ở bên ngoài."

Nại Hà Thiên có chút tò mò nói: "Người kia có cả hạch tâm đại đạo, hẳn là phải có không ít đồ tốt mới đúng. Người có tu vi cao như vậy chắc sẽ không thể không cho ngươi chút linh dược được chứ?"

Giang Hạo suy tư rồi nói: "Cũng không có."

"Vậy sao? Ngươi là người trong nghề trồng linh dược sao? Hay là hoàn toàn không biết gì cả?" Nại Hà Thiên hỏi.

"Coi như tạm được đi, trồng qua một vài thứ." Giang Hạo nói.

"Ví dụ như?" Nại Hà Thiên thuận miệng hỏi."

Thiên Hương Đạo Hoa có tính không?" Giang Hạo suy tư rồi lại nói: "Trường Sinh Quả có tính không? Nếu như cũng không được tính thì giúp Bàn Đào Thụ có thần tính niết bàn trở thành Thần Thụ Bàn Đào có tính không?"

Nại Hà Thiên nhìn Giang Hạo, con mắt hơi chớp, cuối cùng bình tĩnh nói: "Tạm được."

Sau đó, hắn liền chuyển chủ đề: "Chúng ta vẫn nên nói một chút về món thứ tư và thứ năm đi. Món thứ tư nằm ở Tàng Thư Các, chính là Sách Thần Niệm."

"Thần niệm?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Vật này cũng có vật thật sao?"

"Không có." Nại Hà Thiên lắc đầu: "Trong sách, xem hiểu chính là xem hiểu, xem không hiểu chính là xem không hiểu, cũng sẽ không chiếm được."

Bình Luận (0)
Comment