Mặt trời màu lục biến mất.
Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu. Bên vui vẻ chính là bên biết rõ vật này, tông môn nhất lưu tại Nam Bộ và một số cường giả. Mà bên buổn chính là Vạn Vật Chung Yên và một số người hận không thể diệt thế. Một số người không có gì cả, nhưng vẫn có thể sống sót. Những người này không muôn tự mình làm cái gì, nhưng lại muôn nhìn thây thê giới hủy diệt, mọi người cùng nhau chêt. Dù sao thì bọn hăn không có gì cả, còn bị nghiền ép quá lâu. Tu Chân Giới quá tàn khốc, bọn hắn vì sống sót mà không thể không tiếp tục, nhưng nều như có lựa chọn có thể hủy diệt hết thảy, bọn hắn nguyện ý hủy diệt hết thảy. Nhưng mà, để bọn hắn đi hủy diệt hết thảy, bọn hăn lại không làm được.
Người mâu thuẫn luôn chiếm đa số. Cho nên chúng sinh phần lớn đều là hạng người tầm thường vô vi. Nhưng cùng là hạng người bình thường, có một sô người toàn lực sồng sót, có một số người lại bỏ đá xuống giêng, có một sô người khinh người quá đáng.
Lúc này, tại Huyền Thiên Tông, Hiên Viên Thái đi trên đường.
Hiên Viên Hòa đi ở bên cạnh, trong lòng ôm theo con rồng màu lục.
"Sư huynh ra ngoài sớm như vậy, là đạt được đại cơ duyên gì rổi sao?" Hiên Viên Hòa hỏi.
Hiên Viên Thái gật đầu: "Đúng là cơ duyên không tệ, chô kia có đổ mà Nhân Hoàng lưu lại, ta đạt được một chút, cần trở về hấp thu."
"Ta và tiểu long cũng có thu hoạch không nhỏ." Hiên Viên Hòa nói. Bí cảnh này đúng là không thể. tưởng tượng nổi, bất kể là ai đếu có được cơ duyên to lớn.
Chỉ là, lúc bọn hắn trở về thì phát hiện mặt trời màu lục chăng biết đã biển mất từ lúc nào.
Huyền Thiên Tông đã có không ít người chạy đi, bọn hắn cũng muôn chạy, đáng tiếc gồc rễ của Hiên Viên tộc ở chô này, không thể chạy loạn. Đương nhiên, cũng có người đã chuẩn bị xong, có thể đưa Hiên Viên Thái rời khỏi nơi này bât cứ lúc nào. Chỉ hi vọng Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có thể kéo dài thêm một lúc. Đáng tiếc, hiện tại không cần dùng đến biện pháp kia nữa.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đã bị phong ân.
Điều này khiến cho bọn hắn có chút ngoài ý muốn.
Trên đường đi, bọn hắn nghe thấy đồng môn trò chuyện.
"Lai là Tiếu Tam Sinh? Hắn quá tham lam, vì tư lợi của mình mà khiển cho toàn bộ Nam Bộ lâm vào trong nguy hiểm." Một nam đệ tử tức giận mở miệng.
Nghe vậy, Hiên Viên Thái dừng bước lại.
Đối phương nói tới Tiếu Tam Sinh, khiên hẵn có chút tò mò.
"Đúng vậy, đây chính là hung vật đó, hắn vì đạt được bảo vật Long tộc, thề mà lại phóng hung vật ra, suýt nữa đã hại chết tất cả mọi người." Một tiên tử khác cũng tức giận nói.
Nam tử hơi lớn tuổi nói: "Thế nhưng tại sao vật này lại ở trong tay Tiếu Tam Sinh? Có khả năng là hắn phong ẩn hay không?”
"Chuyện này là không thể nào, mà dù cho hắn có thể phong ẩn thì sao? Hiện tại hăn chính là muốn giêt toàn bộ Nam Bộ." Người nói chuyện ban đấu nổi giận nói.
"Đúng vậy, không có hắn, vật này sớm đã bị Long tộc hoặc là các Tiên Môn khác phong ẩn rồi, không cần xuất hiện loại tình huổng này?" Tiên tử kia cũng nói theo.
Hiên Viên Thái nghe mà không khỏi cau mày.
Hắn lập tức hiểu ra nguyên do.
Hắn không tiếp tục nghe nữa, tiếp tục hướng về phía chô ở của mình. "Sư huynh thấy thế nào?" Hiên Viên Hòa đuổi theo hỏi. "Sư muội thì sao?" Hiên Viên Thái bình tĩnh nói.
"Cảm giác mặc dù Tiếu Tam Sinh cuồng vọng, không kiêng nể gì cả, nhưng không hề giồng như bọn hãn nói. Dù là thật sự như thê thì cũng bình thường." Hiên Viên Hòa nói. "Sư muội không lo lắng hắn sẽ hại ngươi?" Hiên Viên Thái hỏi.
"Sợ, nhưng mà có biện pháp nào? Hắn chính là có năng lực như thể. Đừng nói là một lần giết cả Nam Bộ, hắn tùy tiện tới đây, chúng ta đều phải chết. " Hiên Viên Hòa nói. "Long tộc thì sao?" Hiên Viên Thái hỏi.
Lần này Hiên Viên Hòa lắc đầu, chợt hỏi: "Sư huynh định làm gì?" "Nghe một chút coi như xong, không có ý định làm gì cả. " Hiên Viên Thái bình tĩnh mở miệng: "Tiểu Tam Sinh muốn làm gì, chúng ta cứ tiếp nhận là được, không tiếp nổi cũng phải cổ gắng tiếp lây. Về việc có phải là hắn làm hay không đã không còn quan trọng. Chân tướng là gì, chúng ta tạm thời không cách nào biết được. Nhưng cô găng mạnh lên, thây rõ một chút, luôn có thể đoán được chút gì đó. Mặt khác, hắn hình như đã chết rồi. "
Hiên Viên Hòa sửng sốt một chút, cuôi cùng cũng không nói gì.
Tiếu Tam Sinh chết rồi, cho nên tất cả tin đồn đều không có người phản bác.
Chân tướng là gì, có lẽ chỉ có người truyền ra tin tức này mới biết. Nhưng đổi phương nói cái gì chính là cái đó. Đây chính là không có chứng cứ.
Bí cảnh.
Giang Hạo đứng ở trong rừng cây. Hắn nhìn thấy rất nhiều hào quang loé lên, các loại cơ duyên rực rỡ hiện ra, làm cho người rung động.
Đổ mà Nại Hà Thiên lưu lại cực kì bât phàm.
Người đạt được cơ duyên lần này nhiều không kể xiêt.
Đại thế đến, cơ duyên đáng sợ như vậy sẽ thúc đầy đại thể thêm một tầng. Không bao lâu nữasẽcó lượng lớn thiên tài xuât hiện, cuối cùng trở thành hoàng kim của đại thê. Đại thế như này khả năng sẽ xuất hiện cường giả vượt xa trước đó, cũng có thể xuất hiện đồ vật hủy thiên diệt địa.
Vạn Vật Chung có lẽ rất thích chuyện này. Bởi vì chỉ cần có chút sai lầm liền có thể Vạn Vật Chung Yên.
Giang Hạo chợt nghe thấy động tĩnh. Nơi xa có người chậm rãi đi tới. Là một thiểu nữ mang theo một thị nữ.
"Giang sư đệ, đã lâu không gặp. " Người chưa tới giọng đã tới trước. Bích Trúc tiên tử.
Giang Hạo thấy nàng thì có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức hiểu ra.
Là đến đưa đồ. Hẳn là Tuyết Thần Đan.
Vốn cho rằng người đưa đồ sẽ là Tự Bạch, không nghĩ tới vân là vị tiên tử này.
"Tiền bối." Giang Hạo cúi đầu cung kính mở miệng.
"Ngươi đạt được cơ duyên gì ở chỗ này?” Bích Trúc đi đền trước mặt Giang Hạo, nhìn như tới gần nhưng vân duy trì một khoảng cách.
"Đạt được một hạt giống, còn không biết là cái gì." Giang Hạo trả lời.
Mình quả thật không có đạt được những vật khác. Hoặc có thể nói là, mượn bí cảnh này lại một lần nữa đạt được Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. "'Vận khí sư đệ thật tốt, vận khí ta không được tốt lắm, đạt được một chút đổ vật, nhưng lại hại cho mình cũng suy yếu theo. " Bích Trúc hơi xúc động nói.
Nhưng thật cao hứng, vận khí không tốt mới tôt.
Xảo Di phía sau an tĩnh lắng nghe. Nàng nhìn về phía Giang Hạo, có. chút ngoài ý muốn, đã Luyện Thần sơ kỳ rồi? Tốc độ tấn thăng thật nhanh.
Giang Hạo cũng đã nhận ra Bích Trúc tiên tử đang suy yếu, hắn là ảnh hưởng của việc kích hoạt những vật kia.
Nhưng mà hắn cũng không tính nói chuyện phiểm cùng đổi phương, mà là tò mò hỏi: "Sao tiển bối lại đột nhiên đến đây?"
"Nhận ủy thác của người tới đưa đồ cho ngươi. " Bích Trúc nói xong liền đưa ra một cái hộp.
Giang Hạo có thể phát hiện được bên trong còn có ba cái hộp. Hãn là Tuyết Thần Đan, đan dược trị liệu, cộng với hạt giống Sơ Dương Lộ. Những gì mình muốn đều có đủ. "Giang sư đệ biết trong này có cái gì không?" Bích Trúc hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
'Vậy Giang sư đệ có thể làm chủ giữ lại hoặc là bán những thứ kia không?" Bích Trúc lại hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo rốt cuộc hiểu rõ, đổi phương sở dĩ dông dài với mình là vì Tuyết Thần Đan.
Hắn chỉ là lắc đầu: "Tiền bối nói đùa."
"Được rồi."
Bích Trúc cũng không thèm để ý, mà chỉ nói: "Vậy Giang sư đệ một đường vui vẻ, có chuyện gì khó xử đều có thể nói với sư tỷ."
Thiên Cực Ách Vận Châu đang ở trong tay người này. Ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Giang Hạo gật đầu bày tỏ đã hiểu. Bích Trúc do dự một chút rồi lại nói: "Giang sư đệ biết không?"
"Cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Chuyện bên ngoài. "
"Có nghe thấy đôi chút."
"Giang sư đệ biết vật kia ở đâu không?" "Chưa từng nghe nói."
Bích Trúc nhún nhún vai, cáo từ rời đi.
Giang Hạo đưa mắt nhìn các nàng đi xa.
Bích Trúc cũng không đơn giản, mình cũng không dám trò chuyện quá nhiều, dê dàng lộ ra một vài vần đề.
Những người này đều đã sống mấy trắm năm, không dê khó đôi phó. Sau khi xác định đối phương đã rời đi, Giang Hạo biên mất tại chô, tới vị trí của hắc ưng một chút.
Lúc đi qua, hắc ưng đã khôi phục sự cao ngạo trước đó. Nhưng sau khi nhìn thầy hắn, toàn bộ sơn động đều xuất hiện khí tức uế oải. Nhưng mà rất nhanh bọn hắn lại cảm thấy vui sướng. Bởi vì sau khi Giang Hạo để đổ lại liền rời đi.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, bọn hắn đều có chút không kịp phản ứng.
Sau đó, Giang Hạo lại đợi mấy ngày, cuôi cùng cũng đợi đến thời gian rời khỏi bí cảnh.