Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Cầu Nguyện

Chương 144: Cầu Nguyện Chương 144: Cầu Nguyện

Hồng Vũ Diệp và Giang Hạo đi đến bờ sông, hướng về phía đám người.

Chỗ khu vực nhiều người mới có bán đèn thả sông.

Muốn thả thì đương nhiên là phải đi lên trước.

Còn về Trần gia thiếu gia thì Giang Hạo cũng không để ý lắm.

Chẳng qua là hắn có chút tò mò.

Ánh mắt của những người này bị lực lượng của Hồng Vũ Diệp bóp méo, thế nhưng kết quả bóp méo là nhất trí.

Không biết dáng vẻ của hắn trong mắt những người này là như thế nào?

Hắn tò mò hỏi Hồng Vũ Diệp.

Nhưng mà Hồng Vũ Diệp chỉ lườm hắn một cái, bên trong ánh mắt còn mang theo tia cười lạnh.

Giang Hạo luôn cảm thấy có chút không ổn, trong lòng không khỏi bồn chồn.

Sau đó hắn đến trước bờ sông, dưới ánh xạ của mặt nước, bản thân mình vẫn như bình thường.

Xem ra chính mình không bị ảnh hưởng gì.

Giang Hạo có chút không thấu tính cách của Hồng Vũ Diệp, không biết nàng sẽ bóp méo ra hình dạng như thế nào.

Nhưng cũng không quan trọng.

Xấu hoặc là bình thường đều không sao cả.

Ít nhất là an toàn.

Cho dù là dáng vẻ ban đầu thì hắn cũng phải làm chuyện nên làm.

Chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có ảnh hưởng gì.

Giây lát.

Bọn hắn đi tới thượng nguồn sông, xung quanh nơi này trống trải, có không ít người đang cầm đèn, dự định đi thả.

Bên cạnh cũng có quầy hàng.

Có đủ loại đèn thả sông.

Chờ Hồng Vũ Diệp tìm được nơi đứng, Giang Hạo mới đi chọn hai chiếc đèn hình hoa sen.

Sau khi đưa đèn cho Hồng Vũ Diệp, hắn mới giải thích:

"Vừa rồi nghe thương gia nói, hằng năm đều có lễ thả đèn sông, để cầu nguyện cầu phúc. Tiền bối có thể cầu nguyện một chút xem."

Sau khi nhận đèn sông, Hồng Vũ Diệp nhìn xuống đèn giấy hoa sen trong tay, khẽ cười nói:

"Nguyện vọng này là ước với người nào?"

"Hà Thần?" Giang Hạo nói với vẻ không quá tự tin.

"Để ta cầu nguyện cầu phúc với Hà Thần sao?" Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn Giang Hạo thật sâu.

Trong đôi mắt mang theo sự khinh thường, giống như đang nói ngươi gọi hắn ra đây, ta có thể thỏa mãn hắn một nguyện vọng.

"…" Giang Hạo có chút im lặng, chợt sửa lời:

"Có lẽ là cầu phúc cầu nguyện với trời xanh cũng nên?"

Có lẽ cảm thấy cách nói này còn có thể tiếp nhận, Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi thêm nữa, mà là đổi vấn đề:

"Nguyện vọng của ngươi là gì?"

Đào quáng… Giang Hạo nhìn xuống đèn sông, mở miệng nói:

"Phần lớn thời gian được sống sót bình an đi."

"Hiện tại không bình an sao?" Hồng Vũ Diệp ngồi xổm ở trước bờ sông, hỏi ngược lại.

"Được tiền bối che chở, đúng là rất bình an." Giang Hạo nói với ý nửa thật nửa giả.

Thật vì đúng là không có kẻ địch, giả chính là mình không thể nói là an toàn được.

Bởi vì hắn hoàn toàn không có cách nào phản kháng Hồng Vũ Diệp.

Lúc này, hắn cũng ngồi xổm ở trước bờ sông, nhẹ nhàng thả đèn giấy trên mặt sông.

Bảo hắn ước một nguyện vọng vào lúc này, hắn lại có chút mờ mịt bao la.

Ý nghĩ hiện lên trong đầu không phải là đào quáng, cũng không phải là an tĩnh tu luyện, mà là… tình cảnh khi còn bé.

Như thế xem ra lo lắng trong lòng của hắn, có thể chính là mấy người phụ thân.

Hắn có thể tự mình cố gắng hoàn thành chuyện đào quáng, an tĩnh tu luyện, cố gắng sống sót… đây đều là chuyện mà hắn vẫn đang làm.

Không cần phải cầu nguyện mấy loại chuyện như này.

Chỉ có mấy người mẹ kế là hoàn toàn vượt khỏi phạm vi năng lực của hắn, như này mới cần phải cầu nguyện.

Không biết lúc mẹ kế nhìn thấy ta, liệu có còn chèn ép ta nữa hay không.

Hắn thả đèn xuống với sự nghi hoặc này, mặc cho đèn sông trôi về phía hạ nguồn.

Đèn trong tay Hồng Vũ Diệp cũng chậm rãi rời tay.

Giang Hạo đặc biệt nhìn sắc mặt của nàng, bình tĩnh trước sau như một, nhìn không bất kỳ thứ gì.

Sau đó, hai người đứng lên, nhìn đèn dần trôi về phía xa, mãi đến khi nó thoát khỏi tầm mắt.

Lúc này phần lớn đèn sông xuất hiện, bao trùm cả mặt sông.

Có chút hùng vĩ.

"Trở về thôi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói.

Giang Hạo cảm thấy cảm xúc của nàng cũng không cao.

Dường như có tâm sự.

Nhưng mà hắn không hỏi.

Hai người quay người, chậm rãi đi trở về quán trọ.

Trên đường đi, bọn hắn nhìn thấy không ít người, không ít đèn, vừa đi vừa nghỉ tốn không ít thời gian mới trở về quán trọ.

Sau khi đưa Hồng Vũ Diệp trở lại phòng, Giang Hạo mới một thân một mình mở cửa phòng mình ra.

Sau khi trở lại phòng, hắn nhìn ra ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, hơi nghi hoặc một chút.

Lần này ra ngoài không phải là vì lễ hoa đăng sao?

Như này cũng tốt, nếu

Mà hắn đêm nay thật ra có không ít thu hoạch.

Lúc cầu nguyện, khiến cho hắn vô thức hiểu rõ được rất nhiều.

Trên đường đi cũng làm cho hắn hiểu được khói lửa nhân gian, dung nhan thịnh thế.

Mặc dù nhìn thấy thiên tai và nhân họa sẽ càng dễ có cảm xúc, nhưng vẫn nên không xảy ra mới thỏa đáng.

Khi còn bé hắn từng thấy, mặc dù không nhớ rõ lắm, thế nhưng khắp nơi đều là người nằm, ánh mắt mỗi người nhìn hắn dường như đều đang phát sáng.

Giang Hạo thở dài một tiếng, liền ngồi ở trên giường, lấy 《 Thiên Đao Thất Thức 》ra.

Sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, hắn mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra.

Tâm thần lập tức yên tĩnh, đầu óc thư thái, rất nhiều thứ không hiểu đều có đáp án vào lúc này.

Những thứ lĩnh hội được trước đó cũng được tiêu hóa với tốc độ cao.

Cảm giác đã lâu không thấy.

Lần này có thể lĩnh hội thức thứ ba rồi.

Sáng sớm.

Giang Hạo mệt mỏi khép sách lại, tiến độ lần lĩnh hội này rất nhanh.

Hắn mơ hồ cảm thấy càng thêm thuần thục đối với việc vận dụng thần thông, hẳn là thần thông đã tinh tiến hơn một chút.

Đan dược mà Hồng Vũ Diệp cho đúng là rất tốt.

Không kể là đan dược, trận pháp hay là thuật pháp, chỉ cần là thứ được lấy ra từ trong tay đối phương thì không có vật gì là bình thường cả.

Thế nhưng càng lợi hại thì Giang Hạo lại càng cảm thấy đáng tiếc.

Bởi vì hắn có lẽ không mua nổi mấy loại đan dược như này.

Giang Hạo cất thư tịch, đi vào sân sau đổ xuống bình linh dịch thứ ba.

Ngày mai là có thể nảy mầm.

Đến lúc đó thì sẽ có bọt khí xuất hiện.

Hồi tưởng lại, mấy ngày nay hình như chưa từng gặp qua cái bọt khí nào.

Có chút hoài niệm.

Làm xong chuyện này, hắn liền ra ngoài đường đi mua trà bánh.

Khi trở về, hắn nhìn thấy tiểu cô nương trước đó, trong tay nàng cũng cầm trà bánh, thế nhưng mùi vị dường như có vẻ tốt hơn.

"Tiểu cô nương." Giang Hạo gọi đối phương lại.

Nghe vậy, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn lên rồi lập tức cúi đầu nói:

"Khách nhân cần gì sao?"

"Trà bánh trong tay ngươi mua ở chỗ nào thế?" Giang Hạo nói rõ mục đích.

"Cái này sao?" Tiểu cô nương giơ trà bánh trên tay lên rồi nói:

"Là mua của Từ bà bà ở đầu đường, ngon nhất toàn bộ Thiên Thổ Thành này."

Sau khi nói tiếng cám ơn, Giang Hạo liền chạy tới.

Trong mắt tiểu cô nương, đây là tình yêu của khách nhân đối với phu nhân.

Thật hâm mộ.

Giây lát.

Giang Hạo bày hai phần trà bánh ở trước mặt Hồng Vũ Diệp.

Một loại đẹp mắt, mùi vị không tệ, một loại khác ăn ngon hơn nhưng mà bên ngoài lại bình thường.

Hắn cũng không biết Hồng Vũ Diệp muốn ăn loại nào.

Làm xong chuyện này, hắn về phòng rồi bắt đầu chế phù.

Buổi sáng chế phù, buổi chiều thì đi bốn phía xem xét tình huống.

Nhìn một chút xem có manh mối gì khác hay không.

Ngày kế tiếp.

Sân sau truyền đến mùi thơm ngát, mang theo linh khí gợn sóng.

Là Minh Nhật Thanh Tuyết đã mọc chồi non, làm cho người của cả khách sạn đều có chút ngoài ý muốn.

Ngửi một chút liền cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Giang Hạo lập tức đi tới sân sau, nhìn thấy hai bọt khí màu xanh lá.

Hắn thoáng có chút thất vọng.

【 Linh Kiếm bình thường + 】

【 Linh Kiếm bình thường + 】

Có thể bán được mười bốn khối linh thạch.

"Minh Nhật Thanh Tuyết, không nghĩ tới bọn hắn lại trồng cái này." Bạch Quỳnh xuống lầu, nhìn về phía sân sau, có chút ngoài ý muốn.

Hôm qua bọn hắn đến Thiên Hồ, cũng phát hiện ra tế đàn.

Sau đó, bọn họ quyết định nghe theo kiến nghị của Giang Hạo, mấy ngày nay âm thầm điều tra là được, không nên đánh cỏ động rắn.

"Trước không nhắc đến hiệu quả của linh dược này, muốn nuôi trồng cũng không dễ dàng gì, xem ra chỉ là vì cải thiện hoàn cảnh tạm thời mà thôi." Phương Kim nói, có chút bội phục.

Cũng không phải là bội phục bọn họ nhiều linh thạch, mà là trong lúc truy đuổi kẻ địch còn có loại tinh lực đi làm những chuyện này.

Sau đó bọn hắn cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Từ sau khi Minh Nhật Thanh Tuyết nảy mầm, chỗ chế phù của Giang Hạo liền đổi thành sân sau.

Nơi này dễ thành công hơn.

Nhưng trên thực tế xác xuất thành công lại giảm…

Hồng Vũ Diệp ảnh hưởng đến hắn.

Thứ nhất là tâm cảnh không ổn định.

Thứ hai là khí tràng mà đối phương tình cờ phát ra.

Bình Luận (0)
Comment