Dưới ánh trăng.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở trên nhánh cây ngắm nhìn phương xa.
Giang Hạo đứng dưới tàng cây, luôn cảm thấy Hồng Vũ Diệp chính là hồng ảnh của trong bóng tối.
Hơi kinh dị.
Sau khi xuất hiện động tĩnh, Giang Hạo cũng không thèm để ý Hồng Vũ Diệp trên cây nữa, mà là nhìn chằm chằm về hướng đi đến công trình.
Chỗ của hắn của thể xem là rõ ràng nhất, nhưng Hồng Vũ Diệp lại ngồi ở trên cành cây, nói rõ nơi này sẽ không bị chú ý tới.
Mà Giang Hạo đã quan sát sơ bộ qua những chỗ khác, cho đến trước mắt vẫn chưa phát hiện đám người Phương Kim.
Không biết bọn hắn đã trốn ở đâu nữa.
"Đều thành thật một chút, sẽ bớt chịu nỗi đau da thịt."
Phía trước công trình, bốn nam tử trưởng thành hộ tống một đám trẻ nhỏ bị đeo khăn trùm đầu màu đen. Giang Hạo quan sát tỉ mỉ một hồi.
Chín đứa bé, năm người trưởng thành.
Bên trong năm người trưởng thành có bốn người hộ tống, người thứ năm đi ở cuối cùng.
Trong bốn người đi trước có hai người Kim Đan sơ kỳ, một người Kim Đan hậu kỳ, một người Kim Đan viên mãn.
Mà nam tử phía sau cùng, mi mục như kiếm, không giận tự uy.
Cũng là tu vi Kim Đan viên mãn.
Thế mà lại mạnh như thế?
Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Năm người này có chút mạnh quá mức.
Nhưng người đi ở phía sau cùng kia hẳn là Tả Lam, chẳng qua là…
"Vẫn là phân thân? Vậy bản thể của hắn ở đâu?" Giang Hạo thấp giọng tự nói, theo bản năng nhìn về phía nữ tử trên cây.
"Không cần nhìn ta, tự ngươi quyết định đi, nên làm như thế nào thì làm như thế đó. Ta sẽ không ảnh hưởng đến ngươi, cũng sẽ không giúp ngươi." Hồng Vũ Diệp hơi cúi đầu, nói với Giang Hạo.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Giang Hạo.
Nếu như Kim Đan còn cần Hồng Vũ Diệp động thủ, vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải dẫn người ra.
Bốn người kia không phải phân thân, thế nhưng cũng không có cảm giác có kết nối tinh thần với phân thân Tả Lam.
Nói cách khác Tả Lam còn đang che giấu.
Chẳng lẽ hắn muốn chờ đến lúc lực lượng cuối cùng xuất hiện mới ra mặt?
Khi đó ta động thủ còn kịp sao?
Không chỉ là chuyện này, Giang Hạo phát hiện nơi này có hai Kim Đan viên mãn, nếu như bản thể của Tả Lam tới nữa.
Vậy chính là ba người.
Đến lúc đó chính mình có xác suất nhất định sẽ phải lâm vào khổ chiến.
Mặc dù hắn hy vọng có một cuộc ác chiến, nhưng nếu có thể một đao nghiền ép kẻ địch đương nhiên là tốt nhất.
Hắn vô thức sờ lên mi tâm, thần thông Trọng Hiện không có vấn đề gì.
Thần thông này chính là át chủ bài lớn nhất của đêm nay, có thể bắt được Tả Lam hay không thì phải xem thần thông này rồi.
Lúc này, chín đứa nhỏ được đưa tới cột đá bên tế đàn.
Bởi vì bị trùm đầu, Giang Hạo cũng không xác định được trong đó có nữ hài hay không.
Quần áo của mọi người đều không khác nhau là bao.
Xem ra đệ tử của Minh Nguyệt Tông cũng xuất thân từ gia đình nghèo khổ.
"Đứng vững đừng động, không chết được, vùng vẫy mới dễ chết."
Một nam tử đá vào một đứa nhỏ rồi nói.
Giang Hạo ở xa dường như nghe thấy đứa trẻ kia đang nhịn khóc.
Nhưng hắn cũng không động thủ, mà an tĩnh chờ đợi.
Chờ sau khi trói kỹ bọn nhỏ, bọn hắn xuất lấy dao găm ra, bắt đầu cắt cổ tay của bọn hắn.
Nhìn thấy đao của bọn hắn sắp cắt cổ tay của bọn nhỏ, Giang Hạo cảm thấy nơi xa có một đạo kiếm quang xẹt qua.
"Mấy tên Ma Môn cặn bã các ngươi."
Người động thủ là Lam Cẩn tiên tử.
Trong lòng Giang Hạo không có bất kỳ dao động gì, vẫn an tĩnh nhìn xem.
Về chuyện đối phương mắng Ma Môn.
Chuyện này rất là bình thường, Ma Môn làm việc đúng là khiến cho người ta phải chán ghét.
Danh tiếng xấu của Thiên m Tông cũng coi như là vang rộng bên ngoài, tu sĩ bình thường nghe tên thôi đều thay đổi sắc mặt.
Đây cũng là lý do mà Giang Hạo muốn tẩy trắng, đi tới những nơi khác dưới danh hiệu Thiên m Tông cũng là một chuyện rất nhức đầu.
Thiên m Tông không nhỏ, thế nhưng không đủ lớn.
Nếu như là Ma Môn có khả năng địch nổi Hạo Thiên Tông, ngược lại sẽ tốt.
Chẳng qua sẽ có khả năng bị bao vây tấn công.
Vẫn cần phải tẩy trắng.
Oanh!
Trong lúc Lam Cẩn tiên tử ra tay, hai chỗ gần công trình khác cũng bị người phát động tập kích bất ngờ.
"Thì ra người thứ nhất là mồi nhử."
Giang Hạo còn tưởng rằng vị Lam tiên tử kia đang làm hỏng việc.
Phương Kim dùng tốc độ nhanh nhất đả thương một người Kim Đan viên mãn, mặc dù không phải là trọng thương, thế nhưng hắn có thể chiếm ưu thế trong lần giao đấu sau đó.
Bên phía Bạch Quỳnh cũng như vậy, người Kim Đan hậu kỳ kia dường như kém xa nàng.
Chẳng qua là…
Bên trong đoàn người của Tả Lam không chỉ có một Kim Đan viên mãn.
Lúc này Tả Lam đang lấy máu từng đứa trẻ.
Giang Hạo nhìn, cũng không có động.
Chân thân của Tả Lam còn chưa ra, hiện tại không thể gấp.
Chân thân không thèm để ý đến chuyện Thạch Bản có ở đây hay không, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
Chẳng qua là, không có Thạch Bản thì làm sao đối phương khởi động tế đàn đây?
Ầm ầm!
Dư ba của trận đấu đã làm cho công trình nổ tung, làm cho cả tế đàn bại lộ dưới ánh trăng.
Phương Kim nhìn thấy tế đàn được khởi động thì có chút nóng nảy, hắn không xác định được đối phương muốn làm gì.
Chẳng qua, Kim Đan viên mãn trước mắt này cứ cắn chặt lấy hắn.
Muốn đánh bại đối phương không khó, thế nhưng cần một chút thời gian.
Nhưng thứ hắn thiếu nhất hiện tại chính là thời gian.
"Sư huynh sư tỷ…"
Lúc này, giọng nói cầu cứu của Lam Cẩn tiên tử vang lên.
Một mình nàng đối kháng hai người Kim Đan sơ kỳ đã rơi vào thế yếu.
Mặc dù thực lực của nàng xuất chúng, pháp bảo cao minh.
Nhưng không có kinh nghiệm đối chiến, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
"Sư muội không cần khẩn trương, bọn hắn không phải là đối thủ của ngươi, ổn định thần tâm, phân tích động tác của bọn hắn, ngẫm lại thuật pháp, thân pháp, kiếm pháp của ngươi. Tiến hành vận dụng liền có thể đánh bại hai người kia. Bọn hắn không mạnh." Phương Kim nhắc nhở.
"Không mạnh? Nhưng cũng đủ đối phó với tiểu nha đầu như này rồi." Nam tử Kim Đan sơ kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bắt đầu tăng nhanh công kích.
Bọn hắn cũng biết nếu như để đối phương làm quen thì người nguy hiểm chính là bọn hắn.
Thế công của Linh Kiếm này quá mạnh.
"Sư muội kiên trì một chút nữa." Bạch Quỳnh thực hiện pháp ấn, lực lượng thuật pháp quanh thân trấn áp kẻ địch.
Lôi Đình được nàng dẫn động, điện quang như kiếm, quét ngang tám phương.
Chẳng qua là không có cách nào uy hiếp͙ được đến tế đàn.
Lúc này Phương Kim hơi nghi hoặc, đến lúc này vẫn chưa thấy Giang Hạo.
Không biết hắn đang trốn ở trong tối, hay là không tới.
"Người của Minh Nguyệt Tông cũng chỉ có như thế." Tả Lam bên trên tế đàn nhìn đám người Phương Kim, lắc đầu nói:
"Cũng may ta còn chuẩn bị nhiều thủ đoạn khác, không nghĩ tới lại không dùng đến."
"Tả Lam, ngươi cũng đã biết mình bắt sư muội của chúng ta?" Phương Kim chất vấn.
Thế nhưng kiếm trong tay của hắn không có biến yếu, mà càng dùng càng mạnh hơn, lực lượng trấn áp Kim Đan viên mãn trước mắt.
Đối phương đã ở viên mãn rất lâu, thực lực không tầm thường.
Nếu không thì hắn không đến mức phải tốn quá nhiều thời gian.
"Biết, thế nhưng vậy thì thế nào? Các ngươi không phải là còn không có biện pháp bắt ta? Từ lâu trước kia ta có nghe nói Thiên m Tông cũng có ý thu nàng làm đồ đệ. Các ngươi nói xem, nếu như ta mà đưa qua, liệu bọn hắn có thể cho ta một lượng lớn linh thạch hay không đây."
Tả Lam vừa nói vừa kích hoạt tế đàn.
"Ta đoán ngươi nhất định sẽ bị Thiên m Tông cướp, ngươi đưa qua chắc chắn sẽ phải chết." Lam Cẩn tiên tử cả giận nói:
"Ác nhân giết cặn bã, vừa lúc."
"Đa tạ đã nhắc nhở, qua đêm nay, ta sẽ bán nàng đến chỗ khác." Tả Lam lộ ra vẻ mỉm cười cảm kích.
"Ngươi. . ." Lam Cẩn tiên tử thở gấp.
Lúc này Tả Lam không nhanh không chậm lấy Thạch Bản ra, đặt ở trên tế đàn.
Thấy cảnh này, những người khác không có cảm giác gì, nhưng Giang Hạo thì lập tức chú ý.
Thạch Bản thoạt nhìn thì như Mật Ngữ Thạch Bản, thế nhưng đối với người có hai Thạch Bản như Giang Hạo mà nói, liếc mắt liền nhìn ra phía trên Thạch Bản của đối phương có một ít khí tức khác biệt.
"Giả sao?" Giang Hạo không hiểu:
"Giả cũng có thể làm môi giới?"
Dưới nghi hoặc, hắn quan sát bằng khí tức học được từ bí tịch Vô Danh, bắt đầu phân tích Thạch Bản.
Phát hiện nó tựa hồ đang kết nối thứ gì đó.
"Thạch Bản giả kết nối với Thạch Bản thật, dùng cái này làm môi giới sao?"
Giang Hạo chấn kinh, Tả Lam cẩn thận đến mức này?