Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 1543 - Chương 1543: Phụ Nữ Có Thai? 1 Ỉ

Chương 1543: Phụ Nữ Có Thai? 1 Ỉ Chương 1543: Phụ Nữ Có Thai? 1 ỈChương 1543: Phụ Nữ Có Thai? 1 Ỉ

 

 

Thiên m Tông.

 

 

Dưới Bàn Đào Thụ, Giang Hạo thở phào một cái.

 

 

Thần thông Nhân Quả Quy Khư mang đến áp lực cực lớn.

 

 

Vừa rồi sau khi biết được đám người Tiểu Li đã tới gần biển cả, hắn liền dùng thần thông tìm để Xích Long. Có chút khó khăn.

 

 

Thần thông này dùng để đối phó với mây người tu vi kém mình thì không có gì, nhưng với người có tu vi cao hơn mình thì lại rât khó khăn.

 

 

"Ngươi báo cho hắn biết để làm gì?" Hồng Vũ Diệp cầm chén trà, hỏi.

 

 

"Khó mà nói được. " Giang Hạo suy tư rồi nói: "Xích Long có tu vi cường đại, chắc là sẽ biêt là ta, tiên hành suy đoán có lẽ có thể đoán được. Đoán không được cũng sẽ nghĩ biện pháp đoán. Thực sự không được thì thôi, để đám Tiểu Li tự giày vò vậy."

 

 

Ý định ban đầu của hắn là muốn để Xích Long mang theo Tiểu Li. Theo như trước mắt thì Xích Long vân còn tỉn tưởng được.

 

 

Đương nhiên, còn có Tiểu Uông ở đó. Nếu như biểu hiện trước đó của Xích Long là giả, có Tiểu Uông trông coi, ngăn chặn Xích Long một lát, con thỏ sẽ dùng Tử Hoàn để mình đi qua.

 

 

Tới kịp.

 

 

Đương nhiên, mình quả thật không phải là đối thủ của Xích Long, nhưng có thể tìm viện binh, ít nhiều có thể uy hiếp một hai.

 

 

Thực sự không được, còn có hung vật Thiên Cực.

 

 

Vạn Vật Chung Yên không sợ thứ này, những người khác thì khác. "Xem ra những năm này ngươi cũng không có việc gì để làm. " Hồng Vũ Diệp nói.

 

 

"Cũng không phải, vãn bối còn cần làm vườn."

 

 

Giang Hạo nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa, nói: “Cũng không biết lúc nào mới có thể trưởng thành."

 

 

Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Bàn Đào Thụ: "Dự định lúc nào niết bàn?" "Không biết." Giang Hạo lắc đầu, suy tư rồi nói: "Có lẽ đợi cảnh giới tăng lên chút nữa đã, nếu như có thể tiến vào Đăng Tiên là tốt nhất. Thực lực đủ mạnh sẽ không cần lo lăng xảy ra vần để gì. "

 

 

"Ngươi đúng là cần thận nha." Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ. "Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, . chân thành nói: "Cẩn thận thuyền mới chạy được vạn năm."

 

 

"Người Cự Linh tộc hình như có chút nóng nảy, ngươi định làm gì?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuông, hỏi.

 

 

Giang Hạo hơi suy tư, nói:

 

 

"Bên trong Cự Linh tộc có nội ứng tông môn không?"

 

 

"Nếu có thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

 

 

"Đương nhiên là để nội ứng nói với Cự Linh tộc khả năng là Thất Thải Thạch đã xuất hiện vấn để bởi vì đại thê, để bọn hẵn chữa trị một chút, sau đó chọn lựa một số người xuât hiện ẩn ký để tiền triển. Cứ để lộ là chín phấn đi, như này bọn hăn sẽ không nỡ từ bỏ." Giang Hạo nói. "Chín phần có thể kiên trì bao nhiêu năm?" Hồng Vũ Diệp hỏi. "Năm năm."

 

 

"Năm năm sau thì sao?"

 

 

"Năm năm sau sẽ còn thiếu một phần cuôi cùng."

 

 

“Lại kiên trì năm năm?”

 

 

"Ừm, sau đó Thất Thải Thạch lại cần chữa trị, chữa trị ban đầu vốn rất thuận lợi, sau đó vào thời khắc cuồi cùng sẽ cần thêm một số dược liệu quý giá nhưng lại tồn thời gian tìm kiểm, để bọn hãn đi tìm, chắc là còn có thể kiên trì thêm mây năm." "Sau đó thì sao?"

 

 

"Sau đó nếu như tìm được thì cho bọn hắn có cảm giác tiền độ, lại thiếu một tia cuối cùng, cần một chút lực lượng gia trì, mãy năm sau lại cần một món đổ cuối cùng, chỉ là cần mấy năm để hấp thu. Lặp lại như thể, một trắm năm sau có lẽ bọn hẵn còn đang cô găng chữa trị. Dù sao mắt thầy sắp đã thành công, trước đó còn bỏ ra nhiều như vậy, bọn hắn hơn phân nửa sẽ không muốn từ bỏ. Nếu như bọn hắn muốn từ bỏ thì để bọn hắn cảm giác ấn ký gần như đã thành công, còn kém một lần cuối cùng."

 

 

Nghe Giang Hạo nói xong, Hồng Vũ Diệp trầm mặc hổi lâu, nói: "Ngươi nhìn cũng không giống người tốt. " Nghe vậy, Giang Hạo cười nói: "Vậy phải xem tiền bối có cần người tốt hay không. Văn bối làm việc vì tiền bồi. Hơn nữa có Cự Linh tộc thủ hộ và nô lực, tông môn cũng sẽ yên ồn hơn rất nhiều. Cường giả trước mắt sẽ không tới đây, Huyết Trì xuât hiện đã hù dọa đến bọn hắn. Chuyện còn lại thì Cự Linh tộc có thể làm được. "

 

 

Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ, không tiếp tục nói thêm gì nữa, sau đó bắt đấu uõng trà.

 

 

Đêm khuya, đối phương liền rời đi. Giang Hạo mới thở phào một cái. Hắn không nghĩ tới mình vừa ngẩn người liền đi qua mười lắm năm. Bây giờ mình bao nhiêu tuổi?

 

 

Một trăm năm mươi lăm tuổi.

 

 

Sau khi tu vi tăng cao, thật sự đã sắp không thể nhìn thầy được năm tháng nữa rồi.

 

 

Sau khi trường sinh cửu thị, thật sự còn có năm tháng sao? Có lẽ đó không phải là năm tháng, mà là thiên địa biển hóa, là vạn vật thay đối, vòng đi vòng lại.

 

 

Nhưng vì sao lúc mình lĩnh ngộ Thiên Đao lại không có vòng đi . vòng lại? Hết thảy đều hướng về phía suy bại và hoang vu, cuối cùng hóa thành hư vô.

 

 

Loại tình huống kia giống nhưlà - không cách nào nghịch chuyển, hết thảy đều không thể tổn tại lâu dài, định sẵn là sẽ diệt vong, không thể nghịch chuyển.

 

 

"Muốn lĩnh ngộ thức thứ bảy có phải là cần để cho hết thảy xuất hiện luân hổi hay không?"

 

 

'Để cho chu kỳ kéo dài?" Giang Hạo nghĩ không ra, nhưng trước mắt cũng không có loại cảm giác ngộ ra gì cả, không hiểu sao lại lâm vào sự ngẩn người như thê. Cuối cùng, hắn nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa.

 

 

'Vẫn nên mau chóng tăng cao tu ví thì hơn, lại lãng phí mười lắm năm rồi."

 

 

Càng ngẩn người, thời gian tấn thăng lại càng dài.

 

 

Góp nhặt bọt khí chỉ cần khoảng bảy mươi năm, nhưng tính tổng lại cần gần trắm năm.

 

 

Dù sao thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ngần người. Một khi ngần người chính là tính theo năm.

 

 

"Cảm giác đời này như đều dồn hết vào việc ngẩn người. " Một trăm năm mươi tuổi, chỉ riêng ngần người thôi đã qua mấy chục năm rổi. Nếu lại tiếp tục, khả năng sinh hoạt bình thường cũng không đuổi kịp thời gian ngẩn người.

 

 

Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía Mật Ngữ Thạch Bản. Những năm này rõ ràng là có tụ hội, nhưng mà hắn đều không tham gia. Cũng không biêt những người kia suy đoán như nào nữa.

 

 

Thế giới bên ngoài như nào cũng không rõ ràng.

 

 

Hôm nay Quỷ tiên tử và Liêu đang nói chuyện phiểm ở bên trong. Quỷ: "Ai, hòn đảo bên phía ta đã sắp bị biển che mất rồi, những người này rôt cuộc muôn đánh tới lúc nào vậy?" Liễu: "Không biết, nhưng mà bên ta còn tốt, chủ yếu là do vị trí của _ Thượng Quan nhất tộc tương đổi văng vẻ, cho nên đúng lúc lan đến gần. Nhưng chô khác đều còn tốt, cũng chỉ có sóng lớn hai lần một tháng."

 

 

Quỷ: "Người Long tộc có tham gia không?"

 

 

Liêu: "Thông đạo đã nát, thời gian trở về của Long tộc bị trì hoãn, nhưng mà nghe nói có một vị cường giả Long tộc tham chiến. Nước biển đột nhiên giảm xuống, chính là do vị cường giả này dân động nước biển."

 

 

Quỷ: "Mười ba năm rồi, bắt đầu từ mười ba năm trước, ta chưa từng được ngủ an giấc."

 

 

Liễu: "Biến hóa của hải ngoại xác thực lớn, nhưng mà nghe nói chăng mấy chốc sẽ đánh tới chỗ sâu, không đền mầy năm nữa hải ngoại sẽ dân dẩn bình ổn lại."

 

 

Giang Hạo nhìn bọn hắn nói chuyện phiềm, biết được Đạo Quả đang ở hải ngoại, chỉ là không biết cuôi cùng sẽ rơi vào trong tay ai. Nhưng mà, rơi vào trong tay ai đều không quan trọng, dung hợp cũng cần mầy trăm năm, những này người tám phần đều sẽ quay về nghỉ ngơi. Hắn sẽ có thể an ổn thêm mấy trăm năm.

 

 

Còn về những người khác...

 

 

Mặc kệ Chân Tiên, Thiên Tiên, hay là Tuyệt Tiên, muốn tần thăng đền Tuyệt Tiên đỉnh phong đều không phải là chuyện trong mầy trăm năm.

 

 

Đại thế chỉ tranh cũng thế. Cho nên, một viên Đạo Quả có thể cho mình đủ thời gian, chuyện còn lại chính là chờ đợi.

 

 

Nhưng mà Long tộc trì hoãn trở về, xem như tin tức tôt.

 

 

Ngày hôm sau.

 

 

Giang Hạo rời khỏi sân, đi tới Linh Dược Viên.

 

 

Nhìn thấy người trở về, Trình Sầu có chút hưng phần. Mặc dù hắn hôm nay có thể xử lý tất cả mọi chuyện của Linh Dược Viên. Nhưng có Giang Hạo ở đây lại hoàn toàn là hai loại cảm giác.
Bình Luận (0)
Comment