Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 1556 - Chương 1556: Nữ Ma Đầu: Ta Hiểu Ngươi 2 Ỉ

Chương 1556: Nữ Ma Đầu: Ta Hiểu Ngươi 2 Ỉ Chương 1556: Nữ Ma Đầu: Ta Hiểu Ngươi 2 ỈChương 1556: Nữ Ma Đầu: Ta Hiểu Ngươi 2 Ỉ

 

 

Nghe vậy, Xảo Di gật đầu: "Điểm ấy thì ta có thể làm chứng, công chúa thật sự đã khóc."

 

 

Lại bàn giao một chút chuyện, Bích Trúc liền mang theo Xảo Di dự định rời đi.

 

 

Thượng Quan Thanh Tố đi ra đưa tiên.

 

 

Nàng do dự một lúc, sau đó vẫn hỏi ra miệng: "Tiền bồi, ta còn có một vần để."

 

 

"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta chỉ có thể trả lời ngươi răng, đệ. nhãt cổ kim chết rồi, nhưng Tiểu Tam Sinh vân luôn còn sông." Bích Trúc nghiêm túc nói.

 

 

Mặc kệ đối phương có hiểu hay _ không, nàng nói xong liền trực tiếp mang người biên mất.

 

 

Thượng Quan Thanh Tố nhìn về vị trí hai người biến mất, thở dài. Nhưng mà, đối phương nói Tiếu Tam Sinh còn sông.

 

 

"Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà ta được ưu đãi như vậy."

 

 

Giang Hạo đi ra từ trong phòng, thở phào một cái.

 

 

"Thành công."

 

 

Hắn bắt đầu tấn thăng trong hai ngày này.

 

 

Sau khi Tuyệt Tiên,tốcđộtấn thăng không có nhanh như vậy, cần dành ra một hai ngày. Bởi vì có liên quan tới đạo, lúc tân thăng lúc cần dung hợp cùng đạo, cho nên có chút chậm. Nhưng mà thực lực đã cường đại hơn rât nhiều. Đại đạo dung hợp, thực chất hóa đạo vô hình. Quanh thân có con đường đại đạo hiển lộ rõ ràng, bộc phát sáng rực.

 

 

Dưới sự gia trì này, chỉ cần một đao tùy ý đều có thể hủy diệt Thiên m Tông.

 

 

Hắn càng thêm hiểu rõ tâm tình của Trang Vu Chân lúc đó. Với tu vi kia thật sự là không cần để Thiên m Tông vào mắt.

 

 

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nghĩ đền một vân đề.

 

 

Nhìn xung quanh, phát hiện Hồng Vũ Diệp đang uổng trà ở trong sân. "Tiền bối." Giang Hạo đi đến trước mặt nàng, nói:

 

 

"Trang Vu Chân là thua dưới tay ngài sao?" "Đúng vậy." Hồng Vũ Diệp gật đầu. "Hắn còn hữu dụng không?" Giang Hạo tò mò hỏi.

 

 

Hồng Vũ Diệp uống trà hỏi: "Lúc trước ngươi vì sao lại muốn thẩm vấn hắn?"

 

 

"Chủ yếu là muốn hỏi xem hắn thông qua người nào biêt đền Thiên Hương Đạo Hoa. " Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Dựa theo ý nghĩ ban đầu, ta cảm thấy hắn hẳn là đạt được đáp án từ chô Đan Nguyên tiền bối, chính là người thần bí trong miệng hãn. Nhưng cho đền hiện tại hăn chưa từng nói rõ người thần bí kia là ai."

 

 

Người thần bí có khả năng là Đan Nguyên, cũng có thể là những người khác. Nhưng mà, thân phận của Đan. Nguyên tiền bồi đúng là một điểu bí ần.

 

 

Thân phận của những người khác còn có thể biết được một hai. Mà Đan Nguyên tiền bồi tạm thời vân chưa từng tiêp xúc.

 

 

"Ngươi muốn tiếp tục kiểm tra không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

 

 

"Kiểm tra hay không cũng không ảnh hưởng tới tu vi của hẳn."

 

 

Giang Hạo suy tư một lúc, sau đó lây Thi Tâm ra.

 

 

"Thứ này ở trên người ngươi * Khó trách ngươi có thể uy hiếp hãn. " Hồng Vũ Diệp một mặt ghét bỏ, nói: 'Cẩm xa một chút."

 

 

Giang Hạo chỉ có thể cầm ra xa một chút. Do dự một chút, hắn chôn Thi Tâm ở bên ngoài viện, sau đó căm Thái Sơ Thiên Đao ở bên cạnh. Lầy thần vật tầm bổ, chắc là có thể cứu được Trang Vu Chân ra ngoài.

 

 

Vừa ra ngoài chính là Chân Tiên, thực lực không kém chút nào. "Tiền bối, bên phía Vô Pháp Vô . Thiên Tháp?"' Giang Hạo hỏi Hồng Vũ Diệp.

 

 

Tháp khả năng sẽ không thả người, mình không tiện trực tiếp xuất thủ. "Ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi." Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên, đi theo Giang Hạo ra ngoài. 'Vậy ta tăng tốc một chút."

 

 

Giang Hạo nói xong liền bỏ Càn Khôn Tử Hoàn ra ngoài, cả m Dương Thủ Hoàn và Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn. Dưới sự gia trì của bốn món thần vật, Thi Tâm cuôi cùng cũng có phản ứng.

 

 

Cùng lúc đó.

 

 

Tầng năm, Vô Pháp Vô Thiên Tháp. "Lão tạp mao ra ngoài thì có thể làm được gì, bản Thiên Vương chỉ cần một bàn tay là có thể đôi phó ngươi, thậm chí một ngón tay cũng được." Hải La Thiên Vương khinh thường nói:

 

 

"Bản Thiên Vương thở một cái thôi đều có thể thổi tan các ngươi. Các ngươi cho răng lổng giam này có thể khóa lại bản Thiên Vương sao? Vô cùng sai, bọn hắn là đang bảo vệ các ngươi. " "Ốc biển Thiên Vương, vương ngươi tới." Mịch Linh Nguyệt nói.

 

 

"Nực cười, bản Thiên Vương thống trị nơi này, ai có tư cách để ta cúi đầu? Bản Thiên Vương hiện tại không muốn nói chuyện nữa, nghỉ ngơi một hổi lại để cho các ngươi biết ai mới là vương của nơi này. " Giọng nói của Hải La Thiên Vương càng nói càng nhỏ, sau đó ngổi xổm ở một góc hẻo lánh.

 

 

"Tiểu tạp toái, ngươi bị lừa rồi." Trang Vu Chân cười lạnh, nói. "Chơi vui sao?" Hải La Thiên Vương nhìn ra phía ngoài, cười lạnh nói: "Bản Thiên Vương cố ý.... Hả, lão tạp mao, trên người ngươi bị sao vậy?"

 

 

Nghe vậy, Trang Vu Chân nhìn cũng không nhìn.

 

 

Cho đến khi Mịch Linh Nguyệt mở miệng: "Lão Trang, trên người ngươi đang phát sáng. "

 

 

Những người khác lúc này mới nhìn qua.

 

 

Lúc này Trang Vu Chân cũng phát hiện.

 

 

Hắn lập tức biết được tình huống, trong lòng có một loại đau thương: "Xong rồi."

 

 

Dứt lời, cả người biến mất.

 

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

 

 

Rất nhanh, tình huống nơi này kinh động đến bên ngoài.

 

 

Ngân Sa tiên tử phát hiện Trang Vu Chân biên mãt, lập tức chạy ra ngoài. "Các ngươi nói xem lão Trang có xảy ra chuyện hay không?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

 

 

"Hắn là sẽ không, thực lực của Trang tiến bồi rât mạnh." Đề Đăng đạo nhân nói.

 

 

"Biến mất này có chút đột nhiên nha.”

 

 

Hải La Thiên Vương cau mày nói: "Đây là có người đang cứu hắn? Vấn để là vì sao lại thành công?" "Thiên Vương có thể thành công sao?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.

 

 

"Nực cười, bản Thiên Vương sao lại thành công?" Hải La Thiên Vương hỏi lại.

 

 

Mịch Linh Nguyệt: "... " Một bên khác.

 

 

Giang Hạo nhìn Thi Tâm nở rộ quang mang. Rât nhanh, một bóng người bắt đầu xuất hiện. Hẵn tiện _ tay vây một cái, tât cả pháp bảo đều trở lại trên người hắn.

 

 

Thời gian mấy hơi thở, Trang Vu Chân vốn đang ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp đã xuât hiện ở trước mặt Giang Hạo.

 

 

Hắn có chút mờ mịt.

 

 

Thấy thế, Giang Hạo cười nói: "Tiền bôi đã lâu không gặp. "

 

 

Trang Vu Chân nhìn thấy Giang Hạo thì thở phào một cái.

 

 

"Hình như không bất ngờ lắm." Giang Hạo cười nói. Lúc này, hắn có thể nhìn thấy tiên ý từ trên người Trang Vu Chân. Đây là Chân Tiên.

 

 

"Ta đã sớm đoán được đồ ở trong tay ngươi, đột nhiên gọi ta ra ngoài, ngươi muốn làm gì?" Trang Vu Chân ngổi xếp bằng, cũng không nóng nảy.

 

 

"Tiền bối không trốn sao?"

 

 

Giang Hạo có chút tò mò: "Chưởng môn mạnh nhất Thiên m Tông hắn là còn chưa đạt tới thực lực của tiền bồi. Người Minh Nguyệt Tông cũng sẽ không chủ động xuất thủ." "Ngươi dám thả ta ra, chắc là có biện pháp năm nhược điểm của ta, mặt khác ta cũng không có ý định trồn đi." Trang Vu Chân nhìn người trước mắt, nói: "Nếu như ta trả lời vấn đề của ngươi, ta hi vọng ngươi có thể để ta quay trở lại Vô Pháp Vô Thiên Tháp. "

 

 

Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ.

 

 

Bên cạnh, Hồng Vũ Diệp nhắm hai mắt lại.

 

 

"Tháp kia có cái gì tốt sao?" Giang Hạo hỏi.

 

 

"Rất tốt, vô ưu vô lự." Trang Vu Chân nói.

 

 

Giang Hạo không hiểu bọn hắn, suy tư rồi nói: "Chỉ một vần để, lúc trước người thần bí nói cho ngươi biêt về Thiên Hương Đạo Hoa là ai"

 

 

"Ta không biết, ngoài ý muốn gặp được một người tại Bắc Bộ, hắn . muốn vật trong tay ta, sau đó liền. có liên hệ. Hắn nói có gì cần có thể nói cho hăn biết. Sau đó, ta liên hệ với hắn, muốn vị trí của thần vật, hắn liền nói tới Thiên Hương Đạo Hoa."' Trang Vu Chân thành thật trả lời.

 

 

''Còn có thể liên hệ với hắn không?" Giang Hạo hỏi.

 

 

"Chỉ có cơ hội một lần." Trang Vu Chân lắc đầu,

 

 

Giang Hạo gật đầu.

 

 

Xem ra xác thực không có cách nào khác.

 

 

"Đúng rồi, tiền bối có suy đoán gì về thân phận của đổi phương không?" Giang Hạo hỏi.

 

 

"Không có, thực lực của hắn rất mạnh, ta không cách nào nhìn trộm chút nào. " Trang Vu Chân lần nữa lắc đầu.

 

 

Giang Hạo trầm mặc. Trang Vu Chân thì hỏi: "Còn gì nữa không? Không có thì ta trở về. " Giang Hạo: "... "

 

 

Sau đó Trang Vu Chân rời đi, trực tiếp hướng về phía Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

 

 

Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ. Diệp: "Tiền bồi, ngươi có thể hiểu được hắn không?"

 

 

Khóe miệng Hồng Vũ Diệp mang theo ý cười, khẽ hé môison: —- "Không hiểu, nhưng ta có thể hiểu được sự mờ mịt của ngươi. "

 

 

Giang Hạo nhìn người trước mắt nở nụ cười, trong lúc nhất thời quên đi suy nghĩ.

 

 

Hổi lâu sau mới thu hồi ánh mắt. Mị Thuật.
Bình Luận (0)
Comment