Chương 1605: Ta Không Xứng (2)
Chương 1605: Ta Không Xứng (2)Chương 1605: Ta Không Xứng (2)
"Tiền bối, sao ngươi có thể nói như vậy? Bây giờ chúng ta như châu chấu trên cùng một sợi dây, ngươi không thể bỏ ta mà đi được." Bích Trúc hoảng hốt nói.
"Trước đây ngươi đâu có như vậy, ngươi mong ta rời đi để cho ngươi được tự do, bây giờ ta nghĩ nên cho ngươi cơ hội, ngươi mới mười tám tuổi không thể bị lỡ dở được." Cố Trường Sinh nghiêm túc nói.
"Tiền bối, không thể nói như vậy được, ta vẫn còn giá trị mà." Bích Trúc lo lắng nói:
“Ít nhất thì ta biết thế giới này nguy hiểm đến mức nào, đổi một người khác làm người đại diện, chắc là chết cũng không biết mình chết như thế nào.
“Có ta ở đây, ít nhất vẫn còn biết mình chết như thế nào.”
Cố Trường Sinh: “.”
Sau đó giọng nói của Bích Trúc tiếp tục vang lên: "Trước đây tiền bối không quay về có lẽ sẽ không sao, nhưng bây giờ không quay về cũng sẽ chết, tiên bối chấp nhận sự thật đi, chúng ta đầu có nguy hiểm.
"Hơn nữa ta có liệt tổ liệt tông phù hộ, sẽ tốt hơn một chút."
Cố Trường Sinh: “.”
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, cũng không nói được gì.
Như vậy, Bích Trúc mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiên bối, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
"Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn không phải tương ứng với Thiên Ẩm Tông sao? Người khác đi phương Bắc, ngươi đi Thiên Âm Tông." Cố Trường Sinh nói.
"Thiên Âm Tông cũng rất nguy hiểm mà." Bích Trúc nói.
"Nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng trường sinh chú thụ phân thân của ta đã từng ở trong đó, ngươi có thể mượn sức mạnh của ta, có lẽ có thể chống đỡ được." Cố Trường Sinh thở dài nói: "Ngoài ra, ta cũng chỉ có thể nhân cơ hội này, thử tiến xa hơn trong hư vô này.
“Ngươi biết ta như vậy thì đã mất đi cái gì không?" “Mất gì cũng không bằng mất mạng đâu?” Bích Trúc an ủi.
Cố Trường Sinh: “.”
"Vậy tiền bối còn quay về không?" Bích Trúc tò mò hỏi. "Ngươi không biết là ngươi hỏi nhiều lắm à?" Cố Trường Sinh căn bản không muốn trả lời.
Ở một nơi khác.
Nhan Nguyệt Chi nhìn ra bên ngoài, ánh trăng chiếu xuống hậu viện vô cùng yên tĩnh.
Nàng cũng không vội đi quấy rầy tiền bối ở hậu viện. Sáng mai đi cũng được.
Do dự một lát, nàng liên lạc với Lâu Mãn Thiên trước.
"Trễ vậy?" Giọng nói rất ngạc nhiên của đối phương truyền vào não Nhan Nguyệt Chi:
"Có chuyện gấp?"
"Phải, chỉ là không biết tiền bối có ứng phó được không, hoặc là có thể đưa ra một số đề nghị không." Nhan Nguyệt Chi nhẹ giọng nói.
Lâu Mãn Thiên cười khẽ nói:
“Nói nghe xem, chuyện lớn cỡ nào.”
“Tiền bối đã từng nghe Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn chưa?” Nhan Nguyệt Chi hỏi.
Nghe vậy, đối phương im lặng.
“Tiền bối biết sao?“ Nhan Nguyệt Chi có chút ngạc nhiên.
“Đã từng thấy ở một số chỗ ở của Cổ Kim Thiên, sinh linh nhất chuyển chết sạch.” Lâu Mãn Thiên trầm giọng nói.
"Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn có thể ở nơi phía bắc của phương Bắc." Nhan Nguyệt Chi nhắc nhở.
Lâu Mãn Thiên thở dài một tiếng, nói: "Vậy nên Vạn Vật Chung Điện đã dẫn theo hung thú đến đó sao?" "Tứ đại hung thú không thể tập hợp." Nhan Nguyệt Chỉ nói.
“Xem ra ngươi cũng đã biết, tứ đại hung thú có thể kéo Thái Cổ Âm Dương Ma Bàn.” Lâu Mãn Thiên cảm thán nói.
Nhan Nguyệt Chỉ kinh ngạc: "Ta không biết, bây giờ mới biết."
Lâu Mãn Thiên không nói gì: "Xem ra người thích ngươi chắc chắn rất ít, tối khuya tìm ta chỉ để nói cho ta biết cái thứ có thể giết người này, còn gài bẫy ta, gài bẫy thì thôi đi, nói thẳng cho ta biết mà chẳng phải định gài bẫy. ““Ngươi xem ta như một kẻ ngốc phải không?"
"Tiền bối nói đùa rồi." Nhan Nguyệt Chi nghiêm túc nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, đều là tự tiên bối nói thôi."
Lâu Mãn Thiên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi định làm gì?” “Với tu vi như ta, có thể làm gì đây?” Nhan Nguyệt Chỉ tò mò hỏi.
"Có thể giúp ta liên lạc với một người."
“Ai? Tiền bối lại định làm gì”
Lâu Mãn Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi đi giúp ta đòi lại chân thân, ta có thể để tà thi đến gần nơi đó, cho họ sai khiến, không tác dụng lớn, nhưng có thể giảm bớt rất nhiều đường vòng."
““Nên tìm ai?” Nhan Nguyệt Chi có chút tò mò.
“Cổ Kim Thiên.” Lâu Mãn Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi nên biết tìm ai.” Nhan Nguyệt Chi im lặng một lát rồi nói:
"Ta không chắc có được không, cũng không chắc có tác dụng không."
Lâu Mãn Thiên nghiêm túc nói: "Không sao, chỉ là bản thể, sức mạnh của ta vẫn chưa thể quay về, sẽ không ảnh hưởng quá lớn. “Ngươi chỉ cần nói với đối phương, đối phương gật đầu, những việc khác đầu không cần làm.”
““Ngoài ra, ta có thể giúp ngươi có được một lô sách có nguồn gốc kỳ lạ, thậm chí rất khó đọc.
““Nhưng ngươi có cơ duyên, có lẽ có thể thử đọc.”
Nhan Nguyệt Chỉ gật đầu, đồng ý sẽ đi hỏi thử.
bea4f3