Giang Hạo không có cách nào chế tạo Thiên Lý Na Di Phù, lại chế tạo Trị Liệu Phù cùng với Thập Vạn Kiếm Phù.
Trong mấy tháng tiếp theo, hắn cần phải kiếm đủ linh thạch cho Bàn Đào Thụ niết bàn.
Chỉ là nhìn số lượng ít tới đáng thương trong pháp bảo trữ vật, hắn cảm giác con đường còn dài và lắm chông gai.
Niết bàn có một bọt khí màu tím, nếu không hắn đã không vội.
Gần đây, hắn không có chỗ nào nhặt bọt khí màu tím, chỉ có thể trông cậy vào niết bàn.
Thêm thần thông, thực lực sẽ mạnh hơn nhiều.
Sau một tháng, Giang Hạo không gặp phải chuyện gì, không ai tìm hắn, cũng không thấy có bất kỳ tình huống gì xảy ra.
Ngày tháng yên tĩnh như vậy khiến người ta mừng rỡ.
Một tháng này, hắn kiếm được hơn một ngàn linh thạch, bán nhiều nhất vẫn là Trị Liệu Phù, còn bán được với giá cao.
Xem ra, đây là ảnh hưởng do Ma Quật và Thiên Thánh giáo mang đến.
Nhu cầu linh phù lớn hơn rất nhiều, bình thường hắn có nhiều linh phù hơn nữa cũng khó bán được.
Bây giờ, hắn có hơn mười hai nghìn linh thạch, con thỏ chắc hẳn sẽ tiêu hao tám nghìn mốt, còn lại bốn nghìn.
Còn thiếu năm nghìn nữa để niết bàn.
Có lẽ không đủ về thời gian, đến lúc đó, hắn chỉ có thể bán ra ít đồ.
Cung may trong pháp bảo trữ vật của tu sĩ Nguyên Thần kia có vài thứ có thể bán ra, chắc hẳn có thể vượt qua được.
Sau đó, hắn tiếp tục sống cuộc sống bình thản lại yên tĩnh.
Bách Cốt Lâm truyền tin tức tới, muốn tiếp tục hợp tác, qua một tháng nữa, bọn họ sẽ đưa linh dược tới.
Giang Hạo biết Bạch Dạ muốn tiếp tục ra tay.
Không biết lần này hắn sẽ dùng biện pháp gì.
Chỉ có thể chờ một tháng sau lại xem.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Hạo đi tới gần chỗ ở của Lâm Tri.
Lúc này, cơ thể Lâm Tri không yếu ớt như vậy, nhưng tu vi trước sau vẫn rất kém.
Trong thời gian này, Giang Hạo nhìn thấy hắn thường bị đánh,
Đều lặng lẽ chịu đựng.
Sau khi trở về thỉnh thoảng sẽ khóc, nhưng số lần khóc đã giảm dần.
Trong lúc đó, hắn không nói chuyện với ai, chỉ làm việc của mình, thấy người có lòng tốt chào hỏi, cũng sẽ cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Hắn nhận được linh thạch sẽ không tích góp nữa, mà mua đan dược rèn luyện cơ thể.
Là linh dược bình thường nhất lại rẻ nhất.
Nhưng nó có tác dụng rất lớn đối với hắn, khi bị đòn sẽ không đau đớn như vậy nữa.
"Hắn vẫn chưa suy sụp, vẫn tu luyện ngày qua ngày.
Bằng hữu trên đường của Thỏ Gia đều cho rằng đầu óc của hắn hỏng rồi, rõ ràng tu luyện không có tiến triển chút nào." Con thỏ lắc đầu thở dài.
Lúc hắn làm nhiệm vụ bị người ta trêu đùa, ở chỗ đông người thì bị người ta xem thường, lúc ít người bị người đánh.
Kéo tóc sỉ nhục, hình như muốn làm cho hắn suy sụp.
Cho dù tâm lý vặn vẹo, cho dù bị đòn hiểm, chọc tới người ngoan độc ra ngoài một chuyến cũng không về được.
Giang Hạo nhìn thấy, tinh thần của đối phương vẫn cứng cỏi một cách thần kỳ.
Mặc dù sẽ khóc nhưng đến nay không có dấu hiệu suy sụp.
Trong lòng hình như có thứ gì đó đang chống đỡ hắn.
Giang Hạo nghi ngờ, nhìn về phía sau nhà, nơi đó có Bình An Phù do mẫu thân Lâm Tri xin về có hắn, có thể đây mới là vật chống đỡ hắn.
Là Bình An Phù, cũng là lo lắng của mẫu thân hắn.
Chạng vạng.
Gần nhà Lâm Tri.
Ba đệ tử ngoại môn đi tới đây kiểm tra xung quanh.
Một người có vẻ cao lớn, hai người có hơi gầy yếu.
"Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, đánh Lâm Tri không đánh trả, mắng cũng không lên tiếng, hơn nữa mỗi ngày đều giống như không sao hết.
Làm cho ta thấy mà căm tức."
"Ta cũng vậy. Trước đây, hắn còn có thể phản bác, còn có thể nói hắn không làm. Bây giờ ta kéo tóc hắn, đạp mặt hắn, sỉ nhục hắn, hắn đều chịu. Phải tìm được điểm yếu của hắn."
"Không phải hắn có một cái Bình An Phù sao, không biết hắn để ở chỗ nào, tìm ra đi."
Ba người ngươi một lời ta một lời bắt đầu lục soát.
Công khai hoàn toàn không lo lắng sẽ bị Lâm Tri phát hiện.
Chỉ là bọn họ kiểm tra hết trong tới ngoài, vẫn không thấy có thứ gì đáng quý.
Ở đây không chỉ một mình Lâm Tri ở, nhưng lục soát thế nào cũng không có thứ gì tốt.
"Đi ra bên ngoài xem thử."
Một nam tử cao lớn nói.
Hắn đi tới sân, bắt đầu sử dụng thuật pháp kiểm tra đất đai.
Chỉ là thuật pháp nông cạn nhất, có thể kiểm tra đồ đơn giản nhất.
Nếu lực tinh thần sung túc, sử dụng tinh thần tra xét còn dùng tốt hơn thuật pháp này.
Mấy người kiểm tra trong ngoài nhà, cuối cùng ở sau nhà có phát hiện.
"Ở đây." Đệ tử ngoại môn gầy yếu hưng phấn nói.
Sau đó, bọn họ bắt đầu ra tay đào, quả nhiên đào được một cái hộp.
Lúc bọn họ mở ra, đập vào mắt chính là Bình An Phù kia.
"Ha ha, xem lần này hắn có quỳ xuống xin tha không." Ba người trở nên hưng phấn.
Nhưng bọn họ còn chưa vui mừng xong, phía sau đã truyền đến giọng nói lạnh như băng:
"Đệ tử ngoại môn lấy đâu ra lá gan tới trộm đồ của Đoạn Tình nhai ta?"
Ba người chợt kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra một đệ tử nội môn chẳng biết đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào.
Lúc này, Giang Hạo lạnh lùng nhìn ba người.
Hắn hình như đã từng nhìn thấy bọn họ. Hơn một tháng trước, chính bọn họ đã cướp linh thạch của Lâm Tri.
"Ra… ra mắt sư huynh." Ba người sợ hãi.
Lần trước Giang Hạo không làm khó bọn họ, lần này chắc hẳn cũng sẽ không.
Chỉ là suy nghĩ này vừa dâng lên, đột nhiên có khí tức mạnh mẽ từ xung quanh cuốn tới.
Ầm!
Ba người bị khí tức Trúc Cơ hậu kỳ ép xuống mặt đất, khí huyết quay cuồng.
"Theo lý thuyết, ta không đến mức ra tay với đệ tử ngoại môn, nhưng các ngươi khinh thường Đoạn Tình nhai ta sao? Tới đây trộm đồ à?" Giang Hạo lạnh lùng nói.
"Hiểu… hiểu nhầm rồi, sư huynh tha mạng." Ba người vô cùng hoảng sợ.
Khinh thường Đoạn Tình nhai, tội danh này quá lớn rồi.
Đệ tử nội môn rất ít khi xuất hiện trong khu vực ngoại môn, hơn nữa cho dù có đệ tử ngoại môn, cũng không thể biết bọn họ đang làm gì.
Sư huynh nội môn này làm sao vậy?
"Trả đồ về, chôn xuống." Giọng nói Giang Hạo không hề mang theo cảm xúc.
Ba người vội vàng trả cái hộp về chỗ cũ, sau đó đắp đất lên, nhanh chóng lập bằng.
"Tự đi tới ngoại môn lĩnh phạt, trừ một năm tài nguyên tu luyện. Nghe nói khu quặng mỏ bắt đầu hoạt động rồi, các ngươi tới quặng mỏ ba năm đi." Giang Hạo nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng nói:
"Có dị nghị gì không?"
"Không, không." Ba người không dám nói gì.
Sau đó, Giang Hạo lại cho bọn họ rời đi.
Về phần bọn họ có đi lĩnh phạt hay không, hắn không lo lắng. Nếu phía sau bọn họ có người, như vậy hai ngày này, người phía sau bọn họ sẽ tìm tới.
Nếu phía sau không có người, thiên phú không đủ, vậy bọn họ phải chịu tội này. Người quản lý ngoại môn sẽ nể mặt hắn.
Đương nhiên, xử lý ba người này sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.
Không chỉ có những người này bắt nạt Lâm Tri.
Ban đêm.
Lâm Tri kéo lên cơ thể chật vật đi tới sau nhà.
Nghe nói có người muốn tìm Bình An Phù của hắn, cho nên hắn lập tức chạy về.
Khi hắn nhìn thấy chỗ đất kia có dấu hiệu từng bị đào lên, toàn thân kiệt sức, quỳ xuống đất.
Nước mắt lớn như hạt đậu không ngừng nhỏ xuống.
Hắn không biết mình đã làm sai điều gì, cứ có người nhằm vào hắn.
Hắn rõ ràng không có làm gì, không nói gì, không va chạm với ai.
Chỉ làm tốt chuyện của mình, cố gắng tu luyện.
Nhưng hắn vẫn bị nhằm vào.
Chắc hẳn đây đều là lỗi, hắn căn bản không biết sống thế nào nữa.
Bây giờ ngay cả Bình An Phù mà mẫu thân hắn đưa cho hắn cũng không còn.
Hắn rơi nước mặt, đào đống đất đã từng bị đào qua. Nhưng hắn nhanh chóng đào thấy cái hộp, sau đó hắn mở cái hộp ra.
Hắn ngây người nhìn Bình An Phù vẫn còn, nhưng nước mắt càng trào ra nhanh hơn.
Thậm chí còn khóc ra tiếng.
"Thật không có tiền đồ." Giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Lâm Tri.
Hắn bị dọa cho giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại, dùng tay áo lau nước mắt. Lúc này, hắn mới nhìn thấy một con con thỏ kỳ lạ đứng dưới ánh trăng.
Nó đứng thẳng giống như người, cái đầu lớn với hai tai thật dài, lông bạc giống như đang phát sáng.
Lâm Tri theo bản năng che cái hộp trong tay.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi.
"Thỏ Gia, ngươi gọi ta Thỏ Gia là được." Con thỏ giơ hai ngón tay, nói khoác không biết ngượng nói:
"Thỏ Gia ta có ba sở thích lớn, một là cứu người trong dầu sôi lửa bỏng, hai là kết giao bằng hữu trên đường, ba là ăn thịt người."
------
Dịch: MBMH Translate