Hành vi của Man Long khiên cho Giang Hạo kinh ngạc.
Theo lý thuyết, không ai muốn nhường lại vị trí thủ tịch cả, dù sao đặc quyền của đệ tử thủ tịch tuyệt đối vượt xa chân truyền.
Nếu không, Bạch Dạ cũng không phí hết tâm tư muốn trở thành thủ tịch.
Nhưng mà như vậy, Man Long vẫn nhường.
Ngay từ đầu dĩ nhiên là đánh thật, nếu như hắn bại thì chính là bại.
Nếu như không bại thì sẽ cố ý nhường.
Chi tiết này vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức hắn thiếu chút nữa là không phát hiện ra được.
Mà thuật pháp của Bạch Dạ vốn rất khó đoán, như này gần như không có người nào có thể phân biệt được thật giả.
Cũng không biết một số Trưởng lão hoặc là người chấp chưởng mười hai chủ mạch có âm thầm quan chiến hay không.
Nếu như đã nhận ra, liệu có nhúng tay hay không.
Nghìn tính vạn tính, lại tính sai Man Long.
Giang Hạo thở dài.
"Thắng?"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều có chút khó có thể tin nổi.
"Hình như thắng."
"Các ngươi có nhìn ra thắng thế nào không?"
"Ta cũng không hiểu, luôn cảm thấy Man Long sư huynh không ngừng bị thương."
"Kiến thức hạn hẹp? Không thể tới gần Bạch Dạ sư huynh, một khi tới gần sẽ có thể trúng độc, thậm chí là bị thương, khí tức không ổn định, tu vi bị phong bế. Cho nên Man Long sư huynh nhất định phải lấy thương đổi thương, cuối cùng xem xem ai không thể chống đỡ."
"Việc này chứng tỏ Bạch Dạ đã trở thành thủ tịch rồi sao?"
"Vẫn chưa, còn có cửa ải cuối cùng."
Giang Hạo đứng tại chỗ, nhìn về ohias phương xa.
Hiện tại Bạch Dạ đã thắng được Man Long, việc còn lại chính là để các vị thủ tịch khác kiểm nghiệm.
Chỉ cần thông qua kiểm nghiệm liền có thể trở thành thủ tịch.
Cường độ kiểm nghiệm nhỏ hơn việc chiến thắng Man Long nhiều, theo lý thuyết sẽ không thất bại.
"Sư đệ cảm thấy Bạch Dạ cuối cùng có thể trở thành thủ tịch không?" Liễu Tinh Thần hỏi.
"Xem ra là có." Giang Hạo nói.
Mặc dù không cam tâm, nhưng nhìn tình hình thì có khả năng rất lớn.
Chẳng qua là hắn cần suy nghĩ kỹ hơn.
Dù hơi phiền toái một chút, thế nhưng hắn cũng sắp tấn thăng Nguyên Thần hậu kỳ rồi, cho dù phiền toái thì cũng có thể thử động thủ.
"Không biết là vị thủ tịch nào tới." Liễu Tinh Thần nói khẽ.
Lúc này, một bóng người dạ xuống từ giữa không trung.
Là một tiên tử mặc váy tím, hai chân thon dài, đường cong rõ ràng, vòng eo uyển chuyển vừa ôm, búi tóc thiếu nữ.
Nàng nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Bạch Dạ, vẻ mặt bình tĩnh:
"Chúc mừng sư đệ chiến thắng Man Long, hiện tại ta sẽ tới nghiệm chứng tư cách của sư đệ. Ta sẽ áp chế đến tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, đồng thời chỉ xuất một chiêu.
Nếu ngươi có khả năng chống cự toàn lực, sau một chiêu mà ngươi vẫn còn đứng thì coi như là hợp cách."
"Thủ tịch thứ sáu, Thiên Hoan Các Vi Tư sư tỷ." Liễu Tinh Thần hơi kinh ngạc:
"Lại là vị thứ sáu, theo như trước đây thì phải là năm người đứng đầu ra tay mới đúng."
"Nói như vậy lại càng dễ thông qua sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không nhất định, đối với Bạch Dạ Nguyên Thần hậu kỳ mà nói, năm vị trí đầu và người thứ sáu cũng không khác nhau là bao." Liễu Tinh Thần nói.
Giang Hạo cũng không lạc quan, một chiêu mà thôi, không có khả năng không chặn được.
"Như vậy có thể bắt đầu chưa?" Lúc này Vi Tư đã ép tu vi đến Nguyên Thần hậu kỳ.
Bạch Dạ hít sâu một hơi, điều động tất cả lực lượng, sau đó nói:
"Sư tỷ, mời động thủ."
Vi Tư nhìn Bạch Dạ, lúc này quanh thân nàng bắt đầu xuất hiện linh khí gió lốc.
Nàng lập tức di chuyển bước chân.
Linh khí xung quanh phun trào theo, dường như tất cả xung quanh đều nàng thống lĩnh.
Trong mắt mọi người, Vi Tư giống như động, lại giống như không nhúc nhích.
Nhưng thân ảnh của nàng đã đi tới trước mặt Bạch Dạ.
Lúc này, con ngươi Bạch Dạ co rụt lại.
Không còn kịp rồi, căn bản không có thời gian phòng ngự.
Chỉ trong ánh mắt, Vi Tư đã đặt tay ở trước ngực Bạch Dạ.
Chợt…
Phốc ~
Toàn bộ thân thể của Bạch Dạ bắn ra vô số máu tươi, thân thể bay rớt ra ngoài.
Phịch một tiếng, hắn ngã ầm ầm xuống đất.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Sức sống mỏng manh.
Vi Tư đứng đợi một chút, Bạch Dạ cũng không thể đứng lên.
Sau đó Vi Tư bình tĩnh mở miệng:
"Bạch Dạ, tấn thăng thủ tịch thất bại."
Trong lúc nhất thời, mọi người xôn xao, Giang Hạo cũng có chút khó tin nổi, hắn còn đang đắm chìm trong một chưởng vừa rồi.
Tất cả linh khí cùng với khí tức linh dược xung quanh đều bị nàng dẫn động, trở thành một phần của công kích.
Nhìn như một chưởng bình thường, trên thực tế lại có linh khí bàng bạc hóa thành gợn sóng, điên cuồng công kích.
Giang Hạo cảm thấy mình cũng không thể tiếp nhận nổi tốc độ và lực lượng này.
Đây còn là trong tình huống đối phương áp chế tu vi, nếu như không phải, đúng là không dám nghĩ.
Giang Hạo hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều những thứ này nữa.
Không vội, có thể đuổi kịp.
Chỉ cần có thể tiếp tục an ổn tu luyện, tương lai có hi vọng.
Chẳng qua là Bạch Dạ tấn thăng thất bại, khiến cho hắn cảm thấy có chút không chân thực.
Thế mà lại bị thua tại thời khắc cuối cùng.
Vi Tư sư tỷ mạnh là một chuyện, Bạch Dạ không thể áp chế nguyền rủa cũng là một chuyện.
Tóm lại, là kết quả tốt.
Hai tháng sau có thể yên tâm động thủ.
Giết đúng là giết không được, thế nhưng…
Đến lúc đó có thể tới một chuyến.
"Thất bại rồi sao?"
"Bạch Dạ sư huynh thất bại, vậy bây giờ thủ tịch vẫn là Man Long sư huynh sao?"
"Như này có phải là không công bằng hay không? Bạch Dạ sư huynh rõ ràng là đã thế suy sức yếu, nào chịu được một kích toàn lực của thủ tịch."
"Nào có cái gì mà công bằng hay không, đã vô cùng công bằng rồi. Người khiêu chiến chiếm ưu thế sân nhà, cuối cùng chỉ cần tiếp được một chiêu của thủ tịch, không có gì là không công bằng cả."
"Người khiêu chiến có ưu thế sân nhà, đó không phải là không công bằng đối với Man Long sư huynh sao?"
"Làm sao lại không công bằng? Man Long sư huynh chiếm vị trí thủ tịch nhiều năm, vô số tài nguyên trợ giúp hắn tu luyện, đây không phải là càng không công bằng hay sao?"
Giang Hạo bên cạnh khẽ gật đầu.
Vị sư huynh này nói có lý.
Đệ tử thủ tịch có nhiều đặc quyền và tài nguyên như vậy, lại không thể chiến thắng trên sân nhà của người khiêu chiến, đúng là không xứng làm thủ tịch.
Man Long có tư cách làm thủ tịch, đáng tiếc hắn nhường.
Xem ra Bạch Dạ đã cho hắn cái giá không thể từ chối.
Lúc này Vi Tư vẫn chưa rời đi, mà là quay đầu nhìn về phía Man Long:
"Bạch Dạ tấn thăng thủ tịch thất bại, Man Long tiếp nhận khiêu chiến thất bại, mất hết mặt mũi thủ tịch, tước đoạt tư cách tranh đoạt thủ tịch trong vòng mười năm."
"Mười năm?" Man Long chật vật đứng lên. nói:
"Dựa vào đâu?"
Oanh!
Một bàn tay vô hình tới từ trên cao, trực tiếp đập Man Long vào trong đất.
Tiếng xương cốt bị gãy không ngừng vang lên.
Gương mặt Man Long vặn vẹo, thống khổ không thể tả.
"Nếu ngươi không hài lòng với mười năm, vậy thì mười lăm năm." Vi Tư thu tay lại, bình tĩnh nói.
Sau khi Man Long không dám nói gì, Vi Tư nhìn về phía tất cả mọi người xung quanh:
"Ba năm sau sẽ mở trận chiến thủ tịch. Trong ba năm đầu, tài nguyên của thủ tịch thứ mười sẽ chia đều cho chín vị trí đầu. Nếu như đến ba năm thứ hai mà vẫn chưa có thủ tịch xuất hiện, tài nguyên sẽ chia đều cho cường giả mạnh nhất từng cảnh giới. Trúc Cơ bốn người, Kim Đan bốn người, Nguyên Thần bốn người. Cứ luôn phiên như vậy cho đến khi thủ tịch thứ mười xuất hiện."
Tiếng nói vừa dứt, Vi Tư bay lên trời, tan biến ở trong mắt mọi người.
Giang Hạo cảm thấy hơi kinh ngạc, quyền hạn của thủ tịch hình như là rất cao.
Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, chỉ cần không có thủ tịch thứ mười xuất hiện, chín vị trí đầu có thể được chia rất nhiều tài nguyên.
Khó trách thành thủ tịch lại khó như vậy, bọn hắn cũng không muốn có nhiều người.
Diệp Nhã Tình nói Bạch Dạ rất khó thành công, xem ra là có nguyên nhân trên phương diện này.
Man Long cũng bởi vậy mà bị tước đoạt mười lăm năm tư cách thành thủ tịch.
Đối với đệ tử bình thường, cũng có cơ hội được chia đều tài nguyên của thủ tịch.
Đó chính là phải người mạnh nhất của mỗi cảnh giới.
Giang Hạo cảm thấy mình có cơ hội, nhưng mà như thế quá chói mắt.
Hắn chỉ muốn đứng ở vị trí giữa.
Phải biết trước là tài nguyên gì đã rồi lại nói.
Hơn nữa, dù đến lượt đệ tử bình thường thì cũng phải đợi ba năm sau.
Không vội.
Hiện tại cứ tấn thăng Nguyên Thần hậu kỳ trước đã.
------
Dịch: MBMH Translate