Giang Hạo nhìn người xuất hiện phía trước, lòng sinh cảnh giác, đối phương xuất hiện không hề cố kỵ, chưa bao giờ để người xung quanh vào mắt.
Mặc dù khí tức không rõ ràng, nhưng vẫn không phải là thứ mà Trúc Cơ có thể tiếp nhận.
Mấy người Cố Văn lập tức phát hiện ra, năm người đều có chút lo lắng.
"Xin ra mắt tiền bối." Cố Văn mở miệng trước:
"Không biết có thể giúp tiền bối làm gì?"
Hắn đang nhìn quặng mỏ? Giang Hạo phát hiện người tới nhìn chằm chằm vào quặng mỏ, trong đôi mắt có dục vọng rõ ràng.
Sau khi suy tư một lát, hắn có một tia suy đoán, tới vì Mị Thần.
"Giám định."
Cho dù như thế nào, phải xem tình huống cụ thể trước đã.
Sau khi tới gần, hắn phát hiện mặc dù người này là Nguyên Thần viên mãn. Nhưng mà luôn cảm giác không đúng lắm.
Tinh thần kéo dài, không giống như là Nguyên Thần viên mãn.
【 Diệp Đông: Đệ tử chân truyền Thiên Vũ Tông, Nguyên Thần viên mãn, bị Thượng An Đạo nhân giở trò đánh giết, sau đó dùng bí pháp tiến vào thân thể này. Tới vì Mị Thần, muốn tìm lại một lần nữa, bây giờ hắn tự tin có khả năng mang Mị Thân ra khỏi Thi Giới, cho dù tu vi bị thương cũng không tiếc. 】
Giang Hạo: "…"
Quả nhiên là vì Mị Thần.
Giang Hạo vẫn không hiểu, vì một nữ nhân, thật sự cần làm mức này sao?
Đẹp thì có ích lợi gì?
Trên đời này có một đống nữ tử mỹ mạo, đủ loại tính cách.
Tu vi cao muốn gì mà không có?
Cứ nhất định phải lao vào Mị Thần làm gì?
Nên nói là Mị thuật có hiệu quả, khiến cho đối phương si mê như thế?
Có lẽ ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được bọn hắn, Giang Hạo lắc đầu thở dài.
Cho dù là tâm lý hay là thuật pháp, hắn vẫn không thể nào hiểu được.
Một là có Thiên Tuyệt Cổ Độc, hắn sẽ không có bất kỳ phản ứng gì với Mị Thuật.
Hai là hắn một lòng muốn tăng cao tu vi, không muốn đụng vào tình cảm, càng không muốn tìm đạo lữ.
Chuyện này sẽ trở thành ràng buộc đối với hắn, ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn.
Đương nhiên, có muốn hay không là một chuyện, có thể hay không lại là một chuyện.
Hắn hôm nay cần phải giải quyết vấn đề có thể hay không.
"Các ngươi đang đào quáng ở bên trong?" Thượng An Đạo nhân nhìn khoáng thạch rồi hỏi.
"Đúng, tiền bối cần mỏ sao?" Cố Văn cung kính nói:
"Vãn bối có khả năng làm chủ, đưa toàn bộ cho tiền bối."
Những người khác không hề mở miệng, Giang Hạo cũng không từ chối.
Thân thể đối phương là Nguyên Thần viên mãn, nhưng bên trong lại vượt xa Nguyên Thần.
Có thể không động thủ đương nhiên là tốt nhất.
Một khi động thủ thì phải lập tức chạy khỏi nơi này.
Đối phương tới vì Mị Thần, không đến mức lãng phí thời gian truy kích hắn.
"Người nào tiến vào quặng mỏ?" Thượng An Đạo nhân lại hỏi.
Cố Văn trầm mặc một lát.
"Là vãn bối." Giang Hạo mở miệng.
Nghe vậy, Thượng An Đạo nhân đưa ánh mắt nhìn qua: "Ngươi có thấy cái gì không?"
"Có." Giang Hạo gật đầu.
Thượng An Đạo nhân lập tức hỏi: "Là cái gì?"
"Một nữ tử." Giang Hạo nói rõ.
Nghe vậy, mấy người Cố Văn hơi kinh ngạc.
Bọn hắn cũng không biết chuyện này.
"Tốt, đừng nói nữa." Thượng An Đạo nhân lập tức ngăn lại, trong mắt vừa xúc động vừa khó chịu.
Giang Hạo không rõ dòng suy nghĩ của hắn.
Một lát sau, Thượng An Đạo nhân đột nhiên mở miệng: "Ngươi lúc nào thì đi vào đào quáng?"
"Ban đêm." Giang Hạo trả lời.
"Đêm nay ta đi vào chung với ngươi." Thượng An Đạo nhân nói.
Nói xong, hắn liền ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
Chẳng qua là ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trước cửa hang.
Giang Hạo cũng không lên tiếng nữa, mà là nhìn về phía những người khác.
Bọn hắn ngoại trừ ngoài ý muốn, không tiếp tục nhiều lời.
Càng không mở miệng hỏi thăm về nữ tử trong miệng Giang Hạo.
Thế nhưng bọn hắn đều nhớ lời nói của sư huynh sư tỷ là không thể đi vào.
Có lẽ cũng bởi vì chuyện này.
Chạng vạng tối.
Nguy hiểm của quặng mỏ bắt đầu tán đi.
Giang Hạo đứng trước cửa hang, chờ đợi nguy hiểm hoàn toàn lui bước.
Trong chốc lát.
Thượng An Đạo nhân mở miệng nói:
"Có thể tiến vào."
Giang Hạo gật đầu, đi đầu vào bên trong đi.
Những người khác thì quan sát hai người một trước một sau tiến vào.
Năm người liếc nhau một cái, bắt đầu lui lại rời đi.
Rất lâu sau, năm người tụ hợp ở phía xa.
"Các ngươi thấy thế nào?" Cố Văn hỏi những người khác.
"Nữ tử kia là ai?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.
"Vị cường giả này tới vì nữ tử kia, Giang Hạo đào quáng liệu có phải cũng là vì nữ tử kia hay không?" Hạ Đông hỏi.
"Sư tỷ của ta đã nói qua, đi vào sẽ dễ dàng luân hãm, bọn hắn đều luân hãm rồi sao?" Đinh Dư cảm thấy nghi hoặc.
"Xem ra sư huynh của ta đi vào đào quáng nửa năm mà đột phá, có thể là vì phóng thích được tâm cảnh, từ đó ngộ đạo. Cũng không biết nữ tử kia rốt cuộc là ai, nhiều người lại tới vì nàng, nói rõ nơi này rất nguy hiểm." Cố Văn lo lắng nói.
"Có nên rời khỏi không?" Gia Cát Chính hỏi.
"Nếu như cứ nhìn xem vị tiền bối này sẽ làm gì, chỉ sợ không những không lấy được linh thạch, còn bị đối phương cưỡng ép. Muốn đi thì hiện tại là cơ hội tốt nhất." Đinh Dư nói.
"Các ngươi muốn đi sao?" Cố Văn hỏi những người khác, thấy không một ai nói chuyện, hắn tiếp tục mở miệng:
"Ta cảm thấy đi hay ở là tự do của mỗi người, thế nhưng phải nói rõ trước một chuyện, đó là không thể mang theo thứ gì đi cả."
"Ngươi không đi sao?" Gia Cát Chính hỏi.
"Đương nhiên, chỉ cần vận khí tốt, ta có thể phát tài ở trong này, có linh thạch thì về lại tông môn sẽ thuận tiện hơn nhiều." Cố Văn cười nói.
Câu nói này khiến cho mọi người kinh ngạc, lại không có cách nào phản bác.
Đúng vậy, trong một tháng ngắn ngủi, bọn hắn đạt được một vạn linh thạch.
Một tháng một vạn là khái niệm gì?
Bọn hắn muốn lấy được số linh thạch này từ chỗ tông môn ít nhất cũng cần chục năm.
Cho dù không ngừng làm nhiệm vụ, muốn tích lũy đủ một vạn, cũng không biết phải mất bao lâu.
Gia Cát Chính cũng hiểu rõ, pháp bảo của hắn là trong nhà cho, nhưng mà linh thạch luôn không nhiều.
Cho dù một tháng chỉ có năm ngàn thì nửa năm sau, bọn hắn sẽ có tất cả.
"Ta cũng ở lại." Đinh Dư mở miệng.
Hắn cũng không phải là vì bị linh thạch mê hoặc, mà là có suy tính của mình.
"Ta phải đi." Gia Cát Chính nói.
Những người khác cũng hiểu rõ, Gia Cát Chính muốn tấn thăng Kim Đan.
Không cần thiết phải mạo hiểm.
Mộ Dung Thanh Thanh dùng nhánh cây vẽ gì đó, sau đó nhánh cây bị gãy.
"Ta cũng ở lại." Nàng mở miệng nói.
"Ta cũng ở lại." Hạ Đông nhìn mọi người một chút rồi nói.
——
Trong quặng mỏ.
Giang Hạo đi ở phía trước nói:
"Tiền bối trước đây đã từng tới nơi này sao?"
"Đã tới." Thượng An Đạo nhân gật đầu.
Ba lối rẽ, Giang Hạo đi về bên trái.
"Đi về phía bên trái?" Thượng An Đạo nhân nhướng mày:
"Không đào bên phải sao?"
"Tại sao lại đào ở bên phải?" Giang Hạo hỏi lại.
"Ngươi không phải gặp được Tiểu Mị sao?" Thượng An Đạo nhân không hiểu:
"Nàng không bảo ngươi đào bên phải à?"
"Ta là tới để đào quáng." Giang Hạo đáp.
Câu này khiến cho Thượng An Đạo nhân nghi hoặc:
"Ngươi không thích Tiểu Mị?"
"Ta tại sao phải thích nàng?" Giang Hạo hỏi lại.
"Tiểu Mị tốt như vậy…" Thượng An Đạo nhân nói.
"Trên đời này có người đẹp hơn nàng, cũng có người có tính cách tốt hơn nàng, tại sao ta lại phải thích nàng." Giang Hạo nói.
"Bởi vì những người này đều không thích ngươi." Thượng An Đạo nhân nói.
Giang Hạo: "…"
Không hiểu.
"Ta tới để mang Tiểu Mị ra ngoài, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta." Thượng An Đạo nhân nói.
"Tiền bối, ngươi có nghĩ tới rằng, nàng có thể sẽ đi tìm những cường giả khác hay không?" Giang Hạo hỏi.
Thượng An Đạo nhân yên lặng.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đến chỗ, bắt đầu đào quáng.
Nửa đêm.
Mùi thơm xuất hiện.
Thượng An Đạo nhân lập tức lên tinh thần.
Quả nhiên Mị Thần xuất hiện.
Hôm nay, nàng mặc váy dài, bao trùm toàn thân, nhìn tương đối bảo thủ, như thế khiến cho Thượng An Đạo nhân mừng rỡ.
Quá lộ sẽ không tốt.
"Tiểu Mị?" Hắn kinh hỉ kêu lên.
"Ừm?" Mị Thần vô cùng nghi hoặc mà nhìn về phía Thượng An Đạo nhân.
"Là ta, Thượng An." Thượng An Đạo nhân chỉ chỉ chính mình rồi nói.
"Thượng An?" Mị Thần tới gần Thượng An Đạo nhân, vuốt ve mặt của hắn rồi nói:
"Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này? Ta sắp không nhận ra ngươi rồi. Ngươi đánh ta hai cái đi, nếu không ta sẽ cảm thấy có lỗi với ngươi."
"Đánh nha, đánh nha, đánh chỗ thịt." Mị Thần nắm lấy cánh tay Thượng An Đạo nhân đặt ở trước ngực nàng.
Thấy thế, mặt Thượng An Đạo nhân đỏ tới mang tai, nói:
"Có, có người ở đây."
"Há, người này không thích ta chút nào, ta thích hắn như vậy, hắn cũng không thèm phản ứng đến ta. Thượng An, ngươi đánh cho hắn một trận, trút giận cho ta có được hay không?" Mị Thần ủy khuất nói.
------
Dịch: MBMH Translate