Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu ( Bản Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Chúng Ta Qua Mượn Một Ít Linh Thạch

Chương 317: Chúng Ta Qua Mượn Một Ít Linh Thạch Chương 317: Chúng Ta Qua Mượn Một Ít Linh Thạch

Chương 317: Chúng Ta Qua Mượn Một Ít Linh Thạch

"Giang đạo hữu, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa."

Cố Văn hạ xuống trước mặt Giang Hạo, cười chào hỏi.

Bọn họ thật sự may mắn. Bọn họ đáng lẽ phải tìm tới sớm. Nhưng khi đến mỏ quặng lúc trước, bọn họ phát hiện mỏ quặng không còn, biến thành một rừng cây.

Bọn họ đi xuống thăm dò, phát hiện ở bên trong xuất hiện ra suối cảm ngộ.

Dựa vào tích lũy nhiều năm, hai người cuối cùng có giác ngộ, một lần hành động bước vào Kim Đan.

Sau khi củng cố sơ qua, bọn họ lại chạy tới chỗ mỏ quặng thứ hai.

Quả nhiên, bọn họ tìm được Giang Hạo ở đây.

Bây giờ, bọn họ thành Kim Đan, có thể tiếp tục hợp tác chia quặng, thật sự là may mắn.

"Hai vị còn mạnh hơn trước rồi." Giang Hạo khách sáo nói.

"Nhờ phúc của đạo hữu." Đinh Dư nhìn đồ xung quanh nói:

"Vậy chúng ta vẫn phân chia như trước đây?"

Bọn họ đúng là nhờ phúc của Giang Hạo, nếu không vì Giang Hạo, bọn họ sẽ không đến mức trở về.

Không trở về sẽ không gặp được suối cảm ngộ.

"Được." Giang Hạo gật đầu.

"Vậy chúng ta tiếp tục ra ngoài bán khoáng thạch, thuận tiện tìm kiếm linh dược.

Bên này vẫn do đạo hữu xử lý?" Cố Văn hỏi.

Giang Hạo đương nhiên không có ý kiến.

Tuy nhiên, bọn họ đều thành công thăng cấp Kim Đan, có nghĩa sẽ không rút ra nữa, khả năng một mình độc chiếm linh dược là không còn.

Chẳng qua, có người bán quặng cũng tốt.

Bây giờ, hắn chỉ có hai vạn linh thạch.

Hắn đào quặng lâu như vậy, không có cách nào ban ra, cũng rất phiền phức.

Bây giờ hai vạn sẽ giảm đi một vạn, thật ra chỉ còn lại một vạn.

Hơi nghèo.

Đinh Dư nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Thượng An đạo nhân.

Hắn hỏi nhỏ một câu:

"Tiền bối đâu?"

"Rời đi rồi." Giang Hạo đáp lại.

Hai người gật đầu, chỉ là rời đi.

Vậy nghĩa là kế hoạch thành công?

Dù sao, lúc trước bọn họ đã chính tai nghe được, thất bại sẽ phải vĩnh viễn ở lại chỗ này.

"Giang đạo hữu không đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên à?" Cố Văn tò mò hỏi.

Trúc Cơ hậu kỳ đi tìm chút cơ duyên, chỉ cần củng cố tu vi, sẽ có khả năng lớn có thể thăng cấp.

Giang Hạo lắc đầu.

Hắn đào quặng là được rồi, những cái khác cách hắn quá xa.

Bên kia.

Khu vực Nguyên Thần.

Vân Kỳ và Lan Thiên tiên tử lại đi tới Thiên Bi Sơn, bọn họ vẫn đứng ở trước tấm bia đá thứ sáu.

"Thiên tài xuất chúng hình như còn chưa tới." Vân Kỳ kinh ngạc nói.

"Không rõ." Lan Thiên tiên tử lắc đầu.

Nếu đến nơi này, vì sao không đến Thiên Bi Sơn?

Chẳng lẽ còn có cơ duyên cao hơn Thiên Bi Sơn sao?

Điều này là không thể có.

Lúc này, tấm bia đá trước mắt bọn họ đột nhiên sáng lên, rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Đây là gì vậy?" Vân Kỳ nghi ngờ nói.

"Không biết." Lan Thiên tiên tử lắc đầu:

"Đột nhiên sáng lên giống như triệu hoán lại giống như ăn ý, nhưng vì sao lại lập tức biến mất?"

"Trước đây từng xuất hiện loại tình huống này sao?" Vân Kỳ hỏi.

"Chưa bao giờ. Lần này, Thi Giới mở ra đã không bình thường. Không nói tới thiên tài xuất chúng không đến, Thiên Bi Sơn hình như còn tăng cường triệu hoán, còn có ánh sáng vừa rồi, tất cả đều thoát khỏi tình hình bình thường." Lan Thiên tiên tử nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc là ai có thể khiến cho nó thay đổi như vậy.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau khi chuyện ở Huyết Triều Lâm xảy ra, không ít người tới xung quanh đây.

Chủ yếu là Kim Đan.

Như vậy, đám người Giang Hạo càng dễ bán quặng hơn.

Linh dược cũng bắt đầu được mua, tuy nhiên bán ra đều là linh dược chữa thương.

Không nhiều, nhưng cũng có thể kiếm lời được một ít.

Trong lúc đó, Gia Cát Chính xin gia nhập, Hạ Đông cũng đi qua theo. Mộ Dung Thanh Thanh cũng vậy.

Tuy bọn họ lại trở về, nhưng phân chia đã xuất hiện sự thay đổi.

Ban đầu, ba người Giang Hạo chia đều khoáng thạch, linh dược cũng vậy.

Thứ nhận được sau đó mới chia đều sáu người.

Bọn họ đều ăn ý công nhận sự phân chia của Giang Hạo.

Cũng không vì thăng cấp Kim Đan mà nghiền ép Trúc Cơ hậu kỳ.

Giang Hạo cũng vậy, hắn không nghiền ép Kim Đan.

Một tháng ngắn ngủi, khoáng thạch lại bán ra rất nhiều, linh thạch từ hai vạn lên tới ba vạn.

Lúc này, mới gần năm tháng.

Thi Giới mở ra một năm, kiếm hai vạn cũng không quá đáng chứ?

Lại tính toán xem nên tiêu thế nào. Con thỏ hai vạn tư, Bàn Đào Thụ chừng hai vạn, Thiên Thanh Hồng một vạnn.

Tổng cộng năm vạn tư.

Vì sao vẫn thiếu?

Giang Hạo thở dài một tiếng, nâng cái cuốc lên tiếp tục đào quặng.

Trước đây không lâu, hắn lại một lần nữa nhận được triệu hoán, chắc là địa điểm Thiên Bi Sơn xuất hiện lần sau.

Hắn lại mặc kệ.

Sau khi bọn họ tiến vào.

Đám người Gia Cát Chính ngồi chung một chỗ.

"Các ngươi nói xem, vì sao hắn cứ đào quặng mỗi ngày? Chỉ cần mỏ quặng có thể vào, hắn lại đi đào quặng.

Hắn thật sự thích đào quặng như thế sao?" Mộ Dung Thanh Thanh không hiểu.

Trước đây, bọn họ gặp được Giang Hạo, chính là hắn tự nói có thể đào quặng.

"Có khả năng lúc ở trong tông môn quá nghèo không?" Hạ Đông hỏi.

Mấy người gật đầu, công nhận nguyên nhân này.

Nếu không, làm sao có thể có người điên cuồng đào quặng như vậy?

Tuy nhiên, tiến đến lại có thể kiếm lời mấy vạn linh thạch, quả thật là đặc biệt khả quan.

"Gần đây có người để mắt tới chúng ta." Gia Cát Chính nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói.

"Ta cũng phát hiện ra, năm người Kim Đan chúng ta không đủ. Chẳng qua ở đây chắc hẳn có trận pháp do tiền bối để lại, tuy bình thường nhưng có thể trấn áp được những người khác.

Còn nữa, phía sau bọn họ có người, phía sau chúng ta cũng không kém.

Càng chưa nói chúng ta còn có đạo hữu Gia Cát của Sơn Hải Kiếm tông." Cố Văn vừa cười vừa nói.

Đinh Dư gật đầu: "Ta đã bố trí rất nhiều cạm bẫy ở gần đây, suối cảm ngộ xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý. Cho nên chúng ta cũng an toàn hơn."

"Chỉ sợ có tồn tại trên Kim Đan xuất hiện, ta không có cách nào sử dụng tông môn ép đối phương được." Gia Cát Chính nói.

Cố Văn thở dài, nếu tiền bối ở đây, bọn họ căn bản không cần để ý những chuyện này.

Tiền bối kia thật sự rất tốt.

...

Bên ngoài Huyết Triều Lâm.

Có hai bóng người từ trên cao hạ xuống.

Một nữ tử mặc váy tiên màu trắng, thắt lưng màu trắng, trên búi tóc có một cái lông chim màu trắng, làm cho nàng có vẻ đặc biệt.

"Đến rồi."

Giọng nàng ôn hòa, dáng người cân xứng.

Khẽ cười để lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.

"Chỗ Diệp sư muội nói chính là chỗ này à? Khu vực Trúc Cơ làm sao có thể có nhiều linh thạch chứ?"

Một nam tử mặc trang phục tông môn màu đen hạ xuống bên cạnh nữ tử.

Hắn mỉm cười, chân mày dài nhỏ, có vẻ yêu dị.

"Chẳng lẽ Mạc Thiên sư huynh không tin sư muội ta sao?" Diệp Lạc tiên tử mỉm cười:

"Ta nghe được tin tức này trên đường, chỉ cần hắn không lừa ta, vậy chính là sự thật.

Bọn họ nói chỗ này có mấy Trúc Cơ hoặc Kim Đan liên thủ bán quặng.

Lúc trước bán cho Trúc Cơ, bây giờ bán cho Kim Đan.

Ta còn nghe nói ở đây xuất hiện suối cảm ngộ, sau này nhất định có Nguyên Thần qua.

Mấy Kim Đan có thể bảo vệ được nhiều linh thạch như vậy sao?

Chúng ta cũng nên giúp bọn họ.

Đúng rồi, ta nghe nói bọn họ giá thấp bán, thu linh thạch của hầu hết mọi người xung quanh."

"Nếu vậy, chúng ta qua mượn một ít, bọn họ sẽ không quá để ý đâu." Mạc Thiên vừa cười vừa nói.

"Chúng ta cần dùng gấp, có mượn có trả, chúng ta cũng không phải không trả." Diệp Lạc tiên tử nghiêm túc nói.

Sau đó, hai người lại xuất phát.

Nhanh chóng đi vào phía bên trong.

"Chắc không có Nguyên Thần nào khác nhanh hơn chúng ta chứ?" Mạc Thiên hỏi.

"Nhanh hơn cũng vô dụng thôi." Diệp Lạc tiên tử lộ ra nụ cười ngọt ngào:

"Cũng không phải ai nấy đều là Nguyên Thần viên mãn giống như sư huynh."

"Ta chỉ vừa đột phá, tu vi còn chưa được củng cố. Nếu không phải sư muội tìm tới, chắc ta còn đang củng cố tu vi.

Tuy nhiên, cho dù tu vi không vững chắc, cũng là trên Nguyên Thần hậu kỳ." Mạc Thiên ngạo nghễ nói.

"Vậy thì không cần lo lắng gì nữa. Trên Nguyên Thần sẽ không đến mức tới đây." Vẻ mặt Diệp Lạc tiên tử thoải mái.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment