Chương 339: Hải Thiên Vương Kiệt Ngạo Bất Tuần
Người có khả năng trở thành nội môn nhất hiện tại là Tiểu Li.
Nhưng Tiểu Li phải Luyện Khí tầng tám, mới có thể đi vào nội môn.
Nếu như sư phụ muốn trực tiếp thu làm chân truyền, có thể sẽ đợi đến Trúc Cơ.
Nhưng mà ngoại trừ Tiểu Li, theo lý thuyết thì không có ứng cử viên nào khác cho vị trí nội môn mới đúng.
Trừ khi bên ngoài có người tấn thăng Trúc Cơ.
Ngoại môn Thiên Âm Tông không thuộc về bất kỳ mạch nào, một khi tấn thăng hoặc là bị mang đi, hoặc là có khả năng tự mình lựa chọn sẽ đi tới mạch nào.
Giang Hạo được dẫn tới Đoạn Tình Nhai sau khi Luyện Khí tầng tám.
Luyện Khí tầng tám trước mười tám tuổi sẽ có tư cách tiến vào nội môn.
Hắn có chút để ý đối với vị sư muội mới tới.
Nhất là nàng thế mà lại nói rằng mình muốn đến Linh Dược Viên.
"Đúng vậy, vị sư muội kia là đệ tử mới thu gần đây, nghe nói trước đây là tán tu, dùng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ gia nhập tông môn." Trình Sầu nói.
Tán tu?
Giang Hạo khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Thế nhưng trong lòng có chút cảnh giác.
Như này đúng là không được bình thường.
"Sư huynh muốn gặp bọn họ lúc nào?" Trình Sầu hỏi.
"Ngày mai mang bọn hắn đến đây." Giang Hạo nói.
Hôm nay hắn muốn làm quen tình huống một chút, tiếp nhận Linh Dược Viên một lần nữa.
Rời đi quá lâu, nếu không phải là có lý do phải ở lại Linh Dược Viên lãng phí thời gian, hắn có lẽ đã đi làm chuyện khác rồi.
Sau đó, Giang Hạo lại hỏi thăm tình huống bên ngoài Linh Dược Viên.
Nhận được đáp án là còn đang tiến hành, muốn khiến cho đất đai trở thành linh điền còn cần không ít thời gian.
Mặc dù hiệu quả linh điền mà bọn hắn quản lý bình thường, thế nhưng lại xếp thứ chín trong mười hai mạch.
Đó không phải là thứ ba từ dưới lên sao?
Giang Hạo cảm thấy buồn cười, nhưng mà cũng không nói gì thêm.
Nếu cần thiết thì hắn sẽ tham dự.
Phía sau sẽ có một mạch tiếp nhận tất cả, đến lúc đó cứ phối hợp với bọn hắn là được.
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu quan sát linh dược cùng với nhân viên bên trong Linh Dược Viên.
Trước mắt tạm thời không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà từng người một làm việc đúng là rất lâu, không thêm người đúng là cực kỳ vất vả.
May mà không ai tiêu cực hay lười biếng.
Cũng không có ai lộ ra vẻ không vừa lòng hoặc là chết lặng, trạng thái tinh thần cũng không tệ.
Bọn hắn cũng biết, chỉ có ở trong này mới là tốt nhất, hiện tại bận rộn mang ý nghĩa là không có chỗ nhàn rỗi.
Có mấy người từng bận rộn ở những chỗ khác, cảm giác đó hoàn toàn khác biệt với nơi này.
Trình Sầu cũng nhìn qua những Linh Dược Viên khác, trạng thái của người bên kia hoàn toàn khác với bên này.
Nhưng mà rất nhiều đệ tử nội môn căn bản không thèm để ý mấy thứ này.
Ít người thì tiếp tục bắt là được.
Có mấy người luôn nói chỗ của bọn hắn làm giống như là danh môn chính phái.
Hắn nghe thôi đều cảm thấy xấu hổ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy Giang Hạo làm đúng.
Đơn giản, hắn cũng là một trong những người được lợi.
Nếu không gặp được người như Giang Hạo sư huynh, đời này của hắn đã không có hy vọng Trúc Cơ rồi.
Lúc này, Giang Hạo thấy có linh điền bỏ trống, cảm thấy có thể lấy một ít linh dược của mình ra gửi trồng.
Nhưng mà phải trở về xử lý cho tốt trước đã, không thể để cho người khác nhìn thấy trạng thái phong ấn được.
Quản lý linh dược một buổi chiều, tất cả mọi người đều biết hắn trở về.
Bắt đầu tiếp nhận nơi này.
Người mừng rỡ nhất chính là người bình thường ở nơi này.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo rời khỏi Linh Dược Viên, đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nói chuyện với Hải La Thiên Vương trước, sau đó lại tiếp tục làm quen với tháng ngày không đào quáng.
Hai ngày này đều không đạt được bọt khí màu lam.
Còn phải chờ năm ngày.
Ngoại trừ bọt khí màu lam, bọt khí màu trắng cũng không thấy một cái nào.
Chuyện này còn phải đợi ngày mai.
Tại quặng mỏ, sự tăng trưởng của bọt khí màu trắng khiến cho hắn có một loại cảm giác mạnh lên.
Sau khi trở về, loại cảm giác kia liền không còn nữa.
---
Trong sân của nội môn tại Đoạn Tình Nhai.
Một vị nữ tử ngồi xếp bằng, đang tu luyện.
Sau khi nàng mở mắt ra, bên trong ánh mắt nhiều thêm một tia huyết sắc, vẻ mặt càng tái nhợt.
"Thương thế nghiêm trọng, phải mau chóng đi Linh Dược Viên, hấp thu một chút khí tức linh dược, có thể khiến cho ta khôi phục thực lực."
"Đáng tiếc lại bị một Trúc Cơ sơ kỳ giữ lại, đợi thêm mấy ngày nữa, nếu như đối phương còn không hé miệng thì sẽ xử lý hắn. Không thể để một Trúc Cơ ảnh hưởng đến sự khôi phục của ta được."
Về phần quy tắc của tông môn, nàng căn bản không thèm để ý.
Những quy tắc này đều là bài trí, tông môn nào mà không phải như vậy?
Chỉ cần không bị bắt được thì sẽ không có người để ý.
Cho dù bị phát hiện, ai sẽ ra mặt cho một đệ tử của tư chất bình thường chứ?
Đến lúc đó chỉ cần tiếp xúc với người điều tra, khiến cho hắn hiểu được người nào không thể đắc tội, mọi chuyện sẽ thuận lợi.
"Môi trường của Thiên Âm Tông cũng không tệ, nhưng mà thân là môn phái lớn, chất lượng đệ tử rõ ràng là không bằng các đại phái khác, cao tầng hẳn là cũng không có mạnh bao nhiêu.
Mặc dù không cách nào giúp ta chống lại Minh Nguyệt Tông, thế nhưng hiện tại rất phù hợp với ta. Vừa có thể dưỡng thương, cũng có thể ẩn nấp trong này một quãng thời gian."
Nàng chính là Cổ Thanh trốn tới Thiên Âm Tông.
Dùng tu vi Trúc Cơ bình thường bái nhập tông môn, nàng có pháp bảo, có thể che giấu tu vi một cách hoàn mỹ.
Tuyệt đối sẽ không bị người nơi này phát hiện.
Người mà nàng tiếp xúc đều là nhân vật nhỏ, mà nàng lại có khả năng tùy ý giết mấy loại nhân vật nhỏ này.
Vừa an toàn lại không bị trói buộc.
Thùng thùng!
Bên ngoài có người gõ cửa.
Cổ Thanh đi qua, mở cửa thì thấy là một vị nam tử đẹp trai.
Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Chính là người mang nàng nhập môn.
"Cổ sư muội đang nghỉ ngơi hay sao?"
"Điền sư huynh có chuyện gì sao?"
Giọng nói của Cổ Thanh vô cùng nhẹ nhàng.
"Sư muội không phải muốn đi Linh Dược Viên giúp đỡ sao? Gần đây một vị sư đệ bên kia trở về, sáng mai sư muội có thể đi thử một chút." Điền sư huynh nói.
"Là sư huynh hay sư đệ? Tại sao hắn vừa trở về thì Trình sư huynh lại lập tức đồng ý?" Cổ Thanh nghiêng đầu ra vẻ nghi hoặc.
Khiến cho người ta cảm giác muốn thân cận.
"Bởi vì vị sư đệ kia là người trông coi linh dược, trước mắt Linh Dược Viên muốn thêm người đều cần sự đồng ý của hắn. Trừ khi là một số sư huynh sư tỷ Kim Đan.
Dù sao thì người đứng sau hắn là Diệu Thính Liên sư tỷ. Nghe nói vị sư tỷ này đối với hắn cực tốt, còn có Mục Khởi sư huynh, hắn là đạo lữ của Diệu sư tỷ.
Mục Khởi sư huynh là đệ tử chân truyền, thân phận cao quý. Cho nên quyền nói chuyện của Giang sư đệ tại Linh Dược Viên rất cao." Điền sư huynh đáp.
"Thì ra là thế." Cổ Thanh gật đầu, chợt lại hỏi:
"Vậy liệu vị sư huynh kia có để cho ta tham dự hay không?"
"Không đến mức đó, hiện tại Linh Dược Viên đang thiếu người, ít nhất cũng có thể giúp đỡ một thời gian ngắn, phía sau thì đành phải xem bản lãnh của sư muội rồi." Điền sư huynh vừa cười vừa nói.
"Đa tạ sư huynh." Cổ Thanh cười nói.
"Không cần, ta thấy thiên phú của sư muội cực cao, bọn hắn chắc là cũng ưa thích, cũng không nhịn được muốn giúp sư muội." Điền sư huynh ngại ngùng nói.
Dường như có thể giúp đỡ là chuyện mà hắn cao hứng nhất.
"Vậy ngày mai sư huynh tới đón ta đi." Cổ Thanh điềm nhiên hỏi.
Điền sư huynh gật đầu.
Sau đó, hắn liền cáo từ Cổ sư muội.
Cổ Thanh nhìn đối phương rời đi, trong mắt không có một tia gợn sóng, như là đang nhìn công cụ.
Nam nhân, đều như nhau…
Sau khi đi xa, Điền sư huynh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nàng ta lại đùa bỡn ta trong lúc vô hình, phải tranh thủ thời gian đưa tiễn, quá nguy hiểm. Nữ nhân mà thôi, chỗ nào mà không có? Ta còn thiếu một người như này sao? Dưới tình huống bình thường, sao ta có thể dễ dàng giúp đỡ như vậy được?”
Trong lòng Điền sư huynh có chút kiêng kỵ, không dám tiếp xúc quá nhiều.
Loại người này không dễ đắc tội.
---
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo đi thẳng đến tầng năm, hắn gặp nữ tử áo bào đen trông coi chỗ này.
"Sư đệ có thể hỏi thăm mục đích chuyến đi lần này của bọn hắn một chút, không có kết quả cũng không sao cả. Chẳng qua là thái độ của Hải La gần đây cực kỳ cổ quái, muốn tìm sư đệ xác định một chút."
"Cổ quái?"
Giang Hạo có chút không hiểu.
Sau đó, hắn nghe đối phương nói về Hải La.
Gần đây hắn mạnh miệng hơn rất nhiều, còn cực kỳ hung hăng càn quấy.
Dường như không còn sợ hãi.
Hoàn toàn không hiểu.
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Hắn hiểu.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng muốn nhìn xem sự kiệt ngạo bất tuần của Hải La Thiên Vương.
------
Dịch: MBMH Translate