Chương 368: Nữ Ma Đầu Hỏi Về Nữ Tử Khác
Đối mặt với lý do của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo yên lặng không nói gì.
Hắn không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhưng mà lần này cho dù Hồng Vũ Diệp không xuất hiện, hắn có lẽ cũng có thể dựa vào tu vi và khí huyết để vượt qua.
Nhưng có thể an ổn vượt qua một kiếp này hay không thì không biết được.
Dù sao cũng nghĩ không ra đáp án.
Điều duy nhất khiến cho hắn không hiểu là, vừa rồi Xích Vũ Thần Đan thế mà mất hiệu lực.
Có khả năng là do Thiên Cực Ách Vận Châu.
Thấy Giang Hạo Giang Hạo yên lặng, Hồng Vũ Diệp cũng không nói gì.
Chỉ bảo hắn tới pha trà cho nàng.
"Tham gia tụ hội rồi sao?" Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên, hỏi.
Giang Hạo ngồi ở một bên, thấy còn có một chén trà thế là tự rót cho mình một ly.
"Vâng." Lúc này, hắn nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Mặc dù không biết là trà gì, thế nhưng hắn lập tức cảm thấy toàn thân được gột rửa một lần.
Trạng thái đang khôi phục nhanh chóng.
Trà này, có chút không tầm thường.
Hồng Vũ Diệp thả chén trà xuống, nói:
"Nói một chút về quá trình đi."
Lần tụ hội này là tụ hội tạm thời, cũng không có lời nhắn nhủ gì đặc biệt cả, chuyện duy nhất chính là Thiên Cực Ách Vận Châu.
Nói xong, Giang Hạo lấy hạt châu ra ngoài:
"Tiền bối có thể phong ấn nó không?"
Bây giờ cho dù muốn đưa hạt châu về di tích thì cũng không kịp.
Khí vận vô thượng đã trở về thiên địa, chỉ dựa vào di tích, căn bản không thể trấn áp được.
Mà giữa ở trên người hắn, thực sự là quá nguy hiểm.
Hắn có thể dùng cái này đi uy hiếp những người khác, thế nhưng phần nhiều vẫn là thu hút những người đang nhắm vào Thiên Cực Ách Vận Châu, muốn cá chết lưới rách.
Người Vạn Vật Chung Yên căn bản không sợ chết.
Thành viên của bọn hắn phần lớn đều là tồn tại không cần mạng.
Bọn hắn oán hận thế giới này, có qua khứ tuyệt vọng và bi thảm.
Cho dù là Tuyết Nguyệt trước đó hay là Lý Bách hiện tại, bọn hắn đều giống nhau, đều tràn ngập tuyệt vọng.
Những gì mà Đông Phương Quý sư huynh trải qua cũng không khác bọn họ là bao, cũng có quá khứ bi thảm, thế nhưng hắn hình như khác biệt.
Tâm hình như vẫn còn ở Thiên Âm Tông.
Đây là chuyện bình thường, người với người là khác nhau.
Suy nghĩ và lựa chọn cũng không giống nhau.
Nhưng cho dù như thế nào, Giang Hạo có thể phát hiện ra, để Thiên Cực Ách Vận Châu trên người mình, hại nhiều hơn lợi.
Cho dù lợi nhiều hơn hại, hắn cũng không cần.
Dù sao hắn không cũng thiếu gì.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp chỉ trả lời hai chữ: "Xúi quẩy."
Giang Hạo bất đắc dĩ.
Say khi suy tư một lát, Hồng Diệp mới tiếp tục mở miệng:
"Đối phương lợi dụng dấu vết khí vận để kết nối Thiên Cực Ách Vận Châu, có thể xuất hiện ở bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào? Đây cũng không phải là biện pháp thông thường, cho dù là Mục Khâu hay là người này đều khó có khả năng biết đến loại phương pháp này. Chắc là mấy người Vạn Vật Chung Yên đã dạy cho bọn họ."
Giang Hạo gật đầu.
Kết quả giám định của Lý Bách chính là Ách Vận Thể hiếm thấy, nếu hắn tiến vào Vạn Vật Chung Yên, chắc chắn sẽ bị một số người khó lường khai quật.
"Nếu như Thiên Cực Ách Vận Châu thật sự bùng nổ, mấy tông môn như Hạo Thiên Tông, Minh Nguyệt Tông sẽ ứng đối ra sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Lợi dụng Hạo Thiên Kính có thể khống chế phạm vi bùng nổ trong thời gian ngắn, sau đó các đại tiên môn xuất động, lợi dụng chí bảo cùng với những người có khí vận để tiến hành trấn áp." Hồng Vũ Diệp uống trà, thuận miệng nói.
"Có thể thành công không?" Giang Hạo hỏi.
Lần này, Hồng Vũ Diệp không trả lời.
Không biết là không thể hay là không biết.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Hai mươi bảy." Giang Hạo nói.
Mình trước kia còn nhỏ, bây giờ đã sắp ba mươi.
Khiến hắn có loại cảm giác sắp đi vào trung niên.
"Tu vi gì rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Trúc Cơ viên mãn."Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp liếc nhìn Giang Hạo, tựa cười như không cười, nói:
"Lúc ta bằng tuổi ngươi, cũng không suốt ngày nói khoác như này."
Giang Hạo để chén trà xuống, không nói một lời.
"Hoa của ta như thế nào rồi?" Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.
"Mọc rất tốt." Giang Hạo trả lời.
"Ngươi đúng là dụng tâm?"
"Hoa của tiền bối, vãn bối không dám sơ suất."
"Còn nhớ tại sao ta lại để ngươi nằm vùng tụ hội trong Thạch Bản không?"
"Vãn bối ghi nhớ trong lòng, không dám quên dù chỉ một chút."
Chỉ là đôi lúc có quên một chút.
Hắn nhớ rõ là phải tìm ra chủ nhân phía sau màn Thạch Bản, đây là mục đích cuối cùng, sau đó tìm ra các Thạch Bản khác.
Trước đó phải tìm được con đường đến Vạn Vật Chung Yên, thế nhưng không biết rốt cuộc là người nào đưa Thạch Bản ra.
Sau khi nhớ lại tất cả, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không đến mức hỏi ba câu đã không biết.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều hỏi.
Nàng an tĩnh uống trà một hồi, nàng nhìn Giang Hạo nói:
"Ta nhớ ngươi có một sư muội, là Long tộc."
"Là Tiểu Li sư muội." Giang Hạo trả lời.
Không hiểu tại sao Hồng Vũ Diệp lại đột nhiên nhắc tới Tiểu Ly.
"Ngươi cảm thấy ta muốn gây bất lợi cho nàng sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không dám." Giang Hạo đứng dậy, nói với vẻ chân thành:
"Tiền bối cái thế vô song, văn thao vũ lược, tài đức hơn người, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với trẻ nhỏ."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói:
"Tiếp tục."
Giang Hạo ngẩn ra, có chút khó khăn.
Nhưng mà thấy đối phương nghiêm mặt, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói:
"Tiền bối bích hải thiên thanh, độc nhất vô nhị, độc bộ thiên hạ, bày mưu nghĩ kế, nhìn xa trông rộng, nhìn rõ mọi việc, vô cùng khiêm tốn, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hiểu biết rộng lớn…"
"Còn gì nữa không?" Hồng Vũ Diệp tựa cười mà không phải cười.
Giang Hạo: "…"
Nhất thời không nghĩ được quá nhiều.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh: "Ta chỉ như vậy?"
Giang Hạo cúi đầu.
Thấy Giang Hạo nói chuyện xem như dễ nghe, Hồng Vũ Diệp cũng không so đo nữa, mà là hỏi:
"Ngươi và tiểu sư muội kia còn có quan hệ gì?"
Quan hệ gì?
Giang Hạo suy tư một lát rồi nói:
"Bởi vì được người nhà Tiểu Li sư muội nhờ vả, cuối cùng coi ta là huynh trưởng, theo họ ta. Hiện tại nàng là Giang Tiểu Li."
Hồng Vũ Diệp nghe xong, không tiếp tục hỏi nhiều.
Mà Giang Hạo cũng không hiểu, tại sao Hồng Vũ Diệp lại hỏi tới Tiểu Li.
Hồng Vũ Diệp đã biết chuyện của tiểu Li từ rất lâu rồi.
Sau khi A Công A Bà của Tiểu Li rời đi thì đã biết.
Nhưng mà tại sao lại nhắc tới vào lúc này?
"Mật Ngữ Thạch Bản đâu?" Hồng Vũ Diệp lại đổi đề tài.
Giang Hạo ngoan ngoãn lấy Thạch Bản ra.
Nhìn xuống một lúc, Hồng Vũ Diệp bảo hắn cất Thạch Bản vào.
Dường như chỉ là để xác định xem có bình thường hay không.
Sau đó, nàng lại tiếp tục uống trà.
Giang Hạo cũng thỉnh thoảng uống một chén.
Sau khi uống trà xong, Hồng Vũ Diệp bảo hắn đổ sạch bã trà.
Đây chắc không phải là trà bình thường, có thể mang về cho con thỏ ăn.
Lần này mặc dù không dùng linh thạch của mình để mua, thế nhưng hắn lại cảm thấy lãng phí theo bản năng.
Làm xong tất cả, Hồng Vũ Diệp vươn tay đụng vào ngực Giang Hạo.
Sau đó vẽ một chút gì đó, việc này khiến cho Giang Hạo có chút không được tự nhiên.
Ngay sau đó, Hồng Vũ Diệp đánh ra một chưởng.
Phịch một tiếng, Giang Hạo bay ngược ra ngoài.
"Nhớ kỹ, ngươi thiếu nợ ta hai thứ, không sớm thì muộn ngươi cũng phải trả, nếu không muốn nhanh như thế thì liệu mà trông hoa của ta cho tốt đi."
Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền vào trong tai Giang Hạo.
Sau đó thân ảnh màu đỏ biến mất.
Giang Hạo hạ xuống trên mặt đất, thật sự không còn cảm thấy đau nhức nữa.
Có chút khác so với khí tức cuồn cuộn va chạm trước đó.
Hắn đụng vào ngực, không có bất kỳ vật gì.
Không hiểu Hồng Vũ Diệp đã vẽ cái gì lên, còn về một chưởng kia, hắn cảm thấy như có thứ gì đó thoát khỏi thân thể.
Nhưng không biết rõ cụ thể.
Trong cơ thể không có bất cứ vấn đề gì.
------
Dịch: MBMH Translate