Dưới ánh trăng, Tiểu Li bắt đầu hái táo.
Hái được trái đầu tiên liền bỏ vào trong miệng, trái khác thì cầm ở trong tay.
Lúc hái nàng sẽ nhớ tới lúc mấy người A Bà còn sống, khi đó trước khi nàng muốn hái đều sẽ lén nhìn về phía bọn họ một chút.
Có đôi khi bọn họ không cho nàng hái.
A Bà sẽ nói: Còn chưa chín, ăn sẽ đau bụng.
A Công thì lặng lẽ đi tới phía sau lưng nàng, hỏi nàng đang làm gì.
Lão yêu hù dọa nàng.
Nghĩ tới đây, Tiểu Li liền khổ sở ôm lấy quả táo.
"Sao lại không tiếp tục hái nữa?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Tiểu Li giật nảy mình, táo trong tay đều rơi ra ngoài, nàng đưa tay muốn đỡ nhưng lại khiến cho càng nhiều táo rơi xuống hơn.
Dưới tình huống tay chân hoảng loạn, nàng không nhặt được quả nào cả.
Lúc này nàng mới đột nhiên nhìn về phía sau, phát hiện một thân ảnh màu đỏ không biết đã xuất hiện ở bên người nàng từ lúc nào.
Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp của nàng khiến cho người ta rung động.
Giống như là cảnh đẹp nơi đây.
“Thật đẹp."Tiểu Đào hoảng sợ nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn Tiểu Li, nói với vẻ mặt không chút thay đổi:
"Ngươi tên là Tiểu Ly?"
"Ngươi biết ta sao?" Tiểu Li ngồi xuống nhặt táo.
Có một quả rơi xuống dưới chân Hồng Vũ Diệp, nàng cũng tiến tới nhặt lên.
Nàng xoa xoa rồi hỏi người trước mắt có muốn ăn hay không.
Thấy thế, Hồng Vũ Diệp cầm lấy táo, nhưng mà không ăn.
"Cây táo này là của ngươi?" Nàng hỏi.
"Là A Công A Bà để lại cho ta." Tiểu Li nói với vẻ mặt ảm đạm.
Hồng Vũ Diệp nhìn quả táo, nhẹ nhàng xoa xoa, thuận miệng nói: "Ngươi đi theo bọn họ từ lúc nào?"
"Cái gì mà lúc nào? Từ lúc ta bắt đầu có ký ức đã đi theo A Công A Bà rồi." Tiểu Li nói xong thì ngửi ngửi xung quanh Hồng Vũ Diệp mấy lần.
Nàng nhìn người trước mắt, tò mò nói:
"Ngươi có phải là sư tỷ hay không? Nhưng mà tại sao trước đó ta chưa từng nhìn thấy ngươi?"
Hồng Vũ Diệp cảm thấy buồn cười: "Tại sao ngươi lại muốn thấy ta?"
"Bởi vì…" Tiểu Li lại hít hà, sau đó nói:
"Cảm thấy ngươi chắc chắn có quen biết Giang sư huynh."
"Quan hệ của ngươi và hắn rất tốt sao?" Hồng Vũ Diệp cũng không kinh ngạc, chỉ là mở miệng hỏi thăm.
"Đúng vậy." Tiểu Ly cười nói:
"Hiện tại Giang sư huynh là huynh trưởng của Tiểu Li."
Hồng Vũ Diệp yên lặng, tầm mắt đặt trên người thiếu nữ trước mắt, một viên thuốc chọt xuất hiện trong tay.
"Thử một chút xem."
"Đây là cái gì?"
Tiểu Li nghi hoặc.
"Xích Vũ Thần Đan." Hồng Vũ Diệp nói.
Tiểu Li không hiểu đây là cái gì, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, lập tức cầm lên rồi bỏ vào trong miệng.
Sau khi cắn hai cái, nàng có chút mừng rỡ:
"Tinh khuất, ngọt ngào."
Không bao lâu sau, Tiểu Đào đã nuốt đan dược xuống.
Hồng Vũ Diệp vẫn luôn quan sát, dường như muốn nhìn rõ sự thay đổi.
Qua hồi lâu sau, nàng mới hỏi:
"Sau khi nuốt vào cảm thấy thế nào?"
Tiểu Li nhíu mày, nói:
"Cảm thấy có thứ gì đó đang chạy tán loạn trong thân thể, không bắt được."
"Tới đây." Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
Tiểu Đào đi tới, một ngón tay tinh tế vẽ cái gì đó lên người nàng, khiến cho nàng có chút ngứa.
Nàng rụt lại cười ra tiếng.
Lúc này, một bàn tay vỗ nhè nhẹ ở trên người nàng, nàng lập tức cảm nhận được đồ vật chạy tán loạn kia đã đi ra ngoài.
Lập tức cảm thấy dễ chịu.
Nàng nhìn bốn phía, cảm thấy có chút kỳ quái.
Hồng Vũ Diệp đứng yên, dường như đang tự hỏi cái gì.
Cuối cùng nàng khẽ lắc đầu, hình như không tìm được đáp án liên quan.
Sau đó, nàng quay người muốn rời đi.
Chỉ là vừa mới quay người, Tiểu Li lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, dường như không cho nàng đi.
"Hả?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn sang.
Tiểu Li có chút sợ hãi, lập tức buông tay ra.
Thấy người trước mắt nhìn qua, nàng lập tức luống cuống, kinh hoảng đưa quả táo tới:
"Mờ, mời ngươi ăn."
Nhìn thiếu nữ trước mắt, tầm mắt của Hồng Vũ Diệp trở nên sâu xa.
Nàng nhận một quả táo, bình tĩnh nói:
"Ngươi mấy tuổi rồi?"
"Mười sáu." Tiểu Li trả lời.
"Tu vi gì?"
"Luyện Khí tầng bảy, cũng sắp Luyện Khí tầng tám."
"Ngươi biết nói dối như thế nào không?"
“Hả?" Tiểu Li nghi hoặc: "A Bà nói, nói dối không phải là đứa trẻ tốt, hơn nữa con thỏ cũng không nói dối, nó cũng nói làm người thì phải thành thật. Nó luôn dùng sự thành tâm để kết bạn, tất cả bạn bè trên đường đều cho nó một chút tình mọn."
Hồng Vũ Diệp nhìn thiếu nữ trước mắt, trong mắt có chút quái dị.
"Sao ngươi lại tới đây?" Nàng hỏi.
Tiểu Đào bắt đầu nói về chuyện của mình, nàng có chút hưng phấn, sau đó nó mãi đến nửa đêm.
Mãi đến khi ngủ tiếp đi.
Ngày thứ hai, nàng tỉnh lại ở dưới cây táo.
Nàng nhìn xung quanh một chút, không thấy sư tỷ mặc đồ đỏ đâu cả.
Chuyện này khiến nàng hơi nghi hoặc một chút, lúc nàng đang suy nghĩ, bụng đột nhiên kêu.
Sau đó, nàng ném chuyện này ra sau đầu, chạy về phía quán cơm.
——
Bảy ngày sau.
Giữa trưa.
Giang Hạo xử lý linh dược tại Linh Dược Viên.
Chuyện của Mục Khâu đã qua, thế nhưng chuyện hải ngoại vẫn chưa xong.
Những người khác vẫn còn nhớ thương Thiên Cực Ách Vận Châu.
Mặc dù không có Ách Vận Thể hiếm thấy, thế nhưng không thể không phòng bị.
Thiên m Tông có một số người đang truy xét người của hải ngoại , còn có người của Thiên Thánh Giáo.
Chính là muốn dập tắt nguy hiểm.
Mấy chuyện này đều là Liễu Tinh Thần nói cho hắn biết.
Nhưng mà bởi vì Minh Nguyệt Tông đến, tông môn cũng không cách nào làm to chuyện.
Cần phải ứng đối với cường giả Minh Nguyệt Tông trước đã.
Lỡ như đối phương ra tay thì hậu quả khó mà lường được.
Mà mấy ngày nay, bọn người Hàn Minh đang chuẩn bị cho yêu cầu luận bàn mà người Minh Nguyệt Tông đưa ra.
Thế nhưng điều khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, người động thủ chính là đại nhân vật của Minh Nguyệt Tông, Tự Bạch.
Nghe nói hắn muốn áp chế tu vi, đánh với tất cả mọi người.
Trong lúc nhất thời, tông môn cảm thấy đối phương có chút bắt nạt người khác.
Đây không phải là để bọn hắn làm mô hình sao?
Nhưng mà cho dù như thế nào, Hàn Minh chưa bao giờ thư giãn, hắn gần như ngày ngày cũng ở tại chỗ của sư phụ.
Chính là vì khiến cho thực lực của mình mạnh lên.
Có thể nói bên trong Trúc Cơ, không ai chăm chỉ bằng Hàn Minh.
Thiên phú của hắn cao hơn người khác, cơ duyên nhiều hơn người khác, còn nỗ lực hơn người khác.
Người khác không thể đuổi kịp được hắn.
Hắn thấy, Giang Hạo chỉ là vì tu vi cao hơn hắn nên mới bắt nạt được hắn mà thôi.
Chờ hắn Trúc Cơ viên mãn, chính là lúc Giang Hạo bị đánh lạc.
Giang Hạo thường xuyên nhìn thấy lòng tin của Hàn Minh.
Người kia thỉnh thoảng sẽ chạy tới nói với hắn, sư huynh luôn trốn ở Linh Dược Viên, không sớm thì muộn cũng sẽ bị vượt qua.
Giang Hạo nghe xong, thường sẽ tán dương Hàn sư đệ hai câu, bảo cho hắn cố gắng tu luyện hơn.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chuyện Tự Bạch của Minh Nguyệt Tông lại muốn luận bàn cùng đệ tử Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần.
Minh Nguyệt Tông không đến mức chèn ép người ta như thế chứ?
Thiên m Tông chỉ là một tông môn xa xôi đối với bọn hắn mà thôi.
Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, dù sao người lên đài cũng không có hắn.
Đến lúc đó cứ ở phía dưới quán sát là được.
Lúc này, đột nhiên có người tới thăm Linh Dược Viên.
Chờ hắn ra ngoài xem xét, lại là Phương Kim.
Sao hắn lại tới đây? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Mang thêm phiền toái cho đạo hữu rồi." Phương Kim khách khí nói:
"Tại hạ chỉ là muốn đi bốn phía nhìn một chút, hi vọng không gây thêm phiền toái cho đạo hữu."
"Sẽ không, tiền bối cần chúng ta làm gì thì đều có thể nói." Giang Hạo cúi đầu, nói.
"Đạo hữu không cần như thế, theo bối phận trong các tông môn, chúng ta chắc là không khác lắm, cho nên cứ gọi là đạo hữu đi. Gọi tiền bối khiến ta có chút ngại." Phương Kim nói.
Giang Hạo cúi đầu không nói gì.
Trúc Cơ và Nguyên Thần, kêu một tiếng đạo hữu chắc chắn sẽ gặp chuyện phiền phức.
Thi Thần Tông lúc trước chính là như thế.
"Đạo hữu tên là Giang Hạo sao?" Phương Kim đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Phương Kim gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, mà là đi vào bên trong tham quan.
Sau khi đi dạo một vòng, hắn liền rời đi.
Giang Hạo biết, Phương Kim đang âm thầm tìm Sở Xuyên.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn chắc là có thể tìm tới.
Cũng may đã sớm để Lâm Tri dùng phù che giấu khí tức.
Không đến mức bị nhìn ra cái gì.
Chuyện khác đành phải xem Sở Xuyên rồi.
------
Dịch: MBMH Translate