Chương 424: Mặt Mũi Của Thỏ Gia Đúng Là Vô Cùng Lớn
Con thỏ đứng ở trên bàn, nghiêm túc nói:
"Bạn bè trên đường nói cho Thỏ gia, chỉ cần giàu có trên tinh thần, Tiểu Tiệp của ngươi sẽ không nhìn thấy ngươi nghèo kiết hủ lậu."
"Giàu có trên tinh thần?" Sở Xuyên suy tư một lát, không thể ngộ ra được.
"Quần áo." Tiểu Li mở miệng nói:
"A Bà nói với ta là không nên mặc quần áo rách, nếu không người khác sẽ cho là nhà chúng ta không có quần áo để mặc. Chính là rất nghèo. Nhưng mà A Công A Bà đều không mua quần áo cho mình, đều là mua cho ta."
Nói xong, mũi của nàng cũng có chút chua.
Sở Xuyên cảm thấy Tiểu Li sư tỷ còn là trẻ con.
Đã nhiều năm như vậy, vóc dáng không cao lên chút nào.
Hắn đã cao hơn sư tỷ rất nhiều, đáng tiếc vẫn không phải là đối thủ.
Bây giờ Sở Xuyên đã đạt đến Trúc Cơ, mặc dù có hưng phấn, thế nhưng đây chỉ là mục tiêu của hắn, cho nên hưng phấn qua một đêm hắn cũng không thèm để ý nữa.
Phần nhiều hơn chính là khẩn trương khi gặp lại Tiểu Tiệp.
Nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Tiệp, hắn có chút không tưởng tượng ra được bây giờ nàng đã trưởng thành như thế nào.
Ngày kế tiếp.
"Thỏ gia, ta chuẩn bị xuất phát, hay là…ngươi đi cùng ta đi." Trước quán trọ, Sở Xuyên mặc một bộ quần áo với kiểu dáng không tệ.
Bọn hắn đã ra ngoài mua sắm vào hôm qua.
Bỏ ra hai khối linh thạch, khiến hắn rất đau lòng.
Cũng chỉ có Thỏ gia và Tiểu Li sư tỷ không có khái niệm tiền bạc mới không để ý những linh thạch này.
"Không cần lo lắng, Thỏ gia ta không nhiều gì cả, nhưng bạn bè trên đường lại rất nhiều, ra ngoài cứ báo tên Thỏ gia là được." Con thỏ nói với vẻ chắc như đinh đóng cột.
"Thật, thật sao?" Sở Xuyên có chút không dám tin tưởng.
Nhưng mà Thỏ gia quả thật cũng không có lý do gì để lừa gạt hắn cả.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ gật đầu của Tiểu Li sư tỷ, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ thật sự có hiệu quả?
Nhưng mà, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên dùng thì tốt hơn.
Sau khi tạm biệt Thỏ gia và Tiểu Li sư tỷ, Sở Xuyên thở sâu rồi đi đến chỗ hẹn.
Trên đường đi, hắn sửa sang lại quần áo, sợ bị thấy một màn trò mèo khi gặp mặt.
"Tại sao ta lại khẩn trương như vậy chứ?" Sở Xuyên cảm thấy nghi ngờ.
Gặp Tiểu Tiệp mà thôi, sốt sắng làm cái gì?
Có lẽ là bởi vì bên trong tưởng tượng của hắn, Tiểu Tiệp tựa như thiên kiêu.
Chỗ bọn hắn gặp mặt là một con đường hướng đến Minh Nguyệt Tông ở ngoài thành.
Nơi đó có một cây đại thụ.
Lúc Sở Xuyên đi qua, cũng không nhìn thấy người.
Đây là chuyện tất nhiên, bởi vì hắn tới rất sớm.
Hắn cảm thấy tới sớm có thể chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng mà chờ đợi lại khiến cho hắn cảm thấy có chút lo nghĩ.
Hắn vẫn luôn nghĩ không biết Tiểu Tiệp sẽ thất vọng hay không, sau đó liệu có không nhận mình hay không.
Ngoài ra, hắn còn nghĩ làm thế nào để biểu hiện tốt hơn.
Qua một lúc sau.
Sở Xuyên thấy một bóng người đang đi về phía bên này.
Là một nữ tử mặc váy màu lam nhạt, trong chốc lát, khoảng cách giữa bọn hắn đã không đến một trượng.
Đối phương búi tóc thiếu nữ, da trắng như tuyết, dung mạo chim sa cá lặn.
Mặc dù bộ váy tương đối mộc mạc, nhưng mà nàng đứng ở nơi đó như là trăng sáng giữa vũ trụ mênh mông, được chúng tinh ủng hộ.
Khí chất điềm tĩnh mà cao quý này khiến cho Sở Xuyên có chút không dám tin tưởng.
Mặc dù Giang sư huynh đã nhắc nhở mấy lần rằng Tiểu Tiệp không tầm thường, nhưng mà hắn không thể ngờ tới nàng lại cao minh như này.
Bước đi của nàng giống như kéo theo Nhật Nguyệt Tinh Thần, bất kỳ người nào ở trước mặt nàng đều thấp hơn một cấp.
"Tiểu, Tiểu Tiệp?"
Sở Xuyên có chút hoài nghi mở miệng.
Đối phương há hốc mồm, giống như muốn mở miệng gọi thiếu gia, tuy nhiên lại có chút không gọi được.
"Gọi ta Sở Xuyên là được." Sở Xuyên gượng cười nói.
"Thiếu, thiếu gia." Sở Tiệp gọi với giọng điệu không quen.
Sở Xuyên mỉm cười, nói: "Những năm này ngươi sống rất tốt sao? Ta không thể nhận ra ngươi."
"Ta cũng không nhận ra được." Sở Tiệp nói.
Lúc này, nàng có chút mất tự nhiên mà đi đến trước mặt Sở Xuyên, tiếp tục nói:
"Không giống với tưởng tượng của ta."
"Tưởng tượng của ngươi như thế nào?" Sở Xuyên tò mò hỏi.
"Giống như một số sư huynh, áo trắng phiêu phiêu." Sở Tiệp nói.
Sở Xuyên cười xấu hổ, hắn vẫn luôn bị đánh, sao có thể áo trắng phiêu phiêu được?
"Ta thay đổi rất lớn sao?" Sở Tiệp hỏi.
"Ừm, duyên dáng yêu kiều, hoa nhường nguyệt thẹn." Sở Xuyên nói.
Sở Tiệp khẽ gật đầu, giống như đã nghe những lời này rất nhiều lần.
"Đúng rồi, khó lắm mới được gặp ngươi, muốn đi dạo phố hay không? Ta mua cho ngươi chút quà?" Sở Xuyên nói.
"Được." Sở Tiệp gật đầu, giọng điệu mang theo ý cười, tiếp tục nói:
"Ta biết một chỗ bán trâm rất đẹp."
"Vậy chúng ta đi." Sở Xuyên nói.
Chỉ là cây trâm mà thôi, hắn mua được.
Trông chốc lát.
Hai người tới một con đường xưa cũ, người ở đây ít.
Nhưng mà Sở Xuyên có thể cảm nhận được sự bất phàm của nơi này, hoàn toàn khác biệt với những chỗ khác.
Thế nhưng hắn lại không thể nói rõ bất phàm chỗ nào.
"Ở phía trước." Sở Tiệp nói.
Sở Xuyên gật đầu, tiếp tục đi theo, nếu đã tới thì không có cách nào quay đầu.
Trên người hắn có hơn năm trăm linh thạch, chắc là có thể mua một ít gì đó.
Không bao lâu sau, bọn hắn đi tới một cửa hàng đồ gỗ, nơi này không có người nào.
Một tiên tử ngồi trước quầy hàng, thoạt nhìn rất trẻ trung.
"Chính là chỗ này, dây chuyền ở đây là đẹp nhất, hơn nữa còn không trùng lặp." Giọng điệu của Sở Tiệp mềm mại hơn lúc trước rất nhiều.
Trên mặt cũng có chút ý cười.
Sở Xuyên gật đầu nói: "Vậy thì mua một cái."
Sở Tiệp bắt đầu chọn lựa, chọn xong thì đưa cho Sở Xuyên xem.
Cuối cùng, nàng chọn một cây trâm màu lam nhạt.
Sở Xuyên quan sát một lát, phát hiện đúng thật chỉ là một cây trân bình thường, cũng không phải là pháp bảo.
Hắn liền nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là lúc tính tiền, hắn ngẩn ra.
"Sáu trăm linh thạch?"
"Ừm, sáu trăm."
Trong lúc nhất thời, Sở Xuyên có chút kinh ngạc, một cây trâm sao có thể bán sáu trăm được chử?
Hơn nữa, hắn chỉ có năm trăm bảy, còn thiếu ba mươi.
Chẳng lẽ phải để cho Tiểu Tiệp trả tiền sao?
Hắn có chút quẫn bách, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
"Chuyện này…Sở Xuyên nhớ tới lời dặn của Thỏ gia, nhỏ giọng nói: "Ta, ta là người của Thỏ gia."
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Tiên tử trông quầy hàng nghi ngờ hỏi.
"Không, không có, ta nói là để linh thạch ở chỗ nào đây." Sở Xuyên đỏ mặt, liền vội vàng khoát tay nói.
"Để ở đây đi." Tiên tử lấy một cái Tụ Bảo Bồn ra, nói:
"Sáu trăm linh thạch, đổ đầy thì sẽ phát ra ánh sáng nhạt, thừa sẽ phun ra."
"Như, như vậy sao." Sở Xuyên có chút lúng túng.
Lúc này, hắn bỏ hết tất cả linh thạch vào bên trong.
Còn thiếu ba mươi, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
"Thỏ gia phù hộ, Thỏ gia phù hộ.”
Sau khi Sở Xuyên bỏ hết tất cả linh thạch vào, Tụ Bảo Bồn phát sáng, đầy sáu trăm.
Ngạch?
Sở Xuyên ngẩn người, mặt mũi của Thỏ gia thật sự lớn như vậy?
"Được, các ngươi còn muốn mua gì nữa không?" Tiên tử trông quầy hàng hỏi.
"Không cần." Sở Tiệp liền vội vàng lắc đầu.
Sau đó, hai người đi ra ngoài.
Tại mặt tiền cửa hàng bên cạnh, Giang Hạo đứng ở cửa ra vào, thở dài một tiếng.
Hắn chỉ đứng xa nhìn thôi mà đã biết Sở Xuyên quẫn bách.
Vừa rồi nếu như không phải là con thỏ đột nhiên ra tay, Sở Xuyên chắc là sẽ nhận một chút trùng kích.
Tụ Bảo Bồn đầy, là vì con thỏ dùng thiên phú Man Thiên Quá Hải để bổ xung linh thạch.
Hắn quay đầu nhìn về phía một bên khác, Tiểu Li mang theo con thỏ tiếp tục đi theo.
Giang Hạo khẽ thở dài một cái, có một số việc, có một số người, chung quy lại đã không thể quay về.
------
Dịch: MBMH Translate