Chương 446: Đây Chính Là Đáp Án Của Ta
Giang Hạo yên lặng quan sát.
Hắn thấy, thiện và ác vốn không thể truy đến cùng.
Một khi truy đến cùng thì sẽ lâm vào vòng xoáy, từ đó đánh mất bản thân.
Hạo Nguyệt Chân Nhân đưa ra hai ví dụ, Giang Hạo đều có đáp án của mình.
Đều không ngoại lệ, đều chọn bỏ qua.
Những chuyện này cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng mà Sở Tiệp lại khác, Thiên Đạo Trúc Cơ không thể chỉ lo thân mình.
Thiên Đạo Trúc Cơ được thiên địa chiếu cố, tương lai sẽ có tiền đồ tươi sáng, chỉ cần tâm cảnh theo kịp, gần như là nhất định sẽ trèo lên con đường đỉnh phong.
Cho nên tuyệt đối không có khả năng đặt mình ở bên ngoài.
"Ngươi có đáp án không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắng nghe, sau đó lắc đầu:
"Không có, bởi vì ta sẽ không nghĩ nhiều như vậy."
Hồng Vũ Diệp không lên tiếng nữa.
Giang Hạo nhìn gương mặt đối phương, nhìn không ra bất kỳ thứ gì, cũng không biết người trước mắt có đáp án hay không.
Mà trong hình ảnh, vấn đề này khiến cho Sở Tiệp suy nghĩ rất lâu.
Tầm mắt cũng càng u buồn, cả người dường như cũng không vui.
Mãi đến khi nàng trở thành một cô nương, mới đi tìm Hạo Nguyệt Chân Nhân.
"Có đáp án rồi sao?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
"Sư phụ, ta muốn Trúc Cơ." Sở Tiệp nói nghiêm túc.
"Trúc Cơ bình thường?"
"Thiên Đạo Trúc Cơ."
Nghe vậy, lông mày Hạo Nguyệt Chân Nhân cau lại: "Đây không phải là đáp án mà vi sư mong muốn."
"Nhưng mà đây là đáp án mà tông môn mong muốn." Sở Tiệp nói.
"Tông môn?" Hạo Nguyệt Chân Nhân cười nói:
"Vi sư là ai?"
"Chưởng môn?" Sở Tiệp hỏi.
"Đúng vậy, Chưởng giáo của Minh Nguyệt Tông, tông môn đều là của vi sư, ý của vi sư có thể quyết định tất cả. Cho nên ngươi không cần phải chịu ảnh hưởng." Hạo Nguyệt Chân Nhân nghiêm túc nói.
"Nhưng mà ta vẫn muốn Trúc Cơ." Sở Tiệp nhìn lên người trước mắt, nói.
"Ngươi biết quyết định này của người sẽ mang đến điều gì hay không?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
"Một số sư huynh sư tỷ thậm chí là một số tiền bối trong môn sẽ bởi vì quyết định thành Trúc Cơ của ta, Đông Tây Nam Bắc, thậm chí là chỗ xa hơn lại bởi vì quyết định của ta mà gặp khổ nạn, thậm chí là cửa nát nhà tan." Sở Tiệp đáp.
Hạo Nguyệt Chân Nhân có chút chấn kinh: “Ai đã nói cho ngươi?"
Sở Tiệp lắc đầu, mở miệng trả lời: "Là ta nghĩ, có người đồng ý Thiên Đạo Trúc Cơ, nhất định cũng sẽ có người phản đối, có người được hưởng lợi thì nhất định có người bị hao tổn. Sư phụ từng dạy ta, một phương là thiện thì phương còn lại chính là ác. Nếu như Trúc Cơ là thiện, vậy thì sẽ xảy ra cái ác."
Hạo Nguyệt Chân Nhân nhìn đệ tử trước mắt, giờ khắc này hắn cảm thấy tư chất của đệ tử này cao hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
"Vậy ngươi còn muốn Trúc Cơ sao?"
"Muốn."
"Ngươi đã nghĩ rõ ràng cái gì là thiện, cái gì là ác rồi sao?"
Đối mặt với với vấn đề này, Sở Tiệp hạ thấp lông mày, nói khẽ: "Nghĩ mãi mà không rõ."
Sau khi trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ:
"Thiện và ác là định nghĩa của người khác, sao đệ tử có thể nghĩ rõ ràng được chứ?"
"Vậy đáp án của ngươi là gì?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
Lúc này, bên trong đại thế thiên địa, Sở Tiệp bắt đầu giao hòa cùng tất cả, khóe miệng nàng khẽ động, tựa như đang nói gì đó:
"Không có thiện, cũng không có ác, chỉ cần có thể gánh chịu hậu quả là được."
Đại thế thiên địa chấn động, trải rộng khí tức Sở Tiệp.
Giang Hạo cũng bắt đầu lùi khỏi đại thế thiên địa vào thời điểm này, thế nhưng giọng nói của Sở Tiệp vẫn còn vang lên trong tai hắn.
"Bọn hắn cảm thấy ta là thiện, ta sẽ tiếp tục ở lại tông môn, làm một người hướng thiện. Bọn hắn cảm thấy ta là ác, ta sẽ đi tới Ma Môn, làm một ác nhân. Bọn hắn có thể định nghĩa ta thiện hay ác, nhưng không thể định nghĩa con đường của ta. Con đường của ta, ý chí trong nội tâm của ta sẽ luôn vĩnh hằng bất biến. Đây chính là đáp án của ta."
Lúc này, đại thế thiên địa có ánh sáng nhu hòa, giống như trở thành một phần của Sở Tiệp.
Lúc Giang Hạo rời khỏi, nhìn thấy núi non sông ngòi, tinh thần đại hải.
Tiếp nhận đại thế không phải là việc dễ dàng như trong tưởng tượng.
Hơn nữa, cảm giác khói đen đang bao trùm tất cả xung quanh, vô số âm thanh vang lên trong tai hắn.
Như là giọng nói hắc ám ăn mòn.
"Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà người chịu khổ chính là ta?"
"Tại sao, tại sao phải hại ta?"
"Ngươi thì tốt rồi, nhưng ta thì sao? Ta thì sao?"
"Sự tốt đẹp của ngươi chính là đạp lên trên thi thể của chúng ta."
Giang Hạo lui ra ngoài, hắn nhìn hắc ám bên trong đại thế thiên địa, im lặng không nói gì.
Người động thủ rõ ràng là Vạn Vật Chung Yên, nhưng mà tiếp nhận tất cả lại là Thiên Đạo Trúc Cơ.
Lúc này hắn cảm giác trên người có thứ gì đó phun trào.
"Bắt đầu mượn nhờ khí vận, chỉ cần khí vận không xảy ra vấn đề gì sẽ có thể dẫn dắt đại thế thiên địa tiến vào đan điền, trở thành căn cơ Trúc Cơ." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo nhìn chằm chằm phía trước, biết đây là thời khắc cuối cùng.
Thành bại nằm tại thời khắc này.
Lúc này, đại thế thiên địa đang hướng về phía thân thể Sở Tiệp.
Đã là Trúc Cơ, đại thế thiên địa chính là căn cơ.
Người ở chỗ này cũng có thể cảm nhận được, chính mình đang trợ giúp đối phương Trúc Cơ, một khi rời đi thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ Trúc Cơ.
Giang Hạo cũng không dám tùy ý rời đi, khí vận của hắn không tệ, có không ít tác dụng.
Trong lúc hắn chú ý xung quanh, bầu trời xuất hiện biến hóa, mây đen phun trào.
Ngay sau đó, một tiếng cười truyền ra.
"Ha ha ha, Trúc Cơ này trước đây chưa từng gặp, cho một tiểu nữ hài thì quá đáng tiếc, cho ta đi."
Trên không trung, một cánh tay tái nhợt mang theo mây mù đang hướng về phía Sở Tiệp.
Sự mạnh mẽ của đối phương khiến cho tim Giang Hạo đập nhanh.
Hắn không thể đối phó với loại cường giả này.
Nhìn qua Hồng Vũ Diệp, phát hiện nàng không có ý định ra tay.
"Ngươi muốn? Nực cười, ngươi cho mình là ai vậy?" Một bóng người của Minh Nguyệt Tông bay về phía không trung.
Lực lượng cường đại đụng vào cái tay kia.
Oanh một tiếng, cái tay kia lui bước, mà người ra tay cũng hiện rõ.
Là một thanh niên, thoạt nhìn hai lăm hai sáu.
Sự trẻ tuổi của đối phương khiến cho Giang Hạo chấn kinh.
Không phải là vì hình dạng, mà là cảm giác.
"Mao đầu tiểu tử? Ngươi ngăn được ta sao?" Giọng nói truyền đến từ không trung.
"Hạng giá áo túi cơm." Thanh niên cười lạnh.
"Ta hạng giá áo túi cơm? Hahaha, ngươi thật sự là có dũng khí."
"Dũng khí? Quá khen, ta chỉ là không có thời gian mà thôi, nếu như cho ta thời gian, ngươi thì tính là cái gì?"
"Tuổi trẻ khinh cuồng, chờ đến lúc ngươi có thể còn sống thì lại nói mấy lời này đi."
Giờ khắc này, sương mù bao trùm người kia, lực lượng trên bầu trời phun trào, tựa như là hai người xảy ra đại chiến.
Giang Hạo nhìn đám sương mù cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Chuyện hắn tương đối để ý là người kia có thể kiên trì được bao lâu.
Không cần dùng nhãn lực đều có thể thấy đối phương ở vào thế hạ phong.
Từ khi cái tay này xuất hiện, xung quanh Minh Nguyệt Tông bắt đầu có mấy lực lượng cường đại tràn vào.
Nhưng mà mỗi một chỗ đều có cường giả Minh Nguyệt Tông tới đối kháng.
Giang Hạo bất lực đối với mấy chuyện này.
Bây giờ chỉ có Sở Tiệp thành công Trúc Cơ, mới có thể khiến cho mấy cường giả duy trì Trúc Cơ thoải mái ra tay.
Đến lúc đó tất cả đều có thể được giải quyết dễ dàng.
Chỉ là bây giờ lông mày Sở Tiệp đang nhíu chặt, hắc ám bên trong đại thế thiên địa đang ảnh hưởng đến tiến độ.
"Xem ra ảnh hưởng của Vạn Vật Chung Yên rất lớn, đến giúp nàng một tay." Hồng Vũ Diệp nói xong thì nhìn về phía Giang Hạo.
"Thực lực của vãn bối có hạn." Giang Hạo khổ sở nói.
"Vận chuyển công pháp của ngươi." Hồng Vũ Diệp nói.
Chỉ là cái này? Giang Hạo cũng không chần chờ, vận chuyển Thiên m Bách Chuyển.
Nhưng mà nữ tử trước mắt này vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì, vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh, trong lúc nhất thời, tử khí vờn quanh khắp người hắn tử.
Hồng Vũ Diệp lúc này mới vươn tay, bắt lấy tay của hắn.
------
Dịch: MBMH Translate