Chương 478: Tuổi Tác Càng Lúc Càng Lớn
Giang Hạo không tiếp tục để ý đến chuyện Đan Thanh Tử nữa.
Đối phương tiếp tục cấp tiến hay là làm gì khác đều không quan trọng. Còn chuyện dùng tình báo đổi mạng hắn, đúng là tồn tại nguy hiểm nhất định, thế nhưng tù nhân đã bị nắm nhược điểm, tự nguyện hay không đều không đáng giá như vậy nữa.
Gọi là nhược điểm, chính là ghìm chặt cổ của đối phương.
Mà sau khi khai thác được toàn bộ tình báo sẽ không ai để ý đến sống chết của hắn nữa, sao có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn?
Có lẽ hắn vừa tới nên căn bản không nghĩ tới mấy chuyện này, cũng có thể do người Vô Pháp Vô Thiên Tháp không nói trước.
Bọn họ đều muốn sử dụng lợi ích một cách tốt nhất, lừa trước nói sau.
Trang Vu Chân đã nói với hắn chuyện này.
Nửa tháng kể từ khi rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hắn không tiếp tục đi chỗ khác, cũng không có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến hắn. Mọi chuyện đều đều tiến hành đâu vào đấy lấy.
Tông môn đang dần dần khôi phục như thường, bên phía quặng mỏ vẫn còn đang thanh lý.
Bên kia chắc là tổn thất tương đối nghiêm trọng, nếu không sao những Tiên môn đó có thể rút lui được. Xem bộ dạng này, Giang Hạo cũng có thể phát hiện ra, bọn hắn không muốn cá chết lưới rách cùng Thiên m Tông.
Lý do thì không biết được.
Lại qua một tháng.
Đầu tháng tư.
Chuyện Tiên môn vây công hoàn toàn lắng lại, chuyện Nguyện Huyết Đạo cũng dần dần lắng lại. Không giống sôi trào giống như trước đó nữa. Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vào ngày này, hắn còn đang xử lý linh dược, Bạch Dịch sư huynh lại tìm tới.
"Lần này sư đệ vẫn có công tích không nhỏ, cho nên có chuyện cần thương lượng với sư đệ một chút, có liên quan đến Chấp Pháp Phong."
Công tích, Chấp Pháp Phong, nghe thấy hai cái tên này Giang Hạo liền cảm thấy có chút không ổn. Nhưng mà hắn vẫn nói với vẻ mặt không thay đổi:
"Sư huynh, mời nói."
"Dùng chiến công của ngươi, ta có thể xin Chấp Pháp Phong để cho ngươi đi xuống khỏi danh sách, xác suất thành công không thấp. Sư đệ cảm thấy thế nào?" Bạch Dịch dò hỏi.
"Đa tạ sư huynh." Giang Hạo vừa suy nghĩ vừa nói:
"Nhưng mà công tích dùng ở chỗ này thì có chút đáng tiếc, ta còn muốn tích lũy thêm."
Bạch Dịch không lập tức đáp lại, tầm mắt bình ổn nhìn chằm chằm người trước mắt người, cuối cùng gật đầu nói:
"Được."
Hắn vốn định rời đi, lại do dự một chút rồi nói:
"Sư đệ không muốn trở thành chân truyền sao?"
Giang Hạo hiểu rõ, Bạch Dịch sư huynh dường như là muốn hắn trở thành chân truyền. Chỉ là chân truyền quá nguy hiểm đối với hắn, hắn như bây giờ dù có phải nhiệm vụ tông môn như nào cũng không cần phải ra ngoài tông môn.
Hắn vẫn luôn bị nghi ngờ, còn phải phối hợp điều tra. Một khi rơi xuống khỏi danh sách thì chỉ cần có chút năng lực, sẽ bị sắp xếp ra bên ngoài tông môn.
Chuyện này cực kỳ nguy hiểm đối với hắn.
Nhất là nhiệm vụ tông môn mấy năm sẽ tới một lần, bọn hắn lỡ tay một lần, còn có lần thứ hai, cơ hội lần thứ ba. Mà chỉ cần không ra ngoài, bọn hắn căn bản sẽ không có cơ hội, dù có cơ hội cũng chỉ là người cùng cấp với hắn hiện tại, nhiều nhất cũng là Kim Đan. Cho nên không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Vừa nghĩ đến đây, hắn trầm mặc. Bạch Dịch cũng không nhiều lời, mà là quay người rời đi.
Bởi vì sư phụ không ở đây, Bạch Dịch sư huynh tiếp nhận rất nhiều chuyện, nói một cách tương đối thì vị sư huynh này rất khá.
Không có ác ý, đối ngoại cũng không có chút ý định chịu thua nào.
Đối mặt với lời gán tội của các mạch, hắn thậm chí còn không thèm giảo biện, trực tiếp thừa nhận, cũng trực tiếp chất vấn muốn bắt nạt thì cứ tới. Nhìn như yếu thế, lại làm cho người ta không thể không lui bước. Chấp Pháp phong thậm chí còn không thể không nhúng tay.
Mặc dù xuống khỏi danh sách là vì tốt cho hắn, nhưng mà sau khi đi xuống thì lại phải đối mặt với quá nhiều chuyện.
Cứ như này mới là tốt nhất cho hắn.
Mà từ chối Bạch Dịch sư huynh, tương đương với chuyện không cho đối phương mặt mũi.
Giang Hạo có đôi khi sẽ nghĩ không biết sau này có bị nhằm vào hay không, may mà qua một tháng rồi vẫn không có thay đổi gì.
Đầu tháng năm.
"Sư huynh, tin tức mới." Trình Sầu chạy vào, hưng phấn nói:
"Nghe nói mấy người Thỏ gia sắp trở về rồi."
"Nhanh như vậy?" Giang Hạo kinh ngạc. Theo lý thuyết thì còn cần mấy tháng nữa mới đúng, sao đột nhiên lại trở về?
"Ta nghe nói là bởi vì tông môn bị vây công, bọn hắn nhận được tin tức liền nhanh chóng trở về, lúc này mới trở về sớm." Trình Sầu nói .
"Bọn hắn lúc nào thì đến nơi?" Giang Hạo hỏi.
Thật ra trở về sớm như vậy không nhất định là chuyện tốt. Bởi vì điều này nói rõ vị kia của Thiên Hoan Các cũng sắp trở về.
Hắn không ở đây, ác ý trong tông môn đối với hắn bình thường đều không có cách nào trấn sát hắn trong nháy mắt.
Duy chỉ có vị kia lại khác, hắn có thực lực này.
"Hình như chỉ cần mấy ngày nữa là đến." Trình Sầu nói.
"Đúng là rất nhanh." Giang Hạo khẽ gật đầu.
Không nhắc tới Thiên Hoan Các, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy mấy người con thỏ, không biết thực lực của những người này tiến triển như thế nào rồi.
Chắc là cũng có thể thấy Liễu Tinh Thần, hắn không bị tông môn phát hiện, vậy thì sẽ trở về. Đúng lúc cũng có thể xác định xem ba tàn hồn kia có còn tốt hay không.
Gần ba năm, chắc là xảy ra không ít chuyện.
Nhưng mà bọn hắn trở về, hắn cách tấn thăng cũng không xa.
Như thế hắn thuận thế nhìn thoáng qua bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Ba mươi mốt 】
【 Tu vi: Luyện Thần trung kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên 】
【 Khí huyết: 61/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 63/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được) 】
"Còn thiếu không ít, đây là dưới tình huống có thánh dược, nếu như không có thánh dược thì sẽ thiếu càng nhiều. Từ lúc tấn thăng đến nay đã được một năm, có hai tháng không bọt khí, sau khi có thánh dược thì hai tháng sau mới có.
Bây giờ vượt qua một nửa, cũng tính là nhanh rồi.
Nhất là thần thông, chỉ thiếu cái cuối cùng.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào tuổi tác, cảm thấy mình đã không trẻ như vậy nữa rồi, ba mươi mốt.
"Trình sư đệ bao nhiêu tuổi rồi?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Đối với câu hỏi bất thình lình, Trình Sầu có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn cúi đầu trả lời: "Sắp bốn mươi.”
Sắp bốn mươi rồi?
Giang Hạo hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thoạt nhìn mới hai mươi bảy hai mươi tám."
Trình Sầu im lặng, đây là do tu luyện.
Nếu như không phải mấy năm này tấn thăng Trúc Cơ, có lẽ sẽ không được trẻ như vậy.
Bảy ngày sau.
Giang Hạo mang theo Trình Sầu đi tới trước cổng chính của tông môn.
Mặc kệ những ngày qua tông môn gặp phải chuyện gì, tất cả mọi người đều đứng ở cửa ra vào chờ đợi những người kia trở về.
Đó là người trở về từ Minh Nguyệt Tiên Tông phía Đông, đối bọn hắn có thể là chỗ mà cả đời không đặt chân đến được.
Bọn họ đương nhiên đều tò mò không biết bên kia sẽ như thế nào.
"Đi Tiên tông, lại qua nhiều năm như vậy, tu vi của mấy người Thỏ gia chắc là sẽ tăng nhanh như gió?" Trình Sầu cười hỏi.
Thỏ gia trở về, áp lực của hắn sẽ giảm bớt.
Nói thẳng ra thì Thỏ gia là người dễ ở chung nhất.
Giang Hạo là tâm phúc của tất cả mọi người, mà Thỏ gia là phương hướng của tất cả mọi người.
Bình thường thì thỏ gia nói cái gì mọi người sẽ làm cái đó.
Giang Hạo nhìn bốn phía, phát hiện Lâm Tri cũng tới. Nhưng mà hắn đứng ở trong một góc xó xỉnh, không có người để ý tới hắn.
Hai người bạn của hắn cũng tới, chỉ là khác với Lâm Tri không người hỏi thăm, bọn hắn được mọi người để ý. Đây cũng là khác biệt giữa người với người.
Phải học được cách tiếp nhận, cũng phải học được cách giãy dụa.
Giang Hạo thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chân trời, chờ đợi mấy người con thỏ trở về.
------
Dịch: MBMH Translate