Chương 516: Tỏa Thiên
Ầm!
Giang Hạo va đập lên tường.
Bởi vì không chăm sóc tốt Thiên Hương Đạo Hoa mà chịu đựng khí tức khủng bố.
Mặc dù so với lúc ở trong phòng tắm nhẹ hơn rất nhiều, nhưng biểu hiện vui buồn thất thường phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Bên cạnh cường giả, tóm lại phải cẩn thận một chút.
“Lần này buông tha cho ngươi, lần sau sẽ không may mắn như thế đâu.” Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, lạnh lùng nói:
“Tiếp tục lau tường đi, về sau nói không chừng sẽ không thể lau được nữa.”
Nhìn thân ảnh đối phương dần dần biến mất, Giang Hạo đưa mắt nhìn theo.
Mặc dù bị một chút, nhưng mà sau này an tâm được rồi.
Không cần phải lo lắng có vấn đề.
Dù sao cũng là Hồng Vũ Diệp bảo hắn lau tường, bản thân chỉ nghe theo sắp đặt.
Sau đó hắn nghỉ ngơi một hồi, lúc trạng thái khôi phục đỉnh phong thì rời phòng đến trước vách tường.
Không hề nghi ngờ, khăn lau để ở một bên lại tiếp tục biến mất.
Tò mò, hắn tìm hải quái trộm cắp.
Muốn xem thử rốt cục là tên nào cứ luôn trộm đồ của hắn.
Rất nhanh, hắn tìm được một con hải quái trộm cắp trông như còn nhỏ tuổi, xúc tu của nó bé xíu, nhưng mà cầm tận ba cái khăn lau, mặc dù đã cố gắng ẩn mình nhưng không thể trốn khỏi ánh mắt của Giang Hạo.
Mà nhìn thấy có người đến.
Đối phương cũng có chút căng thẳng, vô thức co lại.
Lá gan có hơi nhỏ.
“Ngươi trộm à?” Giang Hạo hỏi.
Ba con mắt của hải quái trộm cắp nhìn Giang Hạo, e ngại lại kiên định, cực kỳ mâu thuẫn.
Thấy đối phương chậm chạp không mở miệng, Giang Hạo do dự một chút, mở thần thông ra giám định.
[ A Không: Hải quái trộm cắp trong Hải Vụ Động, thực lực Trúc Cơ trung kỳ, trời sinh có thể dùng không gian thần thông, thiên phú trộm cắp cực cao. Nó là hải quái rất chú trọng ân tình lại nghe lời cha mẹ. Trước khi cha mẹ chết bảo nó làm một hải quái tự do. Nếu có người giúp đỡ nó, như vậy đủ để nó ghi khắc cả đời, sẽ không do dự dốc sức để báo ân một lần. ]
Báo ân?
Giang Hạo có hơi bất ngờ, hải quái này thế mà còn có ý nghĩ như vậy.
Nhưng ý nghĩ này có thể duy trì bao lâu đây?
Bây giờ nói muốn khắc ghi cả đời, là bởi vì bị giam giữ trông coi.
Sau đó ý nghĩ sẽ nhạt đi.
Xích Điền chính là ví dụ sống sờ sờ, vì tránh né hắn mà thay hình đổi dạng.
Người không thể tin, hải quái cũng không khác mấy.
“Nói mới nhớ, hải quái trộm cắp là A Tra đặt tên đi? Không ngờ rằng trực tiếp định ra luôn rồi.”
Một khi được công nhận, như vậy thật sự sẽ thành tên.
Do dự một chút, hắn kéo A Không trực tiếp đi ra bên ngoài.
Trên đường đi không ai phát hiện hắn, dù là một ít nhân viên đào mỏ đi qua trước mặt cũng như thế.
A Không nhìn người trước mặt, sợ hãi trong lòng lan rộng cả người, nó cảm thấy bản thân sắp chết ở chỗ này.
Nhất là ra đất trống bên ngoài, nhân loại này sẽ vung đao với nó.
Leng keng!
Ngay lúc A Không cho là bản thân sắp đi gặp cha mẹ, lại phát hiện trên người buông lỏng.
Say đó khiếp sợ phát hiện… trói buộc đã biến mất.
Nó có hơi khó tin nhìn nam tử trước mặt, hỏi nghi ngờ trong lòng:
“Vì sao?”
“Đi thôi.” Giang Hạo thu Bán Nguyệt quay người rời khỏi.
Cũng không nói gì thêm.
Thả một hải quái trộm cắp mà thôi, không tính là chuyện lớn gì.
Có thể cược một lần.
Thua chính là thiếu đi một con hải bị giam giữ, thắng thì có thu hoạch không biết.
Sau đó sẽ không còn việc khăn lau bị mất, cũng coi như một chuyện tốt…
Trong cảm nhận của hắn, A Không nhìn hắn thật lâu, cuối cùng lòng đầy cảm kích bước vào biển sương mù, hoàn toàn biến mất.
Giữa trưa.
Trịnh Thập Cửu đến tìm hắn.
Nói có một con hải quái trộm cắp không thấy đâu nữa.
Giang Hạo chỉ nhẹ giọng “Ah” một tiếng.
Thái độ qua loa này làm Trịnh Thập Cửu ngoài ý muốn.
Sau đó hắn thử hỏi có
Giang Hạo để hắn xử lý.
Như thế, Trịnh Thập Cửu rốt cuộc coi như chưa từng có chuyện này, những người khác tự nhiên cũng sẽ không nhắc đến.
Chuyện này không dẫn đến phong ba, nhưng chuyện Giang Hạo trở về lau tường lần nữa dẫn tới phong ba.
Mà đợt phong ba này, theo trong ba tháng kéo dài mãi đến cuối tháng năm.
Rõng rã bốn tháng.
Bọn họ đào mỏ đến bốn tháng, mà quản sự lau tường đến bốn tháng.
Không thể tưởng tượng được.
Lúc này Giang Hạo nhìn vách tường, đã sắp lau xong, một khi kết thúc, cũng chỉ còn lại tầng cuối cùng.
Mong manh dơ bẩn như thế, hắn nhất định phải tự lau lại một lần nữa.
Vì giữ lại những người khác cũng sẽ tò mò tới thử.
Đừng nhìn bên ngoài những người đó đang không ngừng chửi bới hắn, thực chất mỗi một tên đều tò mò với mặt tường này.
Đều muốn tự mình đến lau thử, xem xem rốt cục là dạng tường gì có thể mê người đến như thế.
Mấy ngày sau đó.
Đầu tháng sáu.
Giang Hạo đã lau xong tất cả, chỉ thiếu một chút cuối cùng.
Lau nữa, bí mật của mặt tường này sẽ lộ ra ngoài.
Mà vì để tất cả thuận lợi, hắn cảm giác xung quanh.
Khẳng định không có người tới gần, khẳng định biển sương mù không nổi sóng mới có thể tiếp tục.
Mấy tháng nay hắn không phát giác được bất kỳ biến hóa nào.
Như thế có thể nói rõ xung quanh không có bất kỳ người nào ra tay, hắn còn nhớ lúc trước Đồng Lộ tự bạo đưa tới gợn sóng.
Chỉ cần có người giao thủ, dao động này sẽ khuếch tán.
Thở ra một hơi, Giang Hạo đi đến phía trên nhất, bắt đầu lau vết bẩn nơi này.
Nếu hắn đoán không sai, thứ này sẽ kinh động rất nhiều người.
Nhưng mà cũng không có bọt khí xuất hiện, có hơi bắt mắt, nhưng tông môn sẽ không làm khó hắn.
Thánh Đạo thì khác, bọn họ sẽ để mắt tới mình.
Vậy thì làm sao?
Hắn đã bị để mắt tới, lại bị nhìn chằm chằm thêm cũng giống nhau cả.
“Đã xác định được hoàn cảnh xung quanh, đồng thời bây giờ cũng tới gần thời gian mà sư huynh sư tỷ xác định tình hình ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, một khi nội bộ có thứ gì xuất hiện cũng có người chặn đường.”
“Bây giờ là thời cơ tốt nhất.”
Vừa nghĩ xong, Giáng Hạo liền dùng khăn lau lau vết bẩn trên cùng.
Lúc này bọt khí màu xanh dương, bọt khí màu xanh lá rơi xuống.
[ Tu vi +1 ]
[ Linh Kiếm +1 ]
Văn tự cũng tràn ra.
Là hai chữ to, dùng thiên linh văn viết.
Ánh sáng càng nở rộ theo kiểu chữ.
Nhìn lại hai chữ to đó, Giang Hạo vô thức đọc lên: “Tỏa Thiên.”
Cũng không đi tìm hiểu hai chữ này, hắn đi vào bên trái nhất trước, lau từ trên xuống.
Bọt khí màu xanh dương lần nữa rơi xuống.
[ Khí huyết +1 ]
[ Tinh thần +1 ]
Thiên linh văn tự cũng lần nữa đập vào mi mắt.
“Nếu ta không chết, đại đạo vĩnh tồn.”
Ánh sáng dần dần nở rộ, hơi thở cũng theo đó khuếch tán.
Ánh sáng này nhìn như đang hưng phấn, giống như chúng nó bị phong ấn vô số năm, cuối cùng cũng được thấy ánh mắt trời.
Không chần chờ, Giang Hạo tiếp tục lau.
Mỗi một lần đều có bọt khí rơi xuống, thậm chí một hai lần sẽ nhất định có bọt khí màu xanh dương.
Bên ngoài.
Đám người Trịnh Thập Cửu đứng ở đó, chờ đợi người của tông môn tới kiểm tra.
Bọn họ ở đây đến nay chưa ra, làm không ít người tò mò.
Sau khi những sư huynh kia của tông môn đến, đối với việc bọn họ đào mò điều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Điều này cũng để bọn họ thu hoạch không ít khoáng thạch, sau đó cầm đi bán, có thể được không ít lin thạch.
Tất nhiên, vì an toàn, phần của bọn họ rất ít.
Tuyệt đại bộ phận đều giữ lại nộp lên tông môn.
“Bốn tháng qua đi, tường này trọc rồi nhỉ?” Tiêu Tiểu Tuệ nhìn về phía Giang Hạo rồi nói.
Những người khác tỏ vẻ tán đồng.
Nhất là Trịnh Thập Cửu, hắn vào xem thử, thật sự trơn nhẵn hơn rất nhiều.
Với trọc không có gì khác biệt.
“Không biết sư đệ còn muốn lau bao lâu nữa.” Tân Ngọc Nguyệt thở dài.
Nhạc Du lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Bây giờ tất cả mọi người đều biết quản sự đang làm ra vẻ, mấy người đi nghe thử đi, bọn họ đều coi chuyện này như đề tài để bàn tán sau bữa cơm.” Kim Đan đầu trọc nói.
------
Dịch: MBMH Translate