Chương 540: Quỳ Xuống, Gọi Bản Thiên Vương Một Tiếng Gia Gia
Trong nháy mắt mở quyển da ra, Giang Hạo liền nhìn thấy có một đạo ánh sáng lóe lên, ngay đó là một loại áp lực lớn lao.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Trong nháy mắt, hắn khép quyển da lại, không dám nhìn nữa.
Trong lòng có một tia rung động.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn suýt nữa đã vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh.
Hắn cũng hoài nghi, có phải là Bạch Trưởng lão biết được cái gì đó nên cố ý thử thăm dò hắn.
Cũng may năng lực áp chế cảm xúc của hắn không tệ, cũng không biểu hiện ra quá bối rối.
Hắn bày ra vẻ mặt khó hiểu, nói: "Bạch Trưởng lão, đây là?"
"Tỏa Thiên." Bạch Chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi có hiểu về chữ viết của Thiên Linh tộc?"
"Có một ít." Giang Hạo gật đầu.
"Học tập nhiều một chút, có thể thử phiên dịch xem thế nào." Bạch Chỉ nói.
"Chuyện này…" Giang Hạo có chút khó khăn, nói:
"Tông môn chắc là có không ít người hiểu rõ về chữ viết Thiên Linh tộc."
Hắn muốn từ chối, hắn hiểu rõ hơn ai khác về tầm quan trọng của Tỏa Thiên.
Nếu như bị người khác biết được thứ này ở trên tay hắn, nguy hiểm sẽ lớn trước nay từng chưa có.
Không chỉ là Ma Môn, Tiên môn cũng không cho phép.
Đáng sợ hơn Thiên Cực Ách Vận Châu nhiều.
Thiên Cực Ách Vận Châu bọn hắn còn không dám làm loạn, hoặc là có Tiên môn chủ động tiếp nhận.
Đây là thiên tai.
Mà thuật Tỏa Thiên là nhân họa, cho dù người khác đạt được nguyên văn Tỏa Thiên thì cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn còn, đó chính là thuật Tỏa Thiên sống.
Tu Chân Giới sao có thể chứa hắn?
Cho nên, không nên nhận lấy vật này.
"Ta biết chuyện này." Bạch Chỉ gật đầu.
Nàng đương nhiên biết rất nhiều người hiểu chữ viết Thiên Linh tộc.
Bản thân nàng cũng biết một chút, thế nhưng trọng điểm không phải là xem hiểu chữ viết. Mà là hình như không phải ai cũng đều thấy rõ Tỏa Thiên, những người khác không đặc thù như Giang Hạo.
Không nhắc tới tu vi, cũng không nhắc tới thiên phú.
Tỏa Thiên là Giang Hạo phát hiện, mà hắn cũng chỉ mới quan sát qua một chút.
Đối với những người khác mà nói, đây là chuyện không giống bình thường.
"Vậy tại sao Bạch Trưởng lão lại tìm ta?" Giang Hạo cẩn thận hỏi.
"Ngươi có vấn đề gì không?" Bạch Chỉ hỏi lại.
Nghe vậy, Giang Hạo cúi đầu cung kính nói: "Vãn bối sợ không thể đảm nhiệm."
Lông mày Bạch Chỉ cau lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết thì Giang Hạo phải cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Chẳng lẽ người ở sau lưng hắn không có hứng thú với Tỏa Thiên?
Nhưng mà cho dù như thế nào, nàng nhất định phải làm tốt chuyện mà Chưởng giáo căn dặn.
"Làm xong đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu." Bạch Chỉ nói.
Giang Hạo cảm thấy Bạch Chỉ Trưởng lão đang cho hắn bánh vẽ, nhưng mà chuyện này quả thật có chút nguy hiểm.
Hơn nữa, nếu làm không xong cũng dễ dàng đắc tội Bạch Trưởng lão.
Cho dù như thế nào, hắn cũng không dám phiên dịch thuật Tỏa Thiên.
Một khi xuất hiện, Thiên m Tông sẽ xong đời.
Hắn vừa nghĩ vừa nói:
"Nhưng mà đệ tử không thể quan sát nội dung trong sách."
"Đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nơi đó có thể áp chế đặc thù của Tỏa Thiên." Bạch Chỉ nói.
Giang Hạo trầm mặc.
Trong lúc nhất, hắn thời không biết nên từ chối như thế nào.
"Còn có vấn đề gì không?" Bạch Chỉ hỏi.
Trong lòng Giang Hạo thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn cảm thấy Bạch Chỉ quyết tâm muốn giao cho hắn xử lý, đại khái là không biết nội dung bên trong.
Nếu như biết, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ hai xem.
"Ngoại trừ chuyện này, còn có một việc cần ngươi đi một chuyến." Thấy Giang Hạo nghi hoặc, Bạch Chỉ tiếp tục mở miệng:
"Hải La Thiên Vương ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hắn muốn gặp ngươi. Mặt khác, tầng năm còn có một người, ngươi cũng đi làm quen một chút. Có lẽ sau này người Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ còn tìm ngươi hỗ trợ."
Lúc đi ra Bạch Nguyệt Hồ, Giang Hạo còn đang nghi ngờ.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp lại thêm người nào?
Về chuyện bọn hắn sẽ tìm mình hỗ trợ, chắc là vì thẩm vấn.
Mỗi lần thẩm vấn đều sẽ mang đến phiền toái, Đọa Tiên tộc Cổ Thanh là khoa trương nhất, bây giờ Đọa Tiên tộc có thể tìm hắn để gây sự bất cứ lúc nào.
Sau này Đan Thanh Tử cũng là như thế, nhưng mà người này đã bị hắn bóp chết.
Chỉ có Mịch Linh Nguyệt và Hải La Thiên Vương của hải ngoại là không có mang đến nguy hiểm gì, nhất là Mịch Linh Nguyệt, không có một chút tiếng gió thổi nào.
Hải La Thiên Vương ban đầu cũng thế, chỉ là đột nhiên lại đến, ít nhiều cũng tính là phiền toái.
Nhưng mà hắn cũng có chút tò mò, mục đích của Hải La Thiên Vương tới đây là gì.
"Chẳng lẽ là tu vi không đủ, không thể tiếp tục làm Thiên Vương tại hải ngoại?"
"Nếu là như thế này, hắn ban đầu sao có thể khiến cho người ta phục chúng được?"
Giang Hạo lắc đầu, không hiểu cho lắm.
Sau đó, hắn tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp, còn có một chút thời gian, xem tình huống đại khái một chút rồi lại trở về thủ sơn môn.
Mà sau khi Giang Hạo rời đi không bao lâu, Bạch Chỉ liền gọi Ngân Sa tới.
"Bạch Trưởng lão." Người kia cung kính nói.
Lúc này Ngân Sa mặc hắc bào, trên người không thấy bất kỳ vết thương nào.
Thế nhưng Bạch Chỉ lại nhìn vô cùng cẩn thận, dường như muốn bình thấu người trước mắt này.
"Ở trong Hải Vụ Động lâu như vậy, đã gặp những gì?" Bạch Chỉ hỏi.
"Không gặp được cái gì." Ngân Sa trả lời.
Bạch Chỉ nhìn đối phương, trầm mặc rất lâu, nói: "Đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tạm thời đừng ra người."
"Vâng." Ngân Sa gật đầu.
Nhìn đối phương rời đi, Bạch Chỉ chau mày.
"Là chuyện gì khiến cho Ngân Sa không thể mở miệng?"
Nàng có thể phát giác hiện ra, Ngân Sa biết một chút chuyện nhưng lại không thể mở miệng nói ra.
Thủ đoạn của đối phương vô cùng thô ráp lại rất là cao minh.
Giống như đang nói cho tất cả mọi người biết trên người Ngân Sa có bí mật, thế nhưng lại không cho nàng nói ra.
"Rốt cuộc là vì sao? Thời cơ không đúng hay là phương thức hỏi không đúng?"
Dù là nàng cũng không có cách nào liên quan tới chỗ sâu trong Hải Vụ Động, hiện tại Thánh Đạo rút lui. Bọn họ cũng không có ý định tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, tiếp tục cũng không tốt đối với tông môn.
Chỉ có thể tạm gác lại, chờ tông môn khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Nhiều lần gặp khó khăn trắc trở, tông môn cũng đang vô cùng mỏi mệt.
---
Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tầng năm .
Nhà tù số hai, Hải La Thiên Vương lớn tiếng nói:
"Hai tháng, hắn còn chưa tới sao? Xem ra là không dám tới, nhưng mà bản Thiên Vương đại nhân đại lượng, các ngươi đi gọi hắn tới đây, ở trước mặt bản Thiên Vương gọi một tiếng…"
"Tiểu tạp toái?" Trang Vu Chân cười lạnh nói.
Hải La Thiên Vương ngừng lại, cười ha ha:
"Lão tạp mao, thấy bản Thiên Vương còn không quỳ xuống vấn an? Chờ tên Trúc Cơ kia tới, cũng phải gọi ta một tiếng Thiên Vương gia gia."
"Vương ngươi Kim Đan rồi." Trang Vu Chân cười lạnh nói.
"Không, đó là vương của ngươi." Hải La Thiên Vương ngạo nghễ nói:
"Bản Thiên Vương trước kia cảm thấy thu liễm một chút mới có thể ở chung cùng các ngươi. Đáng tiếc, lại chỉ đổi lấy khinh thường, hiện tại bản Thiên Vương ngả bài. Ai cũng không có bản lĩnh khiến cho bản Thiên Vương cúi đầu nói chuyện."
"Ngu ngốc." Bên cạnh truyền đến giọng nói ghét bỏ của một nữ tử.
Hải La Thiên Vương xoay qua chỗ khác, đập vào mắt là một tiên tử mặc váy màu trắng bạc, lãnh đạm mỹ mạo.
"Kỹ nữ."
"Ngươi nói lại cho ta nghe."
"Kỹ nữ, thối kỹ nữ, bổn vương nói hai lần, biết tại sao không? Bởi vì bổn vương cảm thấy nói một lần ngươi nghe không rõ, không có người nào có thể làm cho bổn vương nghe lời, Giang Hạo cũng không ngoại lệ."
“…”
Lúc này, Giang Hạo đang tiến vào trùng hợp cũng nghe được câu này.
Nhất thời có chút im lặng.
Đường đường là Hải La Thiên Vương lại canh cánh trong lòng chuyện bị bắt nhược điểm như thế sao?
Tiếng bước chân hắn vang lên, Hải La Thiên Vương vốn còn đang kêu gào bỗng vô thức rụt trở về.
Chỉ là hắn lập tức phản ứng lại.
Sau đó khiêu khích nhìn về phía người tới.
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate