Chương 767: Một Quyền Định Sinh Tử
Tiểu Li tức giận rút cây ăn thịt người.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà ba người sau lưng nàng đều không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Trong khoảng thời gian này, bọn hắn đi rất nhiều nơi, hễ là cây hoặc là hoa nào có thể ăn đồ thì đều phải chết.
Đứa trẻ này gặp một gốc diệt một gốc, không có ngoại lệ.
Hỏi thăm nguyên nhân, thế mà chỉ là ăn một chút thịt và bánh ngọt của nàng.
Hiện tại nàng ngoại trừ nhét đầy cái bao tử thì chính là diệt mấy loại cây và hoa này.
Lòng dạ như nào có thể làm ra loại chuyện này? Có thù tất báo.
Ba người bọn họ không dám có một chút đắc tội, chỉ có thể bạn đi cùng, tìm đồ ăn.
Như thế mới có thể sống sót.
Lực lượng của đối phương không nói đạo lý, mặc kệ là tu vi gì, nàng đều có thể đánh.
"Thanh thế quá lớn, rất nhiều người đều đã bắt đầu chú ý, một số Kim Đan có lẽ sẽ tới. Có tin đồn nói vị tiểu tiền bối này đạt được bảo vật, thậm chí có thể khống chế Huyết Triều Lâm, mặc kệ thật giả, nhất định sẽ có người tới nghiệm chứng, thậm chí là cướp đoạt." Nam tử trẻ tuổi Chung Phát Hoa lo lắng nói.
Kim Đan nơi này không phải hậu kỳ thì chính là viên mãn.
Sơ kỳ tạm thời sẽ không xuất hiện, bởi vì những người này hầu hết đều tấn thăng cho nên mới có sơ kỳ.
"Hi vọng vị này có thể thu liễm một chút, gần đây vấn đề của Huyết Triều Lâm rất lớn." Nữ tử áo trắng Bạch Sương bất đắc dĩ thở dài.
Bọn hắn có thể nhặt về được một cái mạng, hoàn toàn là bởi vì cho đối phương ăn.
Không chỉ là cho ăn, còn hỗ trợ tìm ăn.
Có một số yêu thú không thể ăn, có một số yêu thú có thể ăn, bọn họ cũng đều biết những chuyện này.
Hơn nữa còn có thể nghĩ biện pháp xử lý.
Mà Giang Tiểu Li chỉ biết nướng thịt, không biết cái gì khác.
Chờ cây bên bị diệt xong, Tiểu Li mới thở phào một cái, sau đó lấy đồ ăn ra.
Không được ăn cơm thì sẽ không an lòng.
"Không biết sư huynh ở đâu, nếu không phải nói với hắn một chút, những cây và hoa này rất nguy hiểm." Tiểu Li vừa ăn vừa nghĩ.
Lúc này, nơi xa đột nhiên có một đạo công kích đánh tới với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Ầm ầm!
Công kích cường đại rơi xuống vùng đất phía trước Tiểu Li, đánh nàng bay ra ngoài.
Công kích bất thình lình khiến cho ba người bên cạnh hoảng sợ.
Đây không phải là uy thế của Trúc Cơ.
Có Kim Đan tới.
Hơn nữa, công kích cường đại hoàn toàn đánh trúng Giang Tiểu Li.
Xong rồi.
Ba người lập tức liền biết Giang Tiểu Li dữ nhiều lành ít.
Công kích nặng như vậy, dù không chết cũng nhất định sẽ trọng thương ngã gục.
Phanh vài tiếng, thân ảnh của Tiểu Li không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Qua một lúc sau, nàng mới rơi xuống trong hố nước và dừng lại.
Lúc này, đồ ăn trong tay nàng cũng rơi xuống hố nước, trộn lẫn với bùn đất.
Nhìn thấy vậy, Tiểu Li bị bùn nước dính đầy toàn thân tức giận nhìn về phương xa:
"Ngươi lãng phí đồ ăn, Tiểu Li tức giận, thật sự tức giận."
Lúc này, có ba người đứng trên không trung, bọn hắn ngự kiếm mà đi, khí tức mênh mông.
Uy áp Kim Đan viên mãn khuếch tán tứ phương.
"Thế mà không bị trọng thương? Nếu đã như vậy…" Nam tử cầm đầu nhìn xuống từ trên cao, giọng điệu như có thể quyết định sinh tử của Tiểu Li.
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên bị một bóng người che khuất.
Ánh sáng màu lam ánh, nắm đấm nhỏ bé.
Nháy mắt sau, nắm đấm đột nhiên biến lớn, giống như che đậy toàn bộ thế giới của hắn.
Oanh!
Đấm ra một quyền, nắm đấm làm tan rã lớp da của nam tử, làm vỡ vụn huyết nhục của hắn, nghiền ép thân cốt hắn.
Chỉ trong một chớp mắt, nam tử bị một quyền đánh thành bột phấn, sau đó có hỏa diễm thiêu đốt.
Một quyền, Kim Đan viên mãn tan thành mây khói, hài cốt không còn.
Ánh sáng màu lam nhạt chưa từng biến mất, tiếp tục phóng thích khí tức Chân Long.
Tiểu Li thấy không còn người nữa thì cực kì tức giận, lại chạy trốn.
Nàng lập tức quay đầu công kích hai người khác.
Công kích bất thình lình, uy áp kinh khủng vô biên khiến Kim Đan còn lại tê cả da đầu.
Nhưng mà không đợi bọn hắn hối hận, nắm đấm đã đến.
Oanh!
Oanh!!
Hai quyền đi qua.
Không còn người nào đứng thẳng trên không trung nữa.
Không có chút vết tích nào, giống như thật sự đã trốn mất.
Phịch một tiếng, Tiểu Li hạ xuống đất, nhìn xung quanh một chút, hoàn toàn không có tung tích của ba người.
Ghê tởm, chạy trốn.
Nàng tức giận đến dậm chân.
Mà ba người ở phía sau nhìn đã sợ đến choáng váng.
Người này…
Đúng là không thể tưởng tượng được.
Nhưng bọn hắn lập tức hiểu rõ một đạo lý, không thể lãng phí đồ ăn.
Trong nháy mắt vừa rồi, chính là ba người kia đánh rơi đồ ăn của Giang Tiểu Li, lúc này mới dẫn tới họa sát thân.
Rừng cây ăn thịt người hình như cũng từng ăn đồ của đối phương.
Giờ phút này, Tiểu Li trong mắt bọn họ không còn là tu sĩ bình thường.
Mà là tiểu ma đầu khó mà phỏng đoán.
…
Ba người Giang Hạo ngự kiếm tiến về Kiến Nguyệt Hồ.
Không đi Thiên Bi Sơn chính là tổn thất của rất nhiều người.
"Các ngươi hiểu bao nhiêu về Thiên Bi Sơn?" Đa Nhĩ đột nhiên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu, chưa từng mở miệng.
Quan Trung Phi suy tư chốc lát rồi nói:
"Thiên Bi Sơn là chỗ tập hợp tất cả cơ duyên của Thi Giới, lĩnh ngộ có thể lấy được tại chỗ khác đều có thể thu hoạch được tại Thiên Bi Sơn, chỉ là vấn đề xác suất. Nhưng dù cơ duyên có chênh lệch thì cũng có thể thu hoạch được một chút chỗ tốt."
"Các ngươi muốn cơ duyên gì?" Đa Nhĩ cảm thấy tò mò.
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:
"Muốn nhìn một chút xem có thể sờ hay không."
Quan Trung Phi liền nói: "Muốn linh thạch, đồ có thể bán được linh thạch cũng được, Đa đạo hữu thì sao?"
"Muốn phương pháp tu luyện, phương pháp tu luyện của ta hơi bình thường." Đa Nhĩ cười nói.
"Tu vi của Đa đạo hữu cao như thế, phương pháp tu luyện lại là bình thường?" Quan Trung Phi bày ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Giang Hạo có thể nhìn ra, phương pháp tu luyện của Đa Nhĩ đúng là tương đối bình thường.
Đa Nhĩ tự giễu cười cười: "Một chút tu vi mà thôi, không tính là gì cả."
Hắn không nói kỹ về phương pháp tu luyện.
"Nếu như các ngươi có vấn đề gì trong tu luyện thì có thể nói thẳng, ta có lẽ có thể giúp đỡ đôi chút."Đa Nhĩ bổ sung một câu.
Quan Trung Phi lên tiếng nói cảm ơn, vội vàng nói một vấn đề nhìn như khó khăn, nhưng thực ra là vấn đề phổ biến.
Quả nhiên, Đa Nhĩ lập tức đáp lời.
Giang Hạo lườm Quan Trung Phi một cái, thấy đối phương cũng không có quá nhiều ý nghĩ, mới không để ý tới.
Bảy ngày sau, bọn hắn đi tới bên cạnh Kiến Nguyệt Hồ lần nữa.
Lúc này Thiên Bi Sơn sừng sững ở trong hồ, ngọn núi to lớn đâm thẳng trời xanh.
Khí thế rộng rãi.
Đây là lần đầu Giang Hạo nhìn thấy Thiên Bi Sơn từ xa, trước đó là trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Thật là đồ sộ." Đa Nhĩ có chút cảm khái:
"Nơi này chính là cơ duyên, hình như có rất nhiều người đi lên."
Lúc này bốn phương tám hướng đều có người ngự kiếm tới.
Ba người Giang Hạo cũng bắt đầu tiến về đó dưới sự dẫn đầu của Đa Nhĩ.
Nhưng mà bọn hắn ngự kiếm ở phía dưới, không dám quá cao, dễ dàng mạo phạm cường giả.
Quan Trung Phi không cảm thấy gì cả, phần lớn mọi người đều chỉ bày ra vẻ uy hiếp mà thôi.
"Hình như có rất nhiều Luyện Thần." Đa Nhĩ thấp giọng nói.
"Ừm, dù sao Bách Trượng Sơn cũng ở ngay đây." Giang Hạo gật đầu nói.
Một lát sau.
Bọn hắn đi tới dưới chân Thiên Bi Sơn.
Đi lên liền có thể nhìn thấy Thiên Bi thứ nhất.
Ba người Giang Hạo cùng nhau đi lên, mọi người có khả năng đi lên khối bia thứ nhất, phía sau thì phải xem năng lực của chính bản thân mình.
Chỉ qua một lúc, ba người Giang Hạo đi tới trước mặt khối bia đá thứ nhất.
Giống hệt như lần thứ nhất, trên bia đá khắc ba chữ Tỉnh Trung Nguyệt (trăng trong giếng).
Lần này Giang Hạo không nhìn nội dung, cũng không có đi cảm giác sự đặc thù của bia đá. Mà là muốn đi qua sờ một chút.
Nhìn xem có tro bụi hay không.
------
Dịch: MBMH Translate