Chương 802: Quá Cứng Đầu Sẽ Có Thể Bị Giết
"Thiên Hoan Các, Lật Mẫn.” Nữ tử áo đen lên tiếng.
"Thiên Hoan Các, Vệ Chí Tường, từng nghe qua tên của sư đệ." Nam tử dáng vẻ công tử cười nói.
Giang Hạo nhìn qua bọn họ, gọi sư huynh sư tỷ, thuận tiện báo tên.
Lật Mẫn Kim Đan trung kỳ, giọng điệu không tốt, mang theo theo hận.
Vệ Chí Tường Kim Đan hậu kỳ, chắc là vừa mới tấn thăng, giọng điệu bình bình đạm đạm, giống người bình thường gặp mặt.
"Có chút kỳ quái, nếu như là chuyện của Vân Nhược sư tỷ, chắc là Lật Mẫn không có cảm giác gì mới đúng, sao lại trái ngược." Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ.
"Sư đệ gần đây đúng là rất nổi tiếng trong tông môn." Vệ Chí Tường nói.
Giang Hạo rũ mắt, khách sáo nói: "Sư huynh nói đùa, nhiều lúc đều chỉ là trùng hợp mà thôi."
Trong chốc lát.
Lại có hai người tới.
Vẫn là một nam một nữ.
"Một Kim Đan trung kỳ làm người dẫn đội?" Tiên tử mặc váy màu xanh nhìn thoáng qua rồi nhíu mày nói:
"Nhìn cũng bình thường, sao có thể khiến chúng ta tin phục được đây?"
Giang Hạo chỉ mỉm cười nói:
"Nếu như sư tỷ lo lắng, có vấn đề gì thì có thể nói ra, mọi người cùng nhau đưa ra quyết định là được.” Đối với loại người xem thường hắn như này, hắn cảm thấy rất tốt.
Như này sẽ có thể thuận lý thành chương tìm một người dẫn đội mới.
Làm một người dẫn đội là chuyện quá mệt mỏi, cần cố gắng chiếu cố những người này, sẽ ảnh hưởng đến hành động một mình.
"Như này còn tạm được." Đối phương gật đầu.
Mà người đến cùng với nàng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, hắn đứng ở một bên không dám nói lời nào.
Hắn là người có tu vi thấp nhất ở nơi này.
Băng Nguyệt Cốc tiên tử tên là Lưu Tâm, cũng là Kim Đan trung kỳ.
Người đi cùng với nàng tên là Hải Vân.
Tu vi cao nhất chính là Thiên Hoan Các- Vệ Chí Tường.
Qua một lúc sau, năm người đi tới quặng mỏ, Giang Hạo đã thay thế Mục Khởi sư huynh trở thành một trong những quản lý của nơi này.
Cho nên không cần đi gặp đại tiền bối nơi này, có thể trực tiếp tiến vào quặng mỏ.
Bọn hắn đi đến khu vực tạm thời không có người nào.
Lúc đến nơi phát hiện nơi này cũng không phải chỉ có bọn hắn mà còn có những người khác ở bên trong.
Giống như bọn họ, năm người thành một nhóm.
Tổng cộng có đội ngũ của hai phe.
Thành viên đều là Kim Đan hậu kỳ, dẫn đội là Kim Đan viên mãn hoặc là Nguyên Thần sơ kỳ.
Bên trái ba nữ hai nam, người dẫn đội là nữ.
Bên phải ba nam hai nữ, người dẫn đội là nam.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, người hình như nhiều hơn dự đoán.
Lúc này phía trước chỉ có một con đường, bọn hắn hình như đang xảy ra tranh chấp xem ai đi vào trước.
"Chúng ta tới trước, tại sao lại ngăn cản chúng ta đi vào?" Tiên tử dẫn đội hỏi.
Tu vi của nàng là Kim Đan hậu kỳ, dẫn đội của nàng là Nguyên Thần sơ kỳ.
Mà người dẫn đội của nhóm kia chỉ là Kim Đan viên mãn, cho nên nàng không sợ hãi.
"Các ngươi tới trước?" Một nam tử trong đội bên kia cau mày, nói:
"Không thấy người của chúng ta đã đứng trước cửa hang sao?"
"Chúng ta nhìn thấy cửa hang từ phía xa, đi vào trước có chuyện gì mà không bình thường? Người khác đều không nói gì thêm, tại sao các ngươi lại ngăn cản?" Nữ tử Kim Đan hậu kỳ lạnh lùng nói.
"Chúng ta đều là người mù sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy cửa hang?" Nam tử hỏi.
"Không thấy được chúng ta phát hiện trước, chẳng lẽ cũng không phải là mù lòa sao?" Nữ tử hỏi.
"Ngươi…"
"Lại nói, cho dù là các ngươi thấy được, để chúng ta đi vào có vấn đề gì không?"
"Vậy các ngươi nhìn thấy chúng ta vừa rồi muốn đi vào trước, tại sao lại không cho chúng ta vào trước?"
"Thật sự buồn cười, ngươi không cho chúng ta tiến vào, dựa vào đâu mà chúng ta phải để cho các ngươi đi vào? Vốn nên là chúng ta vào trước."
Nam người Giang Hạo đứng tại chỗ, không nói gì, chỉ nhìn bọn hắn tranh chấp.
Cuối cùng người dẫn đội Kim Đan viên mãn ngăn cản người kia ra phía sau, chủ động tránh ra.
"Nên như này lâu rồi, người khác đều không nói gì, chỉ có các ngươi là nói nhiều nhất, còn nói không phải là vấn đề của các ngươi." Nữ tử kia lạnh lùng nói.
Sau đó, năm người bọn họ dẫn đầu đi vào, ngay sau đó Kim Đan viên mãn dẫn đội đi vào.
Giang Hạo đợi một hồi lâu mới cất bước đi vào.
Hắn nhìn rất rõ ràng, Kim Đan viên mãn kia che giấu tu vi.
Hắn đã tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ.
Không biết phía sau mấy người kia còn có tranh chấp gì nữa hay không.
Ngày kế tiếp.
Năm người Giang Hạo phát hiện bên trong lại có một mạch nước ngầm.
Thế nước rất lớn, khiến cho người ta có chút kinh ngạc.
Năm người nhìn xuống bốn phía, phát hiện bên bờ có một cỗ thi thể.
Đi qua xem xét lại là vị tiên tử xảy ra tranh chấp với người ta vào hôm qua.
Giang Hạo thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn nên thiện chí giúp người thì hơn.
Không có ân oán thì sẽ không lâm vào nguy hiểm.
Đi ra ngoài bên ngoài, khiên tốn thấp chút, có thể được an ổn hơn rất nhiều.
Thiên m Tông cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì.
Giang Hạo lén nhìn bốn người khác, phát hiện sắc mặt bọn họ cũng cực kỳ khó coi.
Bởi vì người chết là Kim Đan hậu kỳ, mà người mạnh nhất trong năm người bọn hắn cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ.
"Nàng chết thế nào?" Thiên Hoan Các, Lật Mẫn hỏi.
Lúc này Vệ Chí Tường đi tới, kiểm tra đơn giản hồi, phát hiện là bị một kiếm đâm xuyên thân thể.
"Bị người giết."
Tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện bị ai giết.
Nhất định là một trong năm người trước đó.
Giang Hạo không nói thêm gì, mà là tiếp tục đi về phía trước.
"Bọn hắn không sợ bị tông môn phát hiện sao?" Băng Nguyệt Cốc Lưu Tâm có chút tức giận.
Nhưng lại không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, nơi này hình như còn nguy hiểm hơn so với dự đoán của mình rất nhiều.
Hải Vân thì yên lặng đi theo, nghe theo sắp xếp.
"Bởi vì tông môn mặc kệ nơi này." Vệ Chí Tường nói.
Mấy người trầm mặc.
Giang Hạo đi dọc theo dòng sông, hắn nhớ kỹ quặng mỏ chắc là có dung nham, sao còn có mạch nước ngầm được?
Hồi lâu sau, bọn hắn đi tới một chỗ vùng đất bằng, dòng sông chảy xuống nơi này tựa như thác nước, sâu không thấy đáy.
"Xem
"Nơi này không có đường nào khác." Băng Nguyệt Cốc, Lưu Tâm nói theo.
Những người khác đương nhiên là cũng đồng ý đi xuống thăm dò.
Sau đó bốn người nhìn về phía Giang Hạo.
"Ta cảm thấy nên chia binh hai đường.” Giang Hạo nhìn bốn người rồi nói:
"Lấy thực lực của chúng ta mà muốn thăm dò được nhiều thứ như hai đội kia thì không thể đi theo con đường bình thường được. Cho nên ta cảm thấy chắc là nên mở thêm một con đường."
"Mở thêm một con đường?" Băng Nguyệt Cốc, Lưu Tâm cười lạnh nói:
"Chúng ta lấy cái gì để mở?"
Giang Hạo nhìn bình đài rộng lớn, sau đó đi vào một chỗ ngóc ngách trước vách đá, vỗ vỗ rồi nói:
"Nơi này chắc là thích hợp để đào cái động, khai thác quặng mỏ, tìm kiếm khoáng mạch có đôi khi cũng là một loại thu hoạch."
"Đào quáng? "Vệ Chí Tường cau mày nói:
"Chẳng lẽ chúng ta phải ở chỗ này đào quáng?"
Giang Hạo lắc đầu: "Không, là ta.”
Bốn người kinh nghi, có chút không hiểu.
"Đúng, chúng ta lấy nơi này làm đại bản doanh, ta sẽ tìm kiếm khoáng mạch ở sâu trong ngọn núi, hoặc là những phương hướng khác. Mấy vị sư huynh sư tỷ xuống dưới xem xét dòng sông, nếu như quá nguy hiểm thì lui về bàn bạc. Đương nhiên, nếu như phía dưới thăm dò ra cái gì đó, đương nhiên là công lao của sư huynh sư tỷ."
Nghe vậy, đám người lâm vào trầm tư, cảm giác có chút kỳ quái.
Ở lại nơi này đào quáng thật cũng rất nguy hiểm, bởi vì khoáng mạch sẽ có rất nhiều yêu thú.
Nhất là lần đầu phát hiện khoáng mạch, còn có khả năng phải chịu xung kích.
Đương nhiên, còn có một vấn đề, đó chính là Kim Đan bình thường ai chạy tới đây đào quáng?
Lúc này Thiên Hoan Các Lật Mẫn nói: "Ta cảm thấy như này rất hợp lý, ta sẽ ở lại đào quang cùng Giang sư đệ."
------
Dịch: MBMH Translate