Chương 910: Người Được Đối Xử Tử Tế
Nhan Nguyệt Chi không phải là tu tiên giả bình thường, mà là tiên nhân đã có thành tựu, đạt đến cảnh giới mà người tầm thường không cách nào với tới. Cuộc đời của nàng vừa bằng phẳng lại long đong.
Nàng có một bước mà cả đời đều khó mà vượt được, mà con đường tu hành lại cực kì thông thuận. Cơ duyên tạo hóa càng khó có thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ nàng ngự không mà đi, chỉ có dáng vẻ thục nữ đoan trang ưu nhã, không có uy áp khổng lồ của tiên nhân.
"Tiền bối…" Người phụ nữ muốn nói lại thôi.
Lúc này, bên trong mắt nàng chứa đầy lo lắng và bất an, đứa nhỏ bị nàng ôm trong ngực, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Vấn đề thích hợp thì cứ hỏi." Nhan Nguyệt Chi nhìn qua người mẹ này, nói.
Nàng không tản ra ác ý, thế nhưng không có bất kỳ thiện ý gì.
"Tiền bối muốn dẫn chúng ta đi đâu?" Phụ nhân thử thăm dò.
"Thiên Văn Thư Viện." Nhan Nguyệt Chi nói.
"Thiên Văn thư viện?" Phụ nhân khó có thể tin nổi:
"Tiên tông? Vậy lá trà cũng là người của các ngươi muốn sao?"
"Không phải." Nhan Nguyệt Chi lắc đầu.
Nàng không có giải thích, cũng không hỏi thăm tác dụng của lá trà.
"Đó là ai?" Phụ nhân hỏi.
Nghe vậy, Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía đối phương, thầm nghĩ:
"Tốt nhân đừng, hỏi một chút chính là tình cảnh hoặc là vận mệnh tương lai của ngươi."
Nhan Nguyệt Chi cũng không chờ đối phương mở miệng, đã tiếp tục nói:
"Ta cũng sẽ không tổn thương các ngươi, ít nhất thì trước mắt sẽ không. Sau khi tiến vào Thiên Văn Tư Viện, sự an toàn của các ngươi sẽ được đảm bảo, nhưng tự do của ngươi cũng sẽ bị hạn chế, không thể rời đi Thư Viện. Mặt khác…"
Nhan Nguyệt Chi đưa tay bắt lấy dây xích trong tay đứa bé, nhẹ nhàng kéo một cái, xích sắt đứt mất. Cả xích sắt trên chân cũng vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Không chỉ là đứa nhỏ, dù là phụ nhân cũng như thế. Trong nháy mắt nhìn thấy xích sắt vỡ vụn, phụ nhân có chút hoảng hốt. Xích sắt bị đứt, sẽ không còn bị tông môn ước thúc nữa. Trong lúc nhất thời, nàng giống như là quay về quá khứ, được làm chính mình. Nhưng mà sau chốc lát suy nghĩ, hốc mắt nàng đỏ lên, cúi đầu nói câu: "Đa tạ tiền bối."
Nàng không biết người trước mắt này rốt cuộc muốn bọn họ làm gì, nhưng mà từ lúc đối phương giật xích sắt ra, nàng liền biết người này hoàn toàn khác Chuyển Luân Thần Tông.
Nhan Nguyệt Chi cũng không lên tiếng, mang người hướng về phía Thiên Văn Thư Viện.
Cổ Thành.
Nhan Nguyệt Chi dẫn người đi tới một quán trọ, thuận tiện gõ cửa. Tính tình của người ở bên trong không tốt lắm, mở cửa liền muốn nổi giận. Khi thấy Nhan Nguyệt Chi, sắc mặt của Quan Trung Phi lập tức trắng bệch, có chút phát run nói: "Tiền, tiền bối."
"Hộp trà này tạm đặt ở trên người ngươi, mặt khác …" Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía phụ nhân:
"Có thứ gì có thể xác định được sự an toàn của ngươi không?"
Phụ nhân nắm chặt đứa nhỏ, có chút do dự. Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ còn đang tò mò tại sao xích sắt lại biến mất, nàng lập tức gật đầu: "Có."
Sau đó, nàng dùng tóc tạo thành một món trang sức rồi giao cho Nhan Nguyệt Chi. Người kia xếp gọn nó vào cái hộp rồi giao cho Quan Trung Phi:
"Giữ cho tốt, có người sẽ đến lấy."
"Vâng, vãn bối định không phụ sự nhờ vả của tiền bối." Quan Trung Phi cung kính nói.
Vị này chính là tiên nhân, đời này cũng chưa từng thấy qua mấy người.
Nhan Nguyệt Chi gật đầu, sau đó mang theo phụ nhân và đứa nhỏ rời đi. Trước khi nàng xuất phát đã để cho người ta tìm kiếm Quan Trung Phi. Hơn nữa, nàng đã gặp
qua đối phương một lần, cho nên tìm ra được cũng thuận tiện hơn.
---
Thiên Văn Thư Viện.
Nhan Nguyệt Chi dẫn người trở về cũng không khiến cho người ta để ý. Sau khi đặt người ở chỗ làm việc vặt, nàng liền rời đi, để lại phụ nhân và đứa nhỏ.
Phụ nhân tên là Tang Tú, ban đầu ở Chuyển Luân Thần Tông cũng có chút danh tiếng. Nhưng mà bên trong Tiên tông, nàng lại cực kỳ bình thường. Lúc này, nàng có chút lo lắng mà quan sát xung quanh. Phát hiện người làm việc vặt đều có tu vi không kém.
"Mới tới?" Một vị lão phụ nhân nhìn Tang Tú, nói:
"Vậy thì đi nhận tấm bảng, sau đó tìm chỗ ở, sau này đến chỗ ta báo danh làm việc."
"Vâng, vâng." Tang Tú khẩn trương nói.
Sau đó nàng tìm được chỗ nhận vật phẩm, người tiếp đãi là một nam tử trung niên.
"Xin, xin ra mắt tiền bối." Tang Tú thận trọng nói.
"Nhận đồ?" Nam nhân ngẩng đầu nhìn Tang Tú một chút, sau đó đưa ánh mắt về phía đứa nhỏ.
Đứa nhỏ có chút sợ hãi trốn ra sau lưng Tang Tú.
"Tiền, tiền bối?" Tang Tú khẩn trương kêu một tiếng, sợ đối phương có bất mãn gì đối với con của mình.
"Trên người đều là vết thương, thần trí không bình thường." Nam nhân chau mày, nói:
"Đến Y Dược Đường bên cạnh bảo bọn họ trị liệu cho đứa nhỏ này một chút, ngoài ra, trẻ nhỏ không thể ở lại đây làm việc."
Tang Tú nghe cậy thì sợ hãi, không được, nàng không có khả năng từ bỏ con của mình. Nàng chưa kịp mở miệng, người đàn ông lại nói:
"Trẻ nhỏ thì phải đến học đường đọc sách, dù không thể tiến vào cũng phải học tập ở bên cạnh. Chờ ngươi tìm chỗ ở và chữa khỏi vết thương thì cầm lấy bảng hiệu đến Học đường báo danh, bọn hắn sẽ sắp xếp cho ngươi. Trước cứ học một khóa vỡ lòng đã."
Nam tử nói xong liền giao tất cả mọi thứ cho Tang Tú. Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi, nàng chỉ cần đi qua là được. Trong lúc nhất thời, Tang Tú sững sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Những năm này nàng trải qua cuộc sống không dành cho người ở Chuyển Luân Thần Tông, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể được đối đãi tốt như này…
---
Đã hơn hai mươi ngày kể từ khi tụ hội kết thúc. Giang Hạo vẫn trải qua cuộc sống bình thường. Hắn đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, bây giờ đang chờ đợi đáp án.
Hai mươi mấy ngày không tính là lâu, người Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng sẽ không thúc giục hắn cái gì. Cho nên, hắn có thể an tâm trồng linh dược thượng phẩm. Nếu nhóm linh dược này mọc rễ nảy mầm thì phía sau sẽ có càng nhiều hơn. Vũ Hóa hậu kỳ có lẽ sẽ không cần chờ quá lâu.
Từ sau khi Hàn sư đệ tới vào lần trước thì hình như đã đi ra ngoài lịch luyện. Lần sau trở về sẽ có thể Kim Đan hậu kỳ, mình cũng có thể tấn thăng Kim Đan viên mãn. Quỷ tiên tử còn chưa tới ngược lại để hắn có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết thì từ U Vân Phủ tới đây chắc là không cần bao lâu.
"Đại khái là Thi Hải lão nhân giữ chân nàng." Giang Hạo nghĩ thầm.
Ngoài mấy việc kia ra thì chính là chuyện của Cố Trường Sinh. Quỷ tiên tử cũng đang chuẩn bị cho chuyện này.
Con thỏ gần đây rất bận, hình như đang thật sự tìm kiếm nữ chủ nhân giúp hắn. Bởi vì chuyện này mà Diệu sư tỷ và con thỏ trở nên khác thân thiết. Hai người dường như rất có hứng thú với chuyện này. Tiểu Li thì vô cùng bất mãn, tuyên bố muốn cáo trạng với sư tỷ.
Giang Hạo cảm thấy những người này đang quan tâm lung tung. Mấy chuyện đó vốn không có chút tác dụng gì, không cần thiết phải hao phí tinh lực. Bọn họ đại khái đều là quá nhàn rỗi.
Hai ngày trước Liễu Tinh Thần tới, nói gần đây tông môn có người bái phỏng, không phải là danh môn nào khác, mà là Thiên Thánh Giáo.
Trước đó, bọn hắn mới đanh nhau, đối phương liền khách sáo tới bái phỏng. Điều này khiến Giang Hạo không khỏi cảm khái sự cao minh của người đương quyền. Bọn họ hình như cũng không để mâu thuẫn trước đó vào mắt, ở giữa tông môn chỉ cần có đủ lợi ích thì sẽ không còn là kẻ địch. Giang Hạo cũng không thể biết được những người này lúc nào sẽ đến.
Theo lý thuyết thì thần hồn Thánh Chủ trên người hắn sẽ không bị phát hiện, cũng không cần để ý.
Trong đêm.
Giang Hạo lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra, bắt đầu nhìn xem bên trong có người nào nói chuyện phiếm hay không. Bởi vì không cách nào biết được tiến độ của bọn hắn, cho nên chỉ có thể nhìn một chút xem có thể trò chuyện ở bên trong hay không.
Quả nhiên, hôm nay nhìn thấy Trương tiên tử nói đã làm xong chuyện, đồ cũng đã giao cho Quan Trung Phi ở Cổ Thành. Quỷ tiên tử thì nói nàng còn đang tìm Thi Hải lão nhân, cô cùng khó tìm.
"Cổ Thành?"
Giang Hạo suy tư một lúc, hắn nhớ vị trí Tử Hoàn cách Cổ Thành cũng không quá xa. Sau đó, hắn biến mất tại chỗ, trực tiếp đi qua lấy đồ.