Bên ngoài Thiên Âm Tông.
Kiếm Đạo Tiên đi trên đường.
Thân là cường giả, vốn có thể ngự kiếm mà đi, đạp không rời đi. Nhưng mà, hắn lại thích đi đường hơn.
Dạo bước trên đường nhỏ trong núi, thế tục đại đạo.
"Tiền bối, lúc ấy ai có ưu thế lớn hơn vậy?" Bích Trúc tò mò hỏi.
Nàng và Xảo Di đương nhiên không ở lại làm gì, cùng đi luôn.
Bọn họ muốn về hoàng thành.
Đã lâu không có trở về rồi, cũng nên đi bái tiên tổ một chút, hi vọng bọn họ phù hộ.
"Thời gian ngắn thì là ta, thời gian dài thì là hắn. Dù sao hắn có thể ở bên trong ngốc cả một đời, nhưng ta không thể ở bên ngoài phòng hắn cả một đời. Nhưng mà chỉ cần đối phương biết ta có thực lực phòng bị hắn là đủ rồi. Nếu như ban đầu hắn đã muốn đi ra, đương nhiên không có khả năng cược ta rốt cuộc có thể phòng bị hắn bao lâu." Kiếm Đạo Tiên cười nói:
"Cho nên thấy tốt thì lấy, không nên đưa ra điều kiện quá đáng. Dù sao, người phải đối mặt với hắn sau này là ngươi, cũng không phải ta." Kiếm Đạo Tiên nói xong liền cười ha ha.
Bích Trúc nhìn qua đối phương, cảm thấy tuổi của mình còn quá trẻ mà đã bị ám toán. Ai có thể hiểu được nỗi khổ của nàng đây?
Hiện tại nàng và Cố Trường Sinh đã đạt thành hiệp nghị, cứ ba tháng thì lực lượng nguyền rủa sẽ tới gần nàng một lần, cũng không phải là muốn ra ngoài, mà là tới nói chuyện phiếm, thuận tiện để hắn cảm nhận được bên ngoài.
Đương nhiên, sau này nàng chính là người phát ngôn của Cố Trường Sinh. Nếu như cần chuyện gì quan trọng thì cứ làm theo.
Chỗ tốt chính là, đối phương sẽ tiến hành che chở cho nàng vào thời điểm quan trọng nhất liên quan đến khí vận, cũng sẽ chỉ điểm cho nàng tu luyện, tăng tốc tiến độ của nàng.
Hỗ trợ cùng có lợi.
Cho đến ngày Cố Trường Sinh ra ngoài.
Không ai biết được sau khi đối phương ra ngoài sẽ như thế nào.
Nhưng mà không cho hắn thấy tiến độ chắc chắn là không được, chỉ có thể thử trì hoãn tiến độ. Tóm lại nguy hiểm vẫn còn, nhưng mà hiện tại lợi nhiều hơn hại.
Cũng không có gì là không tốt.
"Đúng rồi, người trợ giúp ngươi là Tiếu Tam Sinh sao?" Kiếm Đạo Tiên đột nhiên hỏi.
"A?" Bích Trúc một mặt kinh ngạc:
"Tiếu Tam Sinh không phải người kia của hải ngoại sao? Nghe nói hắn là Vạn Vật Chung Yên."
"Vạn Vật Chung Yên?" Kiếm Đạo Tiên một mặt mờ mịt:
"Vạn Vật Chung Yên sao lại ngăn cản Cố Trường Sinh trở về?"
"Hắn thế nào?" Bích Trúc hỏi.
"Hắn có đến, nhưng mà ta trước kia không nghe nói về hắn, có rảnh sẽ đi hỏi một chút." Kiếm Đạo Tiên thuận miệng nói, dường như có hỏi hay không cũng không quan trọng, đều xem tâm tình của mình.
…
Giang Hạo ở Linh Dược Viên nghe nói mấy người Kiếm Đạo Tiên rời đi, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Bích Trúc vốn cũng không dễ trêu, có thể không gặp vẫn là tốt nhất.
Kiếm Đạo Tiên càng là như vậy, gặp mặt bản thể của hắn, khó nói có xảy ra vấn đề hay không. Hai người kia rời đi sớm đương nhiên là càng đáng cao hứng.
Hiện tại chuyện của Thượng Quan nhất tộc đã xử lý xong. Chỉ là cứ ba tháng cần qua một chuyến.
Hắn đã để hạt châu Huyết Trí vào vị trí, đến giờ chỉ cần thu hồi là đủ, chắc là sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Nếu như có người đụng vào Huyết Trì sẽ trực tiếp làm phong ấn bị tán đi, Sâm La Vạn Tượng cũng sẽ tán đi. Huyết trì sẽ tự động trở về.
Chỉ là không biết, nếu gặp phải tồn tại cường đại thì có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Mặc dù có thể bảo Thượng Quan nhất tộc giữ bí mật này, nhưng mà nhiều người như vậy, muốn giữ bí mật này căn bản là chuyện không có khả năng. Có lẽ lần tụ hội tiếp theo, Liễu sẽ nói ra chuyện này.
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nếu có thời gian thì ở bên kia một đêm cũng không có vấn đề gì.
Nếu không, vào lúc bị cường giả mở ra thì cứ phó thác cho trời đi, mở ra Huyết Trì, sẽ bị vận rủi ăn mòn. Hi vọng sẽ không có người nghĩ quẩn.
"Chuyện của Cố Trường Sinh đã kết thúc, gần đây chắc là sẽ có tụ hội."
"Mặt khác, Long quật chắc là cũng sắp mở ra."
Quả nhiên.
Ngày kế tiếp, Giang Hạo liền nhận được tin tức tụ hội.
Giờ Tý đêm nay.
…
Tây Bộ.
Sở Tiệp tiến vào bên trong một thành trì lớn, ngắm nhìn phương xa, nơi đó có một tòa kỳ quan mênh mông: "Thiên Văn Thư Viện, không biết ta có thể tiến vào hay không."
Thư Viện vốn nằm trong quần núi, núi như biển sách, hạo nhiên chi khí vờn quanh. Pho tượng Thánh Hiền xuất hiện tứ phương. Lúc này, con chim màu trắng phát ra ánh sáng nhạt, còn quấn quanh Sở Tiệp.
Mặc dù người xung quanh cảm thấy hiếm lạ, nhưng sau khi cảm nhận được lực lượng khí tức trên thân Sở Tiệp, cả đám đều có chút kinh hãi. Luyện Thần sơ kỳ.
Vào năm ba mươi tuổi, nàng thình lình đột phá Nguyên Thần, đi tới cảnh giới Luyện Thần. Mặc dù vừa mới đột phá, nhưng mà cảnh giới lại vô cùng củng cố.
Thân là Thiên Đạo Trúc Cơ, nàng được trời ưu ái. Cơ duyên, thiên phú, nàng có tất cả.
Thứ thiếu chính là tâm cảnh.
Dù nàng ngưng tụ được thiên đạo chi tâm, nhưng vẫn không đủ.
Nàng cần đi khắp đại địa, cảm ngộ núi non sông ngòi, hiểu rõ tình cảm ấm lạnh của thế gian. Thân ở trong đó, nhập thế mà xuất thế.
"Vô Tự Thiên Thư, không biết là sách gì." Sở Tiệp cảm thấy.
Nàng nhận được tin tức, bảo nàng đến Thư Viện xem Vô Tự Thiên Thư.
Có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Đúng lúc đang rảnh nên nàng thuận đường đến đây.
Mặc kệ là cơ duyên đối với ai, nàng đều chỉ muốn nhìn một chút. Giúp người khác hoặc là giúp mình, đều có thể.
Nghe nói, Thư Viện thế mà đang tuyển người bên ngoài, chỉ cần có đủ thiên phú là có thể tham quan. Cũng không phải là thiên phú tu luyện, bất kỳ thiên phú trên phương diện nào đều được.
Thấy thế, Sở Tiệp đi tới. Nàng dự định đi xem thử.
Lấy thân phận của Minh Nguyệt Tông chắc là cũng có thể đi vào, nhưng mà độ chú ý sẽ khá cao, cứ đi vào theo cách này là được.
Áp chế một chút, đại khái là được rồi.
Một lát sau.
"Không thông qua."
"Hả?" Sở Tiệp một mặt mờ mịt:
"Người vừa rồi không phải cũng giống như ta sao? Nàng làm sao lại tiến vào được?"
"Đúng vậy, nàng tiến vào rồi nên ngươi cũng không cần tiến vào nữa." Đối phương giải thích.
Sở Tiệp: "…"
Cũng không thể thử một lần nữa, luôn cảm giác không quá thích hợp.
"Để nàng đi vào đi." Lúc này, một nam tử trung niên đi tới, nói:
"Không nhìn thấy nhóc con này còn nhỏ như vậy? Tương lai bất khả hạn lượng."
Người đến là một nam tử trung niên Kim Đan sơ kỳ, có một chút râu ria. Bên người là hai lão giả.
Một người trong đó lại không có chút râu nào.
Nam tử khảo nghiệm liền vội vàng gật đầu xưng phải.
Sở Tiệp nhìn ba ngườim cung kính hành lễ: "Đa tạ ba vị tiền bối."
"Không cần cám ơn, ngươi đã Kim Đan viên mãn, chúng ta mới Kim Đan sơ kỳ, đảm đương không nổi chữ tiền bối này." Cảnh Đại Giang khoát tay nói.
Nơi xa, Nhan Nguyệt Chi quan sát mấy người này một chút, liền tiến vào Thư Viện.
Ánh mắt của nàng chủ yếu rơi vào trên người thiếu nữ kia. Hoặc có thể nói là con chim trắng trên vai nàng.
"Nguyệt Luân."
Nguyệt Luân Thiên Đạo Trúc Cơ.
Về đến phòng, Nhan Nguyệt Chi ngồi xuống bên cạnh bàn đọc sách, bản « Cổ Kim Sách » còn trên bàn sách. Sau khi nàng cầm được vẫn chưa từng lật ra.
Thời gian vẫn chưa tới. Cầm chờ qua một đoạn thời gian ngắn nữa lại xem.
Sắc trời dần dần tối đi.
Tới gần giờ Tý, Nhan Nguyệt Chi chậm rãi nằm ở trên giường, nhắm đôi mắt lại. Thần niệm của nàng tiến về một chỗ thần bí, sau đó rơi vào khu vực công cộng.
Xung quanh có bốn người không khác nàng là bao, mà phía trên cùng là một vị tiền bối tiên phong hiệp cốt.
"Gặp qua Đan Nguyên tiền bối."
Năm người cúi đầu hành lễ.
Tụ hội bắt đầu.
"Có vấn đề gì trên phương diện tu vi không?" Đan Nguyên mở miệng hỏi.
Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía những người khác, lần này Quỷ tiên tử có vấn đề.
Nàng hỏi thăm về tinh thần pháp, hình như là nàng mới có được tinh thần pháp. Nhìn giọng điệu của nàng liền biết, lần nhằm vào Cố Trường Sinh này đã thành công.
Sau đó nàng nhìn về phía Tỉnh, nàng chưa từng thấy đối phương hỏi thăm gì trong chuyện tu vi này. Hạng người gì, mới không có vấn đề gì trong tu luyện đây?