Bích Trúc rời đi từ đường, không khỏi thở dài. Trước khi đi, nàng đã dựng bài vị của liệt tổ liệt tông lên. Hi vọng liệt tổ liệt tông có thể nhớ kỹ sự tốt bụng của nàng.
Nhưng mà bên ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì đã không xuất hiện chấn động rồi.
Đi tới, phát hiện là dự nghiệt của Thượng Quan gia muốn hành thích.
Thượng Quan gia của Hoàng thành và Thượng Quan nhất tộc hải ngoại không phải là một. Nếu như là một, Hoàng tộc chắc chắn không phải là đối thủ.
Dù sao đối phương có truyền thừa lâu đời, còn có các loại thủ đoạn chưa từng nghe thấy.
Đương nhiên, nếu như trong vòng ba tháng mà không làm gì được Hoàng tộc thì kết quả còn chưa thể biết được.
Ầm ầm!
Trên bầu trời truyền đến tiếng nổ, đại địa đều đang chấn động.
Bích Trúc đang suy nghĩ không biết bài vị của liệt tổ liệt tông có lại ngã xuống hay không.
"Công chúa."
Xảo Di lập tức chạy tới lo lắng nói: "Ngài không sao chứ?"
"Ta không sao." Bích Trúc lắc đầu.
Sau đó nàng và Xảo Di rời khỏi từ đường, phòng ngừa dư ba của lực lượng tác động đến.
Bọn họ vừa mới đến nơi an toàn liền phát hiện nơi này có công chúa khác.
Mọi người thấy Bích Trúc đều lui về sau một chút. Bọn họ rất khi khi gặp Hoàng tỷ tuổi lớn như thế.
Bích Trúc đưa mắt nhìn về phía một cô gái, có chút ngoài ý muốn: "Đây là hoàng muội sao?"
Mình mới rời đi có mấy năm lại có thêm một hoàng muội, nhìn thì nho nhỏ, con mắt lại rất lớn.
Sau đó, nàng nhìn về phía hai thị nữ bên cạnh nàng, mỗi người đều là Luyện Thần.
Điều này nói rõ hoàng muội này rất được coi trọng.
"Hoàng tỷ, ngươi tốt nhất đừng tới quá gần." Một thiếu nữ nhắc nhở:
"Đây là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc được phụ hoàng khâm định, nếu như làm nàng bị thương thì hậu quả sẽ rất khó lường."
Bích Trúc nhìn đối phương, cười nói:
"Văn Tuyết hoàng muội, lúc ta rời đi ngươi ba mươi mấy tuổi, hiện tại có phải là đã hơn bốn mươi tuổi rồi hay không?"
Sắc mặt của Văn Tuyết hoàng muội lập tức cứng đờ, nói:
"Hoàng tỷ bốn trăm tuổi rồi?"
"Không có, ta mới mười tám." Bích Trúc cười nói.
Sau đó, nàng lại nhìn về phía tiểu Hoàng muội.
Đệ nhất thiên tài Hoàng tộc?
Xong, danh hào của mình đã bị đoạt đi.
Đệ nhất thiên tài Hoàng tộc đã biến thành người khác.
Xảo Di đứng ở phía sau, có một loại cảm giác khó hiểu.
Trước kia công chúa vẫn luôn nói mình là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, hiện tại lại gặp một đệ nhất thiên tài Hoàng tộc được khâm định.
Quả thật có chút quái dị.
Bích Trúc vốn muốn nói chút gì đó, nhưng mà đột nhiên cảm giác có chút choáng đầu. Ngay sau đó, một loại cảm giác kỳ quái xuất hiện.
Nguy hiểm.
Không phải là nguy hiểm xung quanh, là nguy hiểm mà tương lai có thể sẽ gặp được. Đây không phải là cảm giác của mình, là Cố Trường Sinh đang khuyên bảo nàng.
Nhưng mà nguy hiểm chỗ nào?
Trong lúc nhất thời, nàng lại bắt đầu hoài nghi, liệu có phải là mình đi đến đâu thì nơi đó sẽ nguy hiểm hay không.
Đáng tiếc là chưa đến thời gian ba tháng giao lưu một lần, tạm thời không có cách nào hỏi thăm.
Phải chờ mấy ngày, cũng may không tính là lâu.
"Hoàng tỷ, ta thấy mỗi lần ngươi trở về, Hoàng tộc đều xảy ra vấn đề?" Một nữ tử nói.
Bích Trúc: "…"
…
Đảo Lưu Ly.
Giang Hạo ngồi đối diện Hồng Vũ Diệp, pha trà lấy được từ chỗ của Tư Đồ Vô Đạo. Trà này quả thật có chút cao minh, cảm giác còn tốt hơn cả Cửu Nguyệt Xuân. Đáng tiếc không sản xuất nhiều.
Hắn đã hỏi thăm Đào tiên sinh, nghe nói mỗi mười năm mới có một lần, chỉ có cực ít người mới có thể đạt được một chút. Người tầm thường không gặp được, càng không uống nổi.
Muốn mua thì phải đến chỗ phồn hoa nhất, hơn nữa còn cần vận khí cực tốt.
Sau khi rót cho Hồng Vũ Diệp một chén, hắn thuận tay để bánh ngọt vừa mua hôm nay lên bàn.
Đây đều là mấy món mà mấy người Đào tiên sinh đề cử.
Đồ mà Thiên Hạ Lâu đề cử đúng là không tệ.
Những người này nắm giữ các loại tin tức, lớn nhỏ đều có, thẩm thấu từng khu vực hải ngoại.
"Tiền bối thử những thứ này một chút." Giang Hạo đẩy bánh ngọt qua.
Hắn mua mỗi loại một chút.
Hồng Vũ Diệp uống hớp trà, trong mắt dường như có chút ngoài ý muốn. Xem dáng vẻ là có chút hài lòng đối với trà này.
Giang Hạo thở phào một cái.
Lúc này, đối phương thử bánh ngọt, cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, như là lúc bình thường.
Chắc là hương vị cũng không có kinh diễm như vậy.
Mấy ngày nay, Giang Hạo cũng không có làm quá nhiều chuyện, mà là đi khắp nơi trên đảo Lưu Ly, xem xét tình huống.
Tiểu Uông đi theo hắn, thỉnh thoảng có thể phát hiện một số thứ có lực lượng tinh thần cường đại. Phần lớn là một số pháp bảo và linh sủng.
Mà hắn cũng bắt đầu chú ý tới một số người đi trên đường.
Ví dụ như ba người mà Đường Nhã nói tới.
Cổ Chân cảu Vạn Vật Chung Yên là một người mặc đạo bào, tay cầm ống trúc, hình như rất thích dùng ống trúc để tính toán hung cát của người khác.
Hắn đã gặp hai lần, lần nào đối phương cũng đang đoán mệnh cho người khác.
Tu vi Vũ Hóa viên mãn, giống như hắn.
Đông Định Nhạc của Tam Hà tộc là một nam tử trung niên, cấp một Đăng Tiên.
Trên người có một cỗ lực lượng rõ ràng, cực kỳ ghê gớm, lẻ loi một mình, thường xuyên uống rượu một mình.
Nam Cung Oản của Thiên Linh tộc là một tiên tử, cách làm người ôn hòa, luôn cười nói với người bên ngoài.
Giám định một chút, nàng có một loại hồn khác, thực lực cực mạnh, có lai lịch đặc thù. Một khi gặp nguy hiểm, hồn thứ hai sẽ xuất hiện, thực lực khó mà phỏng đoán.
Ngoại trừ những người này còn có rất nhiều người tới đảo Lưu Ly, mỗi một người đều đang đợi Long quật mở ra.
Giang Hạo cũng dạo quanh Long quật một vòng, không có nhìn ra cạm bẫy liên quan tới Đại Thiên Thần Tông.
Xem ra thủ đoạn của đối phương rất là lợi hại.
Giữa tháng mười.
Một tiếng long ngâm kinh động tứ phương, long hồn phun trào, mang theo một hạt châu chất chứa lực lượng vô tận xông ra từ biển sâu, sau đó biến mất trong khe dưới đáy biển.
Giang Hạo đứng trên bờ biển quan sát tất cả, hắn biết hạt châu kia dùng để thu hút người khác.
Không chỉ như thế, hắn có thể cảm giác được ngay vào lúc Long quật mở ra, đáy biển có rất nhiều đồ vật phát ra. Trong đó chắc là có không ít đồ tốt.
Chỉ là Tiểu Uông không biết tại sao lại gầm nhẹ, dường như muốn xông qua.
"Chỉ cần đi tìm đồ vật bị phun ra thì sẽ rơi vào trong cạm bẫy sai?" Giang Hạo cầm quạt xếp, có chút tò mò.
Lúc này, bên cạnh hắn không chỉ có Hồng Vũ Diệp mà còn có Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hoa.
Hai người kia đã thu thập được tin tức về Thiên Linh tộc trong hai ngày ngắn ngủi.
Nói là, Thiên Linh tộc cũng đang tìm kiếm tổ địa, do một người tên là Đồng Vũ chủ trì. Thực lực đối phương bình thường, nhưng mà năng lực tìm kiếm có chút vượt mức bình thường.
Không bao lâu nữa sẽ có thể tìm tới, hiện tại người Thánh Đạo đã nhìn chằm chằm đối phương. Chỉ cần đối phương tìm được, Thánh Đạo sẽ có thể biết được vị trí. Không chỉ như thế, người của bọn họ đã bắt đầu tụ tập.
Chỉ cần Tiếu Tam Sinh muốn, bọn hắn có thể dốc toàn bộ lực lượng, hỗ trợ bắt được tổ địa và thần vật.
Điều kiện duy nhất chính là tìm được những Thánh Đạo khác ở bên trong Long quật.
Giang Hạo có chút cảm khái.
Tốc độ tụ tập lại nhanh như vậy. Nói dễ nghe một chút là chờ hắn gật đầu, nói khó nghe chút chính là trùng hợp gặp được người có chung mục tiêu với mình nên tiến hành lợi dụng mà thôi.
Nhưng mà có chỗ tốt, đó chính là đối phương có thể nghe mình.
Đến lúc đó có thể can thiệp vào chuyện tổ địa.
Dù người Đọa Tiên tộc và Thiên Thánh Giáo có tham gia, mình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Căn cứ theo một số tin tức thì có thể là như vậy. Mặc dù không biết tại sao đi lấy sẽ lâm vào trong đó, nhưng thủ đoạn của Đại Thiên Thần Tông có đôi khi chính là không thể tưởng tượng được như thế. Còn hết lần này tới lần khác không tìm thấy chứng cứ." Nam Cung Nguyệt nói.
"Sử dụng thuật pháp nhỏ của ngươi đi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói với Giang Hạo.
Thuật pháp nhỏ?
Giang Hạo lập tức hiểu ra, là Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp.
Vào lúc thuật pháp mở ra, con mắt Giang Hạo trở nên không bình thường.
Toàn bộ hải vực lập tức xuất hiện biến hóa, vô số tinh thần vô hình đang không ngừng phun trào.
Mỗi một người tới gần lấy đồ đều sẽ nhiễm Đại Thiên Tinh Thần.
Hắn không khỏi cảm khái một câu, Hải La đúng là không tầm thường.
Người khác thậm chí còn không thể phát hiện ra sự tồn tại của Đại Thiên Tinh Thần, nhưng Hải La Thiên Vương lại có thể trực tiếp dùng thuật pháp để quan sát.
Năng lực như vậy, làm Thiên Vương đúng là không quá đáng chút nào.
Phải biết, Đại Thiên Thần Tông dám làm như thế, đã nói lên việc bọn hắn có lòng tin giấu được người đến gần.