Trong đêm, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng chiếu rọi.
Nếu là trước đây Bích Trúc sẽ thưởng thức buổi đêm như này, còn ăn chút điểm tâm. Nhưng mà đêm nay nàng không có loại ý nghĩ này. Nàng chỉ muốn biết Cố Trường Sinh sẽ lấy phương thức gì để xuất hiện, có an toàn hay không. Tuổi nàng còn nhỏ, không nghĩ tới lại phải tiếp nhận chuyện lớn như vậy.
Dạng người như như Cố Trường Sinh lẽ ra không nên tìm tới nàng.
Thiên hạ nhiều thiên tài như vậy, nàng cũng chỉ là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc mà thôi, cũng không có bắt mắt như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại chính là nàng.
"Ngay cả thiếu nữ cũng không muốn buông tha." Bích Trúc không khỏi cảm khái.
"Thiếu nữ?" Một giọng nói trầm vang lên bên tai nàng.
Bích Trúc giật nảy mình, nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh cũng không có bất kỳ người nào, cũng không cảm nhận được chút khí tức nào.
Nghe nhầm?
Không nên.
"Ngươi đang tìm ta?" Giọng nói truyền đến lần nữa.
Vẫn là ở bên tai, nhưng cẩn thận phân biệt thì vẫn không thể xác định được ở đâu.
"Cố tiền bối?" Bích Trúc mở miệng hỏi.
"Ngươi là thiếu nữ?" Đối phương dường như rất tò mò.
"Vãn bối mới mười tám tuổi." Bích Trúc lên tiếng.
"Mười tám tuổi?" Đối phương có chút ngoài ý muốn:
"Tại sao ta lại cảm thấy ngươi có dấu vết mấy trăm năm?"
Bích Trúc lập tức đổi chủ đề: "Tiền bối thật sự là Cố tiền bối?"
"Ngươi rất biết tìm sự giúp đỡ." Đối phương không lạnh không nhạt nói.
"Tiền bối cảm thấy Nam Bộ sẽ có nguy cơ gì?" Bích Trúc hỏi.
Nàng cảm thấy vị tiền bối này không dễ câu thông, nói chuyện cũng không có chung đề tài.
Mặt khác, giọng nói đối phương có chút ngột ngạt, hinh như là đã lâu rồi không có mở miệng.
"Ngươi không biết?" Đối phương rất là tò mò.
"Vãn bối sao lại biết được?" Bích Trúc cảm thấy có chút kỳ quái.
"Không biết sao ngươi lại tới tìm ta động thủ?" Đối phương hỏi.
Bích Trúc nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Tại sao lại hỏi như vậy?
Chẳng lẽ tìm đối phương động thủ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm gì sao?
Có liên quan tới nguyền rủa, hay là có quan hệ với Trường Sinh tộc?
Gió đê, có chút lớn, thổi cho tóc Bích Trúc có chút lộn xộn.
"Tiền bối có ý gì?"
"Xem ra ngươi thật sự không biết."
"Xin tiền bối chỉ giáo."
"Ngươi không biết, Kiếm Đạo Tiên kia dường như cũng không biết, ngẫm lại cũng đúng, ngay cả Cổ Kim Thiên cũng không biết."
Một loại lời nói này khiến Bích Trúc nghe mà cảm thấy có chút không ổn.
Rốt cuộc là chuyện gì?
"Ngươi biết hư ảnh của ta không?" Giọng nói của đối phương truyền đến, dường như đã không còn nặng nề khó chịu nữa.
"Chính là cái cây Trớ Chú Thụ ở dưới mặt đất kia?" Bích Trúc hỏi.
"Đúng, ngươi biết tại sao cây lại không ở chỗ của mình mà lại ở chỗ kia không?"
"Bởi vì tiền bối dừng lại ở bên kia hồi lâu?"
"Đúng, nhưng mà ta cũng dừng lại ở những nơi khác hồi lâu, cũng lưu lại thân ảnh, nhưng hết lần này tới lần khác mấy thân ảnh kia đều biến mất, chỉ có nơi này là còn tồn tại. Ngươi biết tại sao không?"
Bích Trúc nhíu mày, suy tư một lúc rồi nói: "Bởi vì con sông kia?"
Nước con sông kia không rõ nguồn gốc, cũng không biết chảy về nơi nào. Hắc ám không thấy sinh cơ, cực kỳ thần bí.
Bọn họ dường như đều không để ý đến con sông kia chút nào.
"Đúng, con sông kia." Đối phương đưa ra đáp án khẳng định.
"Con sông kia có vấn đề gì không?" Bích Trúc hỏi.
Bọn họ không hề động vào con sông kia, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.
"Con sông kia có một chút nhân quả với ta, bởi vì ta thường xuyên lấy chất dinh dưỡng từ nơi đó. Cho nên, một khi ta thoát khỏi thì chính là mở ra một khe hở cho con sông kia." Đối phương bật cười:
"Ta còn nghĩ rằng đám các ngươi đều đã tính qua, không nghĩ tới các ngươi đều không hề hiểu rõ. Đại kiếp không tìm đến ngươi thì tìm ai?"
"Tiền bối, ngài đừng làm ta sợ chứ, ta còn nhỏ, sẽ bị dọa." Bích Trúc vội vàng nói.
Đại kiếp!
Nếu nói hết câu này ra thì vấn đề sẽ không kém bên phía Tây Bộ là bao.
Quả nhiên, vẫn là mình đi đến nơi nào thì nơi đó liền có vấn đề.
Mặc dù hiện tại bên phía hải ngoại đang giày vò, nhưng mà bên kia rất an ổn.
Trong lúc nhất thời, nàng không phân rõ rốt cuộc nàng là họa tinh, hay là Tỉnh mới là họa Tinh.
"Ngươi nghe qua về hung vật cực hạn thiên địa chưa?" Đối phương đột nhiên hỏi.
"Nghe qua." Bích Trúc lập tức gật đầu.
Gần đây nàng cảm thấy vận khí của mình càng ngày càng tốt, xem ra nguy hiểm đang càng ngày càng gần. Hiện tại, nàng rất chán ghét chuyện vận khí tốt.
"Ồ?" Đối phương cảm thấy hứng thú: "Ngươi biết hung vật cực hạn gì?"
"Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, tiền bối còn gì nữa không?" Bích Trúc lập tức hỏi.
Đối phương nghe vậy thì trực tiếp trầm mặc.
Chờ Bích Trúc mở miệng kêu một tiếng, đối phương mới nói: "Ngươi biết đúng là rất nhiều."
"Có liên quan tới hung vật cực hạn thiên địa?" Bích Trúc suy tư một lúc rồi nói:
"Là có liên quan tới Thiên Cực Mộng Cảnh Châu hay sao?"
"Làm sao ngươi biết?" Đối phương có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu đang ở trong tay Giang Hạo, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang ở trong tay Tỉnh nha. Nhưng mà nàng không nói ra chuyện này.
Chuyện nàng để ý hiện tại là, chuyện này sao lại có quan hệ với Thiên Cực Mộng Cảnh Châu?
Tránh thoát Thiên Cực Ách Vận Châu, chống lại Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, hiện tại lại phải đối mặt với Thiên Cực Mộng Cảnh Châu?
Đời này quá đắng.
"Ta đoán, theo như lời tiền bối nói, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu đang ở ngay chỗ kia sao?" Bích Trúc hỏi.
"Chắc là ở đầu nguồn dòng sông, nhưng mà ta cũng không biết đầu nguồn dòng sông ở đâu. Nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, chắc là đang còn rất lâu, ảnh hưởng còn không có lớn như thế. Nghe nói là Nhân Hoàng áp chế Thiên Cực Mộng Cảnh Châu rồi đặt ở một chỗ cực kì an toàn. Chỉ cần chỗ kia gần đây không có gì ngoài ý muốn thì vẫn có thời cơ xoay chuyển." Đối phương bình thản nói.
Bích Trúc: "…"
Thật không khéo, cái chỗ kia đã xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn thấy Bích Trúc trầm mặc, đối phương cũng trầm mặc.
…
Sáng sớm.
Giang Hạo quay về quán trọ.
Lần này bọn họ vẫn ở gian phòng có chung ban công.
Hồng Vũ Diệp vẫn đứng ở bên ngoài, nàng nhìn về phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Về chuyện bên phía Thượng Quan nhất tộc, tạm thời không có vấn đề gì. Mặc dù Huyết Trì cũng không thể trấn áp nguyền rủa hoàn toàn, nhưng vẫn có thể khiến cho người Thượng Quan nhất tộc không bị nguyền rủa ảnh hưởng.
Mặt khác, những người kia đang biến cường, hơn nữa lực lượng trong cơ thể cũng đang thức tỉnh, có lẽ không cần bao nhiêu năm nữa sẽ trở thành một thế lực quật khởi mởi.
Chờ thực lực đủ rồi, bọn hắn sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Đương nhiên, lúc đó hắn chắc là cũng đã đủ mạnh.
Cố Trường Sinh đi ra hay không đều không ảnh hưởng tới hắn.
"Hôm nay có thể đi vào chỗ kia không?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía hắn.
Giang Hạo lắc đầu: "Không thể."
Theo như Tinh nói, ngoại trừ ngoài ý muốn, hắn còn cố ý làm chậm tốc độ lại, chính là hi vọng có đủ thời gian chuẩn bị.
Sự chuẩn bị này là cho Giang Hạo.
Trong sự nhận thức của hắn, Đăng Tiên không thể vào, như vậy Tỉnh sẽ không thể tiến vào, đương nhiên là cần một chút thời gian để chuẩn bị.
Nếu không thì sẽ không có cách nào hoàn thành hợp tác.
"Tiền bối muốn đi đổi một bộ y phục không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Hiện nay Hồng Vũ Diệp vẫn mặc bộ váy màu đó mà hắn mua trước đó.
So với những bộ đồ trước đó thì khí chất đúng là có khác biệt lớn.
Hồng Vũ Diệp đột nhiên cười nói:
"So với chuyện ăn mặc, ta càng muốn uống trà hơn, ngươi dự định ra ngoài mua trà gì?"
"Tiền bối nói đùa, vãn bối đã mua xong lá trà từ sớm rồi. Tiền bối có thể uống bất cứ lúc nào." Giang Hạo lập tức nói.
"Chẳng lẽ nơi này không có lá trà gì mới sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
"Đi thôi, chúng ta đi mua lá trà." Hồng Vũ Diệp nói xong liền đi ra từ phòng Giang Hạo.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo kiểm tra lại linh thạch.
Vẫn là hơn một vạn, không có thêm …
Xong rồi, không đủ.