Vào khoảnh khắc mây đen bị phá ra, Thiên Linh tộc vốn đang trấn áp tế đàn cùng Đọa Tiên tộc lập tức bị đánh lui.
Lam quang vô tận hiện lên phía trên tế đàn, là khí tức Chân Long.
Trong mắt của lão giả ở vị trí trung tâm chứa đầy sự không cam lòng. Hắn không nghĩ tới, ở bên trong đối chiến, mình thế mà lại thua bởi một tên oắt con. Nhưng mình thì thua có thể, nhưng Tiên Tộc không thể thua.
Hắn lập tức đứng lên, nhìn về phía các tộc nhân khác rồi nói:
"Lần này chúng ta mang theo hi vọng cả tộc mà đến, dù là đánh cược tính mệnh cũng nhất định phải đảm bảo thần vật bị trấn áp. Hi vọng của Tiên Tộc đang nằm ngay trên người chúng ta, cho dù chết cũng phải hoàn thành nó."
Lão giả nói xong thì dùng tay đè lại mi tâm, tinh huyết bỗng bay ra:
"Dùng máu tươi của chúng ta ngăn cản Tiếu Tam Sinh kích hoạt thần vật, dù là đánh đổi mạng sống."
Trong lúc nhất thời, vô số Đọa Tiên tộc đứng lên, trước trán bọn hắn bắt đầu có máu tươi tràn ra.
Muốn dùng cái chết để ngăn cản Tiếu Tam Sinh.
Cùng lúc đó, trong lòng của bọn hắn giống như có một hạt giống đang nở rộ.
Hạt giống nở rộ, một cỗ tiên ý mênh mông xuất hiện, quét sạch bốn phương tám hướng.
Loại tiên ý kia mang theo sự bá đạo không có gì sánh kịp.
Thiên Linh tộc đang định tới gần bỗng có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Mà Tự Bạch ở bên ngoài cũng đã nhận ra cỗ tiên ý này. Hắn không khỏi thở dài.
"Tiên chủng bắt đầu nở rộ rồi sao?"
Hắn cũng không nghĩ tới Tiên chủng lại bắt đầu nở rộ nhanh như vậy, hi vọng thần vật sẽ được kích hoạt kịp. Sau đó, hắn nhìn về phía sau:
"Đạo hữu, hi vọng có thể giúp ta một chút."
"Được."
Lúc này, một nữ tử ngưng tụ ra từ trong nước: "Không thể đi vào đúng là khiến ta có chút xấu hổ."
"Không ngại, cũng không phải là chuyện gì cũng đều có thể toại nguyện, hi vọng lần này có thể áp chế một hồi." Tự Bạch ôn hòa nói.
Sau đó, hắn bước ra một bước, quanh thân sao trời trải rộng.
Bầu trời bị một mình hắn chiếm cứ, giống như một người khổng lồ giáng lâm. Quanh người hắn có Tinh Thần Chi Thạch phun trào.
Đấu Chuyển Tinh Di.
Mà nữ tử trong nước cũng bước ra một bước, tay nàng cầm Bích Lục Châu Tử, dẫn động vùng biển vô tận, hướng về phía Thiên Linh tộc.
Bọn hắn đều dùng chí bảo, để tạo áp lực cho Đọa Tiên tộc.
Bọn họ cần áp chế loại tiên ý này, tranh thủ thời gian cho Tiếu Tam Sinh.
Lần bộc phát lực lượng này khiến Thiên Linh tộc cảm thấy áp lực lớn lao. Dù là Đọa Tiên tộc cũng đã nhận ra, những người này là nhằm vào bọn họ.
Nơi xa, Đào tiên sinh vốn đang quan sát bỗng nhăn mày. Hắn vừa rồi đã nhận ra cỗ tiên ý kia.
Đúng là làm người sợ hãi.
"Ra tay đi." Đào tiên sinh đứng lên nói.
"Tiếu Tam Sinh nói hắn sẽ vượt qua Nhân Hoàng, có phải thật vậy hay không?" Đường Nhã đứng lên, hỏi.
Lúc này, trên người nàng có sức mạnh phun trào, dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
"Ngươi chỉ nghe được mấy chữ này? Không có gì khác nữa sao?" Chu Thâm hỏi.
Vẻ mặt hắn ôn hòa, thần quang nội liễm, lại có tiếng sấm chấn động bên trong thân thể.
Chuyện này vốn không có liên quan gì đến bọn họ, nhưng Đào tiên sinh nói xuất thủ vậy thì liền xuất thủ.
Không có quá nhiều nguyên nhân.
"Ta có thể nghe được một câu cũng đã không tệ rồi, các ngươi còn không nghe được gì." Đường Nhã tức giận nói.
"Có lẽ đây chỉ là nửa câu." Chu Thâm nói.
Đường Nhã hừ lạnh một tiếng, sau đó bước ra một bước. Chỉ là, nàng bị Đào tiên sinh ngăn cản:
"Gấp cái gì? Ngụy trang một chút, hiện tại chúng ta là người Đại Thiên Thần Tông."
Đường Nhã: "…"
Không chỉ những người này, người cầm kiếm sắt trong tay trước đó cũng bộc phát kiếm ý cường đại.
Trong lúc nhất thời, hòn đảo Thiên Linh tộc bắt đầu đổ sụp.
…
Trên tầng mây.
Giang Hạo ngẩng đầu, có thể nhìn thấy trời cao vô tận, cúi đầu thì nhìn thấy phía dưới có tiên ý đáng sợ đang ngưng tụ.
Hắn mỉm cười, nhìn về long ảnh trước mặt rồi nói: "Bạn của ta, đi thôi. Cửu Thiên đang ở trước mắt, theo gió mà lên, thẳng lên chín vạn dặm."
Giọng nói rơi xuống, long ảnh du động, nhìn qua Giang Hạo giống như là đang hỏi thăm.
"Ta sao?" Giang Hạo chỉ chỉ chính mình, cười nói:
"Ta sớm đã ở trên Cửu Thiên rồi, không người nào có thể vượt qua ta. Đi thôi, không người nào có thể truy đuổi thân ảnh của ngươi, ảnh hưởng ngươi ngao du cửu thiên. Ta cam đoan."
Hư ảnh Chân Long nhìn Giang Hạo hồi lâu, sau đó nhảy lên một cái, xông vào cửu thiên.
Giang Hạo nhìn dáng vẻ hưng phấn của hắn, cuối cùng nhấc đao trong tay lên, quay người đi về phía tiên ý đang xông tới.
"Đúng là tiên ý bá đạo, đáng tiếc…" Khóe miệng Giang Hạo lộ ra nụ cười dữ tợn:
"Tiếu Tam Sinh ta càng bá đạo hơn."
Thức thứ năm Thiên Đao, Vấn Đạo!
Oanh!
Đao ý và tiên ý đụng vào nhau, phát ra ánh sáng sáng chói.
---
Tổ địa thứ hai.
Trước cung điện.
Vẫn là xương rồng yên lặng, trước mặt vẫn là một nam tử áo trắng.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.
Chỉ là, chẳng biết từ lúc nào, trên người nam tử áo trắng nhiều thêm những vết thương, cánh tay của hắn có máu tươi tràn ra. Giữa mi tâm còn có một vết nứt, máu tươi tràn ra từ bên trong, lộ ra vẻ dữ tợn.
Bọn người Cố tiên tử thậm chỉ còn không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà biến hóa như thế tuyệt đối không tầm thường.
Lúc vết thương trên người Tiếu Tam Sinh càng ngày càng nhiều, một tiếng long ngâm đột nhiên truyền đến từ trên cao.
Mấy người Liêu Ứng Vinh ngẩng đầu lên xem xét, không thấy long ảnh, chỉ nghe thấy một giọng nói ngột ngạt truyền đến: "Bạn của ta, ta đã trở về, việc còn lại cứ giao cho ta."
Trong lúc nhất thời, chúc phúc của Long tộc rơi xuống trên người Giang Hạo. Hắn vốn yên lặng cũng chậm rãi mở mắt ra.
Dưới sự chúc phúc của Long tộc, vết thương bên ngoài của Giang Hạo đang không ngừng khôi phục.
Giang Hạo nhìn xương rồng, hỏi: "Bạn của ta, tâm nguyện của ngươi đã được hoàn thành chưa?"
Lúc này, phía trên xương rồng có vô số ánh sáng lấp lóe, chỉ là xương rồng thuộc về nó lại đang nhanh chóng biến mất.
"Có thể giao nó cho một người bạn như ngươi vào thời khắc cuối cùng, tâm nguyện của ta đã hoàn thành. Tạm biệt, bạn của ta."
Ầm!
Xương rồng vỡ vụn, sau đó phóng lên tận trời. Bốn trụ cột, tượng thần bát phương cũng xông vào mây cao.
Trấn áp vạn cổ.
Giang Hạo trơ mắt nhìn Thiên Không Chi Long rời đi, có chút cảm khái: "Ta còn chưa hỏi thăm tên của ngươi."
Lúc này, một mảnh vảy rồng rơi xuống từ trên cao, lơ lửng ở trước mặt hắn.
Không cần nói nhiều, đây là truyền thừa Chân Long.
Hắn vốn không cần truyền thừa và cơ duyên, nhưng giờ lại tiếp nhận ý tốt của đối phương không chút do dự.
Lúc này, tâm hắn có cảm giác, biến mất tại chỗ.
Cố tiên tử nhìn thấy thần vật đã được kích hoạt hoàn toàn, cũng không muốn ở lại nữa, muốn dẫn ba người rời đi.
Chỉ là, lúc nàng muốn động thủ, ba người lại cùng nhau lui về sau một bước.
Chuyện này khiến nàng có chút không rõ ràng cho lắm.
Liêu Ứng Vinh lấy bảo vật của vị kia và thiên phú của Tiên Tộc ra, sau đó nói: "Tiên tử cầm những vật này đi."
"Các ngươi đưa đồ cho ta làm cái gì?" Cố tiên tử hỏi.
"Chúng ta đã suy tư hồi lâu, cảm thấy vẫn nên ở lại đây thì sẽ tốt hơn." Liêu Ứng Vinh nói.
"Đúng, chúng ta không có ý định đi ra." Tả Tĩnh nói.
"Tại sao?" Cố tiên tử vô cùng nghi hoặc.
Ba người lắc đầu, không có trả lời.
"Ở lại nơi này mới là tốt nhất, thời gian, hiện tại thứ chúng ta cần chính là thời gian."
Liêu Ứng Vinh nghiêm túc nói: "Còn có một việc, ta hy vọng tiên tử có thể chuyển lời cho người bên ngoài. Không nên đối địch với Tiếu Tam Sinh, tuyệt đối không nên."
Sau khi xác định mọi chuyện, ba người ẩn vào trong sương mù.
Bọn hắn ra ngoài sẽ có thể làm lộ bí mật, như vậy Tiếu Tam Sinh sẽ có thể gặp nguy hiểm. Cho nên, bọn hắn ở lại nơi này là tốt nhất.
Chính người của bọn hắn còn không biết, những người khác sao có thể biết được chứ?
Như này Tiếu Tam Sinh sẽ có đầy đủ thời gian.
Thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian.
Sống chết của ba người bọn họ căn bản không quan trọng.