Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta

Chương 35

(*) Trong bản raw là từ 汁水, có nghĩa là “nước ép”, “nước quả”. Nhưng mà tui thấy nó làm sao ấy. Nên xin phép được đổi lại tên chương.

Đây là lời khen nàng xinh đẹp, Triệu Doanh Doanh nghe hiểu rõ.

Nàng không khỏi muốn cười tươi, nhưng lại cảm thấy như vậy có vẻ không được ý tứ, cố gắng nén lại, nhưng ý cười vẫn không thể giấu được mà tràn ra từ ánh mắt, thậm chí giọng nói cũng nhuốm đầy ý cười.

"Hoắc công tử quá khen rồi."

Triệu Doanh Doanh không nhịn được mà vân vê một lọn tóc đen óng rơi trước vai, quấn quanh ngón tay vài vòng rồi thả ra.

Từ nhỏ đến lớn, người khen nàng xinh đẹp không ít, nhưng lời khen của Hoắc công tử nghe đặc biệt dễ chịu hơn. Có lẽ vì hắn có gương mặt trông rất đáng tin cậy, lời nói ra cũng có vẻ chân thành hơn, không phải là lời nịnh nọt cố ý.

Hoắc Bằng Cảnh lại cúi đầu viết chữ, Triệu Doanh Doanh nghiêng đầu lén nhìn gương mặt nghiêng của hắn, nghĩ rằng, vị Hoắc công tử này và Tiêu Hằng có chút giống nhau, đều có phong thái nho nhã, thanh cao.

Nhưng họ lại rất khác nhau, phong thái của Tiêu Hằng giống như ôn hòa vô hại, như một vòng tròn tròn trịa, không có góc cạnh. Nhưng thật ra trong lúc tiếp xúc với Tiêu Hằng, Triệu Doanh Doanh thường nhìn thấy những góc cạnh của hắn, đôi lúc bất ngờ bị chạm phải, không nói nên lời. Nhưng hắn rất nhanh sẽ thu lại góc cạnh đó, lại trở thành một vòng tròn tròn trịa, khiến người khác nghi ngờ liệu có phải mình nhầm lẫn.

Còn vị Hoắc công tử này, tuy nhìn cũng thanh cao, nho nhã, nhưng lại tỏa ra sự điềm tĩnh, tự tin kiểm soát mọi thứ.

Triệu Doanh Doanh cũng không biết mình muốn nói gì.

Tóm lại, họ rất khác nhau.

Và, Hoắc công tử tốt hơn Tiêu Hằng gấp trăm, gấp vạn lần.

Hoắc Bằng Cảnh đặt bút xuống, viết thêm một câu thơ, đưa cho Triệu Doanh Doanh xem.

"Triệu cô nương, chữ của ta có xứng với cây bút cô nương tặng không?"

Triệu Doanh Doanh nhìn câu thơ trên giấy:

Doanh Doanh mắt say lờ đờ hoành thu thủy, nhàn nhạt Nga Mi mạt núi xa.*

(*Dịch nghĩa: Doanh Doanh mắt ngọc mơ màng
Lông mày phớt nhẹ, núi mờ xa xanh.)

Những chữ đó viết rất bay bổng, mạnh mẽ, Triệu Doanh Doanh tuy không hiểu nhiều về chữ nghĩa, nhưng cũng thấy đẹp vô cùng. Nếu nói thật ra, thì là cây bút nàng tặng không xứng với chữ của hắn mới đúng.

Chữ của Hoắc công tử đẹp như vậy, thư phòng lại có nhiều sách, chứng tỏ là người có học thức thật sự. Triệu Doanh Doanh nghĩ mình không thể để lộ đầu óc trống rỗng của mình, chỉ cười nhẹ và nói: "Rất đẹp."

Nói ít lại, sẽ không bị lộ.

Hoắc Bằng Cảnh cũng mỉm cười, nói: "Vậy thì tốt."

Hai người đang nói chuyện, Triều Nam từ bên ngoài bước vào, dừng lại ở cửa, tay bưng một đĩa trái cây.

"Công tử, Triệu cô nương, thuộc hạ đã chuẩn bị một ít trái cây."

Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng, cho phép hắn vào.

Triều Nam bưng đĩa trái cây vào, dừng lại bên cạnh Triệu Doanh Doanh, ra hiệu mời nàng ăn.

Mùa hè thời tiết nóng bức, Triệu cô nương hẳn rất muốn ăn chút trái cây để giải nhiệt.

Hắn dừng lại một chút, nói: "Đây là công tử đặc biệt chuẩn bị cho cô nương."

Hắn thật thông minh.

Triệu Doanh Doanh có chút ngạc nhiên, nhìn Hoắc Bằng Cảnh, nói một tiếng cảm ơn.

Hoắc công tử thật chu đáo, thật tốt.

Nàng nhìn vào đĩa trái cây có dưa hấu, đã được cắt thành từng miếng nhỏ, tiện cho việc lấy. Triệu Doanh Doanh đưa tay lấy một miếng, không dám cắn lớn, chỉ nhấm nháp từng miếng nhỏ.

Dưa hấu này ngọt và nhiều nước, Triệu Doanh Doanh rất thích. Nhưng vì điều kiện trồng trọt và bảo quản, dưa hấu ở thời điểm này có giá hơi đắt, gia đình bình thường khó mà ăn được, ngay cả nhà Triệu gia cũng chỉ có thể ăn một, hai lần trong mùa hè, mà cũng chưa chắc ngọt, có khi còn nhạt nhẽo.

Hoắc công tử quả không hổ danh là quan lớn từ kinh thành, có thể ăn được dưa hấu ngọt như vậy.

Triệu Doanh Doanh cắn thêm một miếng dưa hấu, nước dưa hấu quá nhiều, chảy xuống khóe miệng. Nàng có chút bối rối, vội vàng lấy khăn tay lau, nhưng lại quá vội, không tìm thấy khăn tay trong ống tay áo.

Đang lúc bối rối, một bàn tay thanh thoát nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dùng khăn sạch lau đi nước dưa hấu nơi khóe miệng.

Hoắc Bằng Cảnh bỗng nhiên tiến lại gần, chỉ cách nàng vài tấc.

Tim Triệu Doanh Doanh đập mạnh không lý do, khi ngẩng đầu lên thì chạm vào đôi mắt phượng kia.

Nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhưng cảm giác này khác hẳn khi ở gần Tiêu Hằng.

Hàng mi dài và dày của Triệu Doanh Doanh khẽ rung động, nàng định lùi lại một bước để bình tĩnh lại, nhưng lại bị Hoắc Bằng Cảnh nắm lấy cổ tay.

"Đừng động." Hắn nói, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại mang theo một sức mạnh nào đó khiến Triệu Doanh Doanh thật sự không động đậy.

Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm nhận được Hoắc Bằng Cảnh dùng khăn lau lại môi nàng.

Qua lớp khăn, nàng như cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay hắn.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn đôi môi ướt át của nàng, tự mình hiểu rằng lúc này nó đang rất ngọt, mang theo vị ngọt của nước dưa hấu và sự ngọt ngào từ chính nàng.

Hắn hơi dừng lại, ánh mắt dừng trên môi nàng.

Triệu Doanh Doanh cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Bằng Cảnh, tim nàng đập càng nhanh hơn.

Nàng thậm chí còn quên cả thở vì quá căng thẳng.

Thời gian dường như trở nên rất dài, cuối cùng, Hoắc Bằng Cảnh di chuyển.

Tim Triệu Doanh Doanh lại run lên một cái.

Sau đó, Hoắc Bằng Cảnh lùi lại một bước, khóe miệng nở một nụ cười: "Xong rồi."

Triệu Doanh Doanh chớp chớp mắt, cười ngượng ngùng, nói lời cảm ơn.

Nàng... còn tưởng...

Vừa rồi hắn muốn hôn nàng.

Thôi rồi, thôi rồi, trong đầu nàng toàn nghĩ những điều linh tinh thôi!

Chắc chắn là do cuốn sách đó, những lời táo bạo trong sách như in sâu vào tâm trí nàng, không thể nào xóa được.

Triệu Doanh Doanh vội vàng cúi đầu ăn dưa hấu để che giấu sự bối rối của mình.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn biểu cảm của nàng, khẽ mỉm cười không thành tiếng.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật sự muốn hôn nàng, rất muốn.

Nhưng, cũng không cần phải vội vàng ngay lúc này.

Còn nhiều thời gian.

Triệu Doanh Doanh ăn xong một miếng dưa hấu, tim vẫn đập nhanh hơn bình thường. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Bằng Cảnh, nghĩ rằng Hoắc công tử rõ ràng là người rất chính trực, là do nàng đã nghĩ sai về hắn.

Nàng cảm thấy bối rối, lại ăn thêm vài miếng dưa hấu, không biết từ lúc nào đã ăn hết cả đĩa. Nàng ăn rất thỏa mãn, thậm chí có cảm giác no nê.

Nàng cẩn thận không để nước dưa hấu chảy ra khỏi miệng, nhưng dưa hấu nhiều nước, nước vẫn chảy từ đầu ngón tay xuống, chảy vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

Nước dưa hấu dính dính, cảm thấy không thoải mái. Triệu Doanh Doanh muốn tìm khăn tay, nhưng tay đều bẩn, không tiện chạm vào quần áo. Nàng cắn môi, Hồng Miên lại đang ở cửa.

Chưa kịp nghĩ kỹ, Hoắc Bằng Cảnh đã tiến lại gần, nắm lấy cổ tay nàng và nói: "Nếu Triệu cô nương không chê, ta sẽ lau giúp cô.”

Hắn đã nói vậy, chẳng lẽ nàng còn dám chê bai?

Triệu Doanh Doanh cười ngượng ngùng, lắc đầu: "Tự nhiên sẽ không, vậy thì đa tạ Hoắc công tử."

Ánh mắt của Hoắc Bằng Cảnh lại dừng trên tay nàng, cẩn thận lau nước dưa hấu trên tay nàng, ánh mắt tập trung và nghiêm túc. Chỉ là không hiểu sao, Triệu Doanh Doanh lại nghĩ rằng hắn rất muốn liếm tay mình…

Nàng bị suy nghĩ của chính mình làm cho câm lặng, thật là tệ quá, cuốn sách đó đã khiến nàng trở nên như thế này.

Hoắc Bằng Cảnh lau tay xong, lại bảo Triều Nam mang một chậu nước ấm đến cho Triệu Doanh Doanh rửa tay.

Triệu Doanh Doanh rửa tay xong, nói lời cảm ơn, bỗng dưng liếc thấy khăn tay của Hoắc Bằng Cảnh, nhất thời ngạc nhiên.

Khăn tay trong tay hắn, chẳng phải là của mình sao?

Nàng kinh ngạc hỏi: "Hoắc công tử, khăn tay này ngài lấy ở đâu?"

Hoắc Bằng Cảnh nói: "Có lần nó bị gió thổi lên cây, ta tình cờ nhặt được."

Triệu Doanh Doanh vui mừng: "Là khăn tay của ta!"

Hóa ra Nguyệt Thần đại nhân lấy khăn tay của nàng để tìm cho nàng một lang quân như ý, thật là dụng tâm khổ cực!

Hoắc Bằng Cảnh cũng có chút bất ngờ: "Hóa ra là của Triệu cô nương? Vậy ta trả lại cho cô."

Triệu Doanh Doanh xua tay: "Không sao, nếu Hoắc công tử nhặt được, cứ giữ lại làm kỷ niệm."

"Thời gian cũng không còn sớm, ta cũng nên về rồi."

Hoắc Bằng Cảnh nói: "Ta tiễn cô nương một đoạn."

Triệu Doanh Doanh khẽ gật đầu, cùng Hoắc Bằng Cảnh đi ra cổng. Nàng khẽ cúi đầu, nói: "Vậy ngày mai ta lại đến làm phiền Hoắc công tử, ngày mai ta sẽ đeo chiếc vòng cổ đó, hy vọng không làm Hoắc công tử thất vọng."

Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng: "Chắc chắn sẽ không thất vọng, ta đã tưởng tượng trong đầu hình ảnh cô nương đeo chiếc vòng cổ đó, nhất định sẽ rất đẹp.”

Triệu Doanh Doanh chào tạm biệt Hoắc Bằng Cảnh rồi quay về Triệu phủ.

Khi về đến Xuân Sơn Viện, Triệu Doanh Doanh xấu hổ đến nỗi phải vùi đầu vào cánh tay. Nàng cảm thấy mình thật sự quá lố bịch, trong đầu toàn những ý nghĩ chẳng ra gì.

Nàng như một kẻ bẩn thỉu nhìn người khác bằng ánh mắt dơ bẩn.

Mọi thứ trong cuốn sách đó như đã khắc sâu vào tâm trí nàng, không thể để tiếp tục như vậy được, nàng phải nghĩ cách để quên đi những điều đó.

“Hồng Miên, ngươi đi mua vài cuốn tiểu thuyết tình yêu mới nhất về đây.” Nàng phải đọc nhiều thứ khác để xóa đi những suy nghĩ bẩn thỉu đó.

Hồng Miên nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Hồng Miên quay lại, không chỉ mang theo tiểu thuyết tình yêu mà còn mang theo một hộp đồ ăn.

Triệu Doanh Doanh vui mừng hỏi: “Hồng Miên tốt của ta, ngươi còn mang gì ngon về cho ta vậy?”

Hồng Miên đặt tiểu thuyết mới mua và hộp đồ ăn lên bàn, che miệng cười nói: “Nô tỳ chỉ mua tiểu thuyết cho cô nương thôi, hộp đồ ăn này không phải nô tỳ mua, cô nương đoán thử xem?”

Hồng Miên cố ý tạo sự bất ngờ.

Triệu Doanh Doanh nhíu mày đẹp, mím môi nói: “Chẳng lẽ là do phụ thân gửi đến? Hoặc là mẫu thân?”

Hồng Miên lắc đầu.

Triệu Doanh Doanh càng thêm nghi ngờ, nếu không phải thì là ai?

“Không lẽ là do Triệu Uyển Nghiên hoặc Triệu Như Hiên gửi đến?”

Hồng Miên không nói nên lời, quả nhiên không thể trông mong gì ở cô nương nhà mình, nàng thở dài, tiết lộ: “Lúc nãy nô tỳ gặp người hầu của Hoắc công tử ở ngoài cửa phủ, hắn ta gọi nô tỳ lại và đưa hộp đồ ăn này, nói là Hoắc công tử gửi cho cô nương.”

Triệu Doanh Doanh mở to mắt, Hoắc công tử gửi đến? Nàng có chút vui mừng.

Hồng Miên cũng vui lây: “Cô nương, nô tỳ thấy rằng ngài và Hoắc công tử rất có hy vọng, ngài hãy cố gắng lên, biết đâu có thể chiếm được trái tim Hoắc công tử. Nô tỳ thấy Hoắc công tử còn tốt hơn Tiêu công tử rất nhiều.”

“Đương nhiên rồi, Hoắc công tử tốt hơn Tiêu Hằng gấp trăm lần.” Triệu Doanh Doanh vừa nói vừa mở hộp đồ ăn.

“Ôi.” Nàng kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Hồng Miên cũng tò mò không biết Hoắc công tử gửi tặng gì, khi nhìn vào thì cũng kinh ngạc không kém.

Trong hộp đồ ăn là một hộp dưa hấu.

Dưa hấu đã được gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, xếp gọn trong một chiếc hộp tinh xảo, bên cạnh còn có vài chiếc tăm tre. Số lượng dưa hấu không ít, và đều đỏ mọng, nhìn rất ngọt và ngon.

Hồng Miên trêu: “Hoắc công tử chắc thấy cô nương thích ăn nên mới đặc biệt gửi đến. Hắn còn tinh tế hơn cả Tiêu công tử. Cô nương mau thử đi.”

Triệu Doanh Doanh vui vẻ trong lòng, cầm tăm xiên một miếng bỏ vào miệng, “Ngọt, rất ngon!”

Nàng lại xiên một miếng đút cho Hồng Miên, Hồng Miên nói: “Thật sự ngọt, ngọt hơn cả dưa hấu mà phủ chúng ta từng ăn. Hơn nữa, hình như còn có chút mát lạnh.”

Triệu Doanh Doanh gật đầu, nàng cũng cảm nhận được, như thể đang ăn kem vậy.

Nàng nhìn vào chiếc hộp đựng dưa hấu, có chút khó hiểu, sau khi xem xét kỹ lưỡng mới phát hiện dưới đáy có một ngăn, ngăn đó chứa đầy đá, chẳng trách lại mát lạnh.

Hồng Miên kinh ngạc: “Hoắc công tử thật là chu đáo.”

Triệu Doanh Doanh càng có cảm tình với Hoắc công tử, nghĩ rằng đó là phu quân tương lai của mình, càng thêm tự hào. Lại nghĩ rằng đây là do Nguyệt Thần đại nhân ban tặng, nàng càng thêm cảm kích.

Nàng nghĩ: Tuy rằng Nguyệt Thần đại nhân nói không cần nàng báo đáp, nhưng nếu cứ thế này mà nhận thì nàng cũng thấy không yên lòng, vẫn nên tìm cách nào đó để báo đáp thì hơn.

Bình Luận (0)
Comment