Thành Hồ Châu, khách điếm Thuận Lai.
Lạc Lâm và người của hắn đều đang trú tại đây.
Sau khi rời khỏi tiểu viện của Hoắc Bằng Cảnh, Lạc Lâm đã ra lệnh cho người của mình điều tra kỹ hành tung của Lạc Phong, biết rằng Lạc Phong đã xảy ra chuyện tại khách điếm Thuận Lai. Hắn liền dẫn người tới đó.
Khách điếm đã xảy ra án mạng, lại liên quan đến vụ mất tích của Triệu Doanh Doanh, phải phối hợp với quan phủ điều tra nên buôn bán rất ế ẩm. Ngoài Lạc Lâm, chẳng có ai đến ở. Ông chủ khách điếm thấy có khách, ban đầu còn mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy đoàn người của Lạc Lâm, ông lại hoảng sợ.
"Đại nhân, người đã được đưa đến." Thuộc hạ của Lạc Lâm nói.
Lạc Lâm đi xem căn phòng nơi Lạc Phong xảy ra chuyện. Phòng này vì vụ án chưa kết thúc nên không được phép cho người vào ở. Cửa đóng kín, Lạc Lâm đẩy cửa ra, liền thấy vết máu trên sàn.
Hắn không thể không nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy cánh tay bị chặt của đệ đệ mình, máu chảy đầm đìa, rồi lại nghĩ rằng chính tại đây đệ đệ hắn đã bị chặt tay.
Lạc Lâm từ nhỏ mồ côi phụ mẫu, cùng đệ đệ nương tựa lẫn nhau. Sau này hắn thành danh, làm quan lớn, tất nhiên yêu thương chiều chuộng đệ đệ vô cùng. Hắn biết đệ đệ lợi dụng quyền lực của mình làm nhiều điều sai, nhưng hắn luôn che chở, không bao giờ trách phạt.
Không ngờ, lần này lại đụng phải kẻ cứng rắn.
Lạc Lâm hít một hơi sâu, nghĩ đến Hoắc Bằng Cảnh. Mặc dù Lạc Lâm là Huyền Ưng Sứ của Giang Nam Đạo, không thường xuyên giao thiệp với Hoắc Bằng Cảnh, nhưng hắn thường nghe Thụy Dương Vương nhắc đến Hoắc Bằng Cảnh. Tổng thể, đó là một người thủ đoạn tàn nhẫn.
Lạc Lâm là người của Thụy Dương Vương, không chỉ không có giao tình với Hoắc Bằng Cảnh mà còn là đối thủ. Giờ đệ đệ của hắn nằm trong tay Hoắc Bằng Cảnh, chỉ e tính mạng khó bảo toàn.
Lạc Lâm bực bội trong lòng, quay đầu hỏi ông chủ khách điếm: "Ngươi kể lại toàn bộ chuyện hôm đó cho ta nghe, không được bỏ sót một chữ."
Ông chủ khách điếm thấy khí thế của hắn, không dám giấu diếm, liền kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa.
Lạc Lâm nghe xong, cười lạnh một tiếng.
Sau khi ông chủ khách điếm lui ra, Lạc Lâm hỏi thuộc hạ: "Cô nương Triệu gia đó trông như thế nào mà lại khiến Hoắc Bằng Cảnh động lòng?"
Thuộc hạ lập tức đi tìm bức tranh vẽ Triệu Doanh Doanh mang đến. Lạc Lâm xem xong, gật đầu: "Quả là đẹp..."
Nhưng chính vì vẻ đẹp của nàng ta đã khiến đệ đệ hắn mất một cánh tay, thậm chí có thể mất cả mạng.
Đúng là hồng nhan họa thủy.
Lạc Lâm day trán, suy nghĩ làm thế nào để cứu mạng đệ đệ, Hoắc Bằng Cảnh không thể nào nể mặt hắn. Nếu Hoắc Bằng Cảnh chỉ chặt một tay của Lạc Phong thì cũng còn may, ít nhất bảo toàn được tính mạng. Nhưng nếu...
Lạc Lâm suy nghĩ một lúc, ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị bút mực, viết một bức thư và sai người hỏa tốc gửi đến Kinh thành cho Thụy Dương Vương.
Kinh thành, phủ Thụy Dương Vương.
Trong phủ, đình đài lầu các, quanh co khúc khuỷu, vừa nhã nhặn lại vừa sang trọng. Thụy Dương Vương là thúc phụ* của đương kim Hoàng Thượng, thân phận cao quý phi thường. Ông ta mặc y phục hoa lệ, tay xách một chiếc lồng chim bằng vàng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy con chim trong lồng là cống phẩm của Lạc Bắc năm ngoái, giá trị nghìn vàng.
Thụy Dương Vương dừng lại trêu chọc con chim, thuộc hạ vội vã tới, "Vương gia, Giang Nam Đạo khẩn cấp đưa thư tới."
Thụy Dương Vương ngừng tay, nhận lấy bức thư từ tay thuộc hạ, đọc qua rồi cười lạnh một tiếng.
Hóa ra Hoắc Bằng Cảnh vẫn luôn ẩn náu ở Hồ Châu thuộc Giang Nam Đạo, quả là tính toán giỏi. Huyền Ưng Sứ Giang Nam Đạo, Lạc Lâm là người của ông ta. Theo như Thụy Dương Vương biết, Hoắc Bằng Cảnh trúng phải kỳ độc, đang trong thời kỳ suy yếu, chắc chắn sẽ chọn một nơi an toàn tuyệt đối. Vì vậy Thụy Dương Vương chưa từng nghĩ đến địa bàn của mình, kết quả là Hoắc Bằng Cảnh lại tĩnh dưỡng tại địa bàn của ông ta suốt bốn tháng.
"Hay cho tên Hoắc Bằng Cảnh." Thụy Dương Vương khẽ nói.
Thuộc hạ hỏi: "Vương gia đã tìm ra tung tích của Hoắc tướng?"
Thụy Dương Vương nói: "Lạc Lâm trong thư nói, hắn đang ở Hồ Châu, đang chuẩn bị hôn sự."
Thuộc hạ ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Hôn sự?"
Nhưng ai ai cũng biết, vị Hoắc tướng này xưa nay không gần nữ sắc, đối với mỹ nhân chẳng hề bận tâm, vậy mà giờ lại... chuẩn bị hôn sự?
Thuộc hạ đoán: "Hoắc tướng chắc hẳn có âm mưu gì, hôn sự chỉ là giả?"
Thụy Dương Vương cười khẽ: "Không, là hôn sự là thật. Lạc Lâm viết thư tới vì tên đệ đệ vô dụng của hắn suýt chút nữa cưỡng bức vị hôn thê của Hoắc Bằng Cảnh, Hoắc Bằng Cảnh chặt một tay của hắn, gửi tới Lạc Lâm để cảnh cáo. Lạc Lâm muốn cứu mạng đệ đệ, hỏi ta phải làm sao."
Giận dữ vì hồng nhan, không tiếc lộ ra vị trí của mình.
Thụy Dương Vương quay người, lấy một ít thức ăn cho chim từ bên cạnh, đặt trong lòng bàn tay, cho con chim xinh đẹp ăn.
Hoắc Bằng Cảnh lộ diện một cách công khai như vậy, không giống với tác phong của hắn. Chẳng lẽ hắn đã tìm ra giải dược của Ngọc Hoàng Tuyền?
Thụy Dương Vương lập tức phủ định suy nghĩ này. Khi lập kế hoạch hạ độc, ông ta đã xác nhận rằng Ngọc Hoàng Tuyền không có giải dược. Chỉ cần dính một chút cũng sẽ để lại di chứng khó chịu.
Lúc đó chỉ thiếu một chút nữa thôi, ông ta đã có thể lấy mạng Hoắc Bằng Cảnh.
Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ thiếu một chút.
Lạc Lâm viết thư hỏi ông ta có nên nhân cơ hội Hoắc Bằng Cảnh ở Hồ Châu mà tìm cách giết hắn không. Lạc Lâm nghĩ rằng, Giang Nam Đạo là địa bàn của mình, Hoắc Bằng Cảnh ở đó cô lập vô trợ.
Lạc Lâm thật quá ngây thơ.
Sau lần thất bại trước, Hoắc Bằng Cảnh chắc chắn đã điều tra ra ông ta, và sẽ rất cảnh giác. Hơn nữa, Hoắc Bằng Cảnh biết Lạc Lâm là người của ông ta, không lý nào lại không có sự chuẩn bị.
"Chậc." Thụy Dương Vương nói với thuộc hạ, "Ngươi viết thư trả lời Lạc Lâm, bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Thuộc hạ nhận lệnh rồi lui ra, Thụy Dương Vương nghĩ đến chuyện Hoắc Bằng Cảnh thành thân, không chỉ thuộc hạ kinh ngạc, mà chính ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.
"Xem ra nữ nhân kia không đơn giản."
…
Nữ nhân bị cho là không đơn giản lúc này đang ngủ trưa, Triệu Doanh Doanh mơ một giấc mơ.
Nửa đầu là một giấc mơ đẹp, nàng mơ thấy mình theo Hoắc Bằng Cảnh về Kinh thành trong sự hâm mộ của mọi người. Nửa sau lại là một cơn ác mộng, nàng mơ thấy Hoắc Bằng Cảnh tỉnh táo lại, không thể tin vào việc hắn lấy nàng làm thê tử, ánh mắt hắn chứa đầy sự ghê tởm, rồi còn nói muốn bỏ nàng.
Sau đó Triệu Doanh Doanh bị đánh thức.
Trên trán nàng một tầng mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng, nàng lấy khăn lau mồ hôi, liếc thấy lục lạc triệu hồi Nguyệt Thần đặt bên cạnh khi đi ngủ.
Phép thuật của Nguyệt Thần đại nhân hẳn sẽ duy trì được rất lâu? Có thể duy trì cả đời không? Khiến Hoắc Bằng Cảnh cả đời không phát hiện ra, hắn thực ra bị thần tiên mê hoặc mà yêu nàng đến không thể rời xa?
Một đời có vẻ quá dài, không khả thi lắm. Vậy phép thuật này duy trì được bao lâu? Sẽ không bị phát hiện chứ?
Nàng phải hỏi Nguyệt Thần đại nhân.
Triệu Doanh Doanh cầm lục lạc lên, lắc lắc.
Nàng lặng lẽ chờ đợi Nguyệt Thần đại nhân xuất hiện.
Một lát sau, gió thổi qua cửa sổ, làm rèm châu khẽ đung đưa.
Triệu Doanh Doanh vô thức ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy căn phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng quen thuộc trong bộ y phục màu đen.
Một lần không đến có thể nói là Nguyệt Thần đại nhân bận, nhưng đã ba lần rồi...
Triệu Doanh Doanh xụ mặt, lòng buồn rười rượi.
Xong rồi, Nguyệt Thần đại nhân không cần nàng nữa.
Nguyệt Thần đại nhân nghĩ đã giúp nàng đủ nhiều nên không giúp nữa sao?
Làm sao bây giờ?
Triệu Doanh Doanh buồn bực vô cùng, nàng chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng màu xanh, nằm bò ra bàn, đôi cánh tay trắng như tuyết như hai dải lụa mềm mại, trải dài trên bàn. Tóc đen buông xõa trên dải lụa, đan xen thành một bức tranh.
Hồng Miên bước vào, ngẩn ngơ.
Cô nương nhà nàng thật sự xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng hồi thần, nói: "Cô nương tỉnh rồi, nô tỳ nghe nói hôm qua tam cô nương ngất xỉu, còn gọi cả đại phu đến."
Triệu Doanh Doanh "ồ" một tiếng, hỏi: "Nàng ta làm sao vậy?"
Hồng Miên che miệng cười: "Chắc chắn là tức giận vì vận may của cô nương mà ngất."
Triệu Doanh Doanh nghĩ thấy cũng hợp lý, Triệu Uyển Nghiên vốn dĩ luôn tranh giành với nàng, lúc nào cũng muốn giành phần hơn, bây giờ tốt rồi, nàng ta đoạt được Tiêu Hằng, còn nàng thì gả cho Hoắc tướng, cả hai đều có tương lai sáng lạn.
"Để nàng ta tức đi, tốt nhất là tức chết đi."
Hồng Miên gật đầu: "Bây giờ Tiêu công tử phạm tội, không biết sẽ ra sao, tam cô nương còn mang thai con của Tiêu công tử. Không biết Hoắc công tử... Hoắc tướng gia sẽ xử lý Tiêu công tử thế nào..."
Triệu Doanh Doanh trầm tư: "Vậy ta đi hỏi."
Như mọi khi, nàng lại trèo tường.
Triệu Doanh Doanh nhờ Hồng Miên giữ thang, trèo lên đỉnh tường, quan sát viện của Hoắc Bằng Cảnh.
Viện của hắn vẫn yên tĩnh như thường lệ, như thể cuộc náo nhiệt hôm qua chỉ là giấc mộng, cánh cửa bị đá hỏng đã được sửa lại.
Nàng thò đầu qua tường, Triều Nam đã thấy, liền nhanh nhẹn mang một cái thang tới giúp nàng. Triệu Doanh Doanh bước xuống thang, cảm ơn Triều Nam.
"Công tử nhà ngươi đâu?"
Triều Nam chỉ về phía thư phòng, "Mời cô nương."
Triệu Doanh Doanh mỉm cười, nâng váy bước tới thư phòng. Nàng đứng trước cửa thư phòng, chỉnh lại dung nhan, có chút bồn chồn.
Nàng đến gặp Hoắc Bằng Cảnh tất nhiên không chỉ để hỏi hắn định xử lý Tiêu Hằng thế nào, nàng chỉ chợt nghĩ đến lời Nguyệt Thần đại nhân đã nói, bảo nàng thỉnh thoảng đến gần Hoắc Bằng Cảnh, để hắn động lòng với nàng.
Giờ Nguyệt Thần đại nhân không xuất hiện, nàng không biết phải làm sao, chỉ biết đến trước mặt Hoắc Bằng Cảnh nhiều hơn. Như vậy ít nhất có thể làm hắn chậm phát hiện ra sự thật.
Nàng hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa.
"Quan Sơn, là ta, Doanh Doanh." Có lẽ vì lo lắng, giọng nói nàng thêm vài phần ngọt ngào, càng thêm mềm mại như nước.
Hoắc Bằng Cảnh ngẩn người, từ trong thư phòng bước ra, ánh mắt đầy ý cười: "Doanh Doanh đến có chuyện gì?"
Triệu Doanh Doanh nói: "Ta... ta muốn hỏi chàng định xử lý Tiêu Hằng thế nào."
Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh lạnh đi, nghĩ đến việc nàng và Tiêu Hằng quen biết hai năm, có lẽ cũng có chút tình cảm, nên đặc biệt đến hỏi hắn, chắc sợ hắn lấy mạng Tiêu Hằng?
Triệu Doanh Doanh cúi đầu, lại nói: "Tiêu Hằng thật đáng ghét, chàng đừng nương tay với hắn!"
Nàng vặn vẹo chiếc khăn, thực sự tức giận.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Bằng Cảnh lập tức tan biến, giọng nói mang theo ý cười, nhẹ nhàng đáp: "Sẽ không nương tay với hắn."
Hoắc Bằng Cảnh nắm tay nàng, dắt nàng vào thư phòng, nói: "Có một chuyện chưa nói với nàng, Tiêu Hằng và Lạc Phong đã làm một giao dịch, nếu Tiêu Hằng giao nàng cho Lạc Phong, Lạc Phong sẽ nhờ đại ca của hắn tiến cử Tiêu Hằng đến Kinh thành làm quan.”
Hắn không muốn Tiêu Hằng có chút vị trí nào trong lòng Triệu Doanh Doanh.
Nghe xong, Triệu Doanh Doanh thực sự lộ vẻ tức giận: "Hắn thật điên rồ! Hắn có quyền gì giao ta cho Lạc Phong, hắn chỉ là một tên vị hôn phu cũ!"
Triệu Doanh Doanh chớp đôi mắt xinh đẹp, gương mặt phồng lên vì tức giận: "Chàng càng không thể nương tay với hắn! Phải trừng phạt hắn thật nặng!"
Hoắc Bằng Cảnh gật đầu, trấn an: "Ta nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng, Doanh Doanh đừng tức giận."