Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 2

Ngoài miệng, giáo viên nào cũng nói mình đối xử bình đẳng với mọi học sinh, nhưng trên thực tế, học sinh giỏi và học sinh kém luôn sống trong hai khuôn phép khác hẳn nhau.

Hà Tri Hiểu ngồi cùng bàn với Chu Hàn được một tuần đã đích thân thể hội được chân lí ấy.

Hà Tri Hiểu đứng thứ 36 vào lớp nói chuyện sẽ bị chỉ đích danh, Chu Hàn đứng nhất nói chuyện trong giờ học thì là “Hà Tri Hiểu, em không học cũng đừng ảnh hưởng đến việc học của Chu Hàn!”.

Đê ma ma thiên lí ở đâu!

“Chu Hàn, vì cậu mà tớ phải chịu bao nhiêu tiếng xấu! Ăn bao nhiêu viên phấn vào đầu! Cậu làm con trai mà không thấy có lỗi à?” Hà Tri Hiểu hỏi.

Chu Hàn quay đầu đối mặt với nó: “Lúc đi học tớ không nói gì với cậu, toàn là cậu bắt chuyện với tớ. Tớ còn phải truyền giấy cho cậu, giáo viên xuống còn phải nhắc cậu…”

“Đừng có đánh trống lảng, nói vào trọng tâm lỗi lầm của cậu đi!” Hà Tri Hiểu ngắt lời.

“Nhưng tớ cảm thấy tớ không có lỗi thật.” Chu Hàn đáp.

“Thế này đi, cho cậu một cơ hội bù đắp, giờ toán ngày mai kiểm tra trắc nghiệm cho tớ chép đáp án.”

“Ờ, ngồi gần vậy cậu muốn chép sao thì chép.”

Lớp trưởng Lý Hạo ngồi bàn trên xoay người lại hiếu kì hỏi: “Hà Tri Hiểu, tớ có thể hỏi vì sao cậu không học không? Thầy Lưu chuyển chỗ cho cậu lên trên là để cậu học hành tử tế mà.”

Hà Tri Hiểu chớp mắt, không đáp mà hỏi vặn lại: “Lớp trưởng, tớ có thể hỏi vì sao cậu lại từ chối vui vẻ không? Bố mẹ cậu nuôi cậu lớn đến giờ chắc chắn cũng muốn cậu vui vẻ mỗi ngày mà.”

“Ai bảo tớ không vui? Tớ cố gắng học tập thi đỗ trường tớ muốn vào, tớ rất vui!”

“Tớ không thi đại học cũng vui mà, cậu nói xem có phải tớ vui vẻ hơn cậu không?”

“Nhưng tớ không hiểu, cậu không có một trường nào muốn thi đỗ à?”

“Tớ cũng không hiểu, cậu là trưởng phòng tuyển sinh cao đẳng đại học cả nước hay gì? Tớ không thi đỗ cậu định bắt tớ vào tù ngồi chắc?”

“Thôi thôi không nói nổi với cậu!” Lý Hạo xoay về xem bài của mình.

Hà Tri Hiểu không vui, cầm bút gõ vai cậu ta, mở miệng oanh tạc như bắn súng liên thanh: “Bạn lớp trưởng này, sao bạn lại làm tổn thương tớ thế? Đầu tiên là từ chối ngồi cùng bàn với tớ, công khai đổi chỗ biến tớ thành trò cười của mọi người, bây giờ còn định thường xuyên châm chọc tớ học kém thi không đỗ đại học nữa, bạn cùng lớp với nhau cả cơ mà, tớ cho rằng chúng ta ngồi cùng bàn 45 phút cũng coi như có chút giao hảo, sao cậu lại nhẫn tâm như thế?”

Bạn học chung quanh cười nghiêng ngả, tai Lý Hạo đỏ bừng, cậu ta vừa cuống vừa tức mà chẳng làm được gì, bèn bỏ đi lấy nước.

Hà Tri Hiểu nói hồi lâu cũng thấy khát, cầm bình nước lên đi thêm nước, “Cậu muốn lấy nước không?”

Chu Hàn mở nắp bình ra đưa cho nó, “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, cậu nợ tớ thêm lần nữa nhé.”

Chu Hàn nhanh tay giành lấy bình nước của cả hai tự đi lấy, Hà Tri Hiểu bĩu môi đủng đỉnh đi xuống dãy cuối thăm bạn cùng bàn cũ Lý Dư.

“Cá ươn! Cuộc sống không có tao cùng bàn thế nào?”

Lý Dư đáp: “Sướng lắm, ngồi cùng bàn với mày lâu quá làm tao quên phéng mất cảm giác có bài sẵn để chép là như thế nào rồi, mày đi luôn đi đừng quay đầu lại làm ảnh hưởng đến tao.”

“Con cá chết bầm! Dạo này mày có cày level QQ cho tao không? Bao lâu nữa thì tao được một mặt trời?”

“Cày rồi cày rồi! Đúng rồi, tao dùng QQ của mày đăng kí tài khoản mới chơi game nhé.”

“Được, cày lên cấp cao cao tí về sau tao còn bán nick.”

Lý Dư thở dài: “Hà Tri Hiểu, hay là mày học thi vào khoa thương mại đi, tốt nghiệp bày sạp bán hàng có khi dùng được đó, tao thấy mày thích hợp làm đa cấp.”

“Cút! Tai nghe đâu?”

Hà Tri Hiểu cầm đồ về chỗ ngồi, nước nóng đã được để sẵn trên bàn. Chu Hàn nhìn bạn cùng bàn của mình tháo túm tóc đuôi ngựa xuống tết thành hai bím đuôi sam che kín tai, lại nhìn nó kéo khóa áo đồng phục thả dây tai nghe ra sau lưng rồi dùng cổ áo cẩn thận che giấu, sau đó hăng hái quấy rầy làng trên xóm dưới hỏi có nhìn thấy tai nghe hay không. Chu Hàn chỉ thiếu điều quỳ xuống lạy nó, cậu ôm quyền cung kính chào: “Hà Tri Hiểu, cậu đúng là có tướng làm việc lớn.”

“Chứ sao!” Hà Tri Hiểu hí hửng, “Nhìn xem nhìn xem, không đến một phút mà đã có đến hai người khẳng định tương lai xán lạn của tớ rồi, cần gì phải học nữa.”

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, trong đủ trò phiền nhiễu của Hà Tri Hiểu, thi giữa kì Chu Hàn vẫn đứng nhất, Hà Tri Hiểu thì oanh liệt tụt xuống hạng 39.

Lớp 10A8 có tổng cộng 48 học sinh.

Nếu không phải có bố can ngăn thì chắc Hà Tri Hiểu đã bị mẹ ruột đánh bay lên trần nhà trong cơn thịnh nộ rồi. Thi giữa kì xong phải họp phụ huynh, ngày đó cơ quan bố Hà bận không đi được, mẹ Hà từ chối đến trường.

“Mặt mũi đâu mà đi! Con gái cả lớp mày xếp nhất từ dưới lên! Mày đi nói với chủ nhiệm mày là trẻ mồ côi, hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng đến việc học của mày, chúng ta chừa mặt mũi cho nhau chút đi!”

Bố Hà sầm mặt: “Nói cái gì đấy hả! Mồ côi cái gì! Đi học không phải con đường duy nhất, Hiểu Hiểu nhà chúng ta lạc quan cởi mở, không vào đại học tiền đồ cũng chẳng thua gì ai!”

“Ha! Ông đã nghe cơ quan nào tuyển nhân viên lấy điều kiện lạc quan cởi mở không cần bằng cấp chưa?”

“Chắc gì đã phải vào làm công ty mới được, Dung Dung cũng tốt nghiệp cao đẳng dạy nghề đấy thôi, bây giờ người ta kinh doanh lớn thế kia mà, có kém gì bọn tốt nghiệp trường trọng điểm đâu!” Bố Hà phản bác.

Mẹ Hà cười khẩy: “Kinh doanh? Con mình? Nó ấy hả? Đừng có ăn nữa! Mày còn ăn được! Sao mẹ lại sinh ra cái đứa không tim không phổi như mày chứ!”

Hà Tri Hiểu khóc oe oe, thay quần áo chạy sang nhà ông nội ăn cơm ké dưới sự che chở của bố.

Cũng không phải trí óc Hà Tri Hiểu không học được, khi còn bé nó cũng thông minh lắm, biết nói sớm, hồi học mẫu giáo làm toán thuộc thơ cũng nhanh hơn các bạn cùng lứa khác, năm lớp hai tiểu học, mỗi lần đi thi đều nằm trong top hai trăm học sinh giỏi chuyên cần, nhưng học xong lớp hai vào kì nghỉ hè lại bị ốm một trận, sau đó không học nổi nữa.

Đừng hiểu lầm, không phải ốm quá hỏng đầu đâu, chỉ là bị cảm phát sốt mấy ngày, nhưng hạ sốt rồi nó lại bắt đầu gặp ác mộng, đêm không ngủ được ngày không tỉnh được, cũng đi khám bác sĩ nhưng chẳng có gì khác thường, ngoài hay gặp ác mộng ra thì ban ngày bản thân Hà Tri Hiểu vẫn ăn ngon ngủ tốt nghịch ngợm khỏe, từng có một thời gian các cụ trong nhà mê tín nói sợ là đứa bé dính phải thứ gì không sạch sẽ, cũng mời thầy đến cúng bái, còn lên chùa lạy Bồ tát, thỉnh Phật về đeo mãi đến giờ, vật lộn như vậy hơn nửa năm thì Hà Tri Hiểu khỏi hẳn.

Sau nữa, con đường học tập hoàn toàn đứt đoạn.

Hai năm đầu, hai vợ chồng sợ con bị áp lực quá lại gặp ác mộng lại, cũng biết bị ốm trễ nải mất nửa năm, không bắt kịp tiến độ ngay được là chuyện bình thường, thế nên không để tâm mấy, nào ngờ Hà Tri Hiểu còn nhỏ đã được nếm vị ngọt không phải chịu áp lực học tập, biết ngủ trong giờ học còn sảng khoái hơn để tay lên bàn thẳng lưng nghe giảng gấp mười ngàn lần, thế nên không chịu trở lại địa ngục nữa.

Đến năm lớp sáu, mẹ Hà triệt để tỉnh ngộ đi vái Văn Khúc Tinh nhưng đã muộn, Hà Tri Hiểu đã bước lên con đường học sinh cá biệt một đi không trở lại, thuở thơ bé còn siêu dẻo miệng, thi thoảng nghe bố mẹ nhắc đến học tập sẽ lập tức tỏ vẻ đáng thương thỏ thẻ tội nghiệp: “Không phải bố mẹ nói học không giỏi cũng không sao ạ? Bố mẹ không yêu con nữa sao?”

Hôm nay nhìn Hà Tri Hiểu xếp nhất từ dưới lên, mẹ Hà chỉ muốn gào lên, Mẹ yêu mày cái của khỉ ấy!

Đến ngày họp phụ huynh, Hà Tri Hiểu hầu mẹ già đến trường, lúc gần tới nơi, mẹ Hà hỏi con gái: “Bạn cùng bàn với con tên gì? Lý Dư đúng không? Nó còn đội sổ không?”

Hầ Tri Hiểu cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Nó vẫn đội sổ, nhưng không còn là bạn cùng bàn với con nữa.”

“Đổi chỗ à? Vậy bạn cùng bàn mới của con học có giỏi không?”

Hà Tri Hiểu lùi ra sau ba bước, “Đứng nhất lớp ạ.”

Mẹ Hà nghiến răng nghiến lợi, “Thầy Lưu lớp mày độc ác thật.”

Việc đã tới nước này, Hà Tri Hiểu dứt khoát thẳng thắn: “Mẹ, mẹ phải chuẩn bị tâm lí cho tốt, về cơ bản trước sau trái phải con… đều nằm trong top 10 cả đấy.”

Mẹ Hà hít sâu một hơi, hai tay chống nạnh đứng yên không đi nữa. Hà Tri Hiểu chần chừ đi tới, mẹ già thở dài, ôm cổ nó than: “Cấp hai mày thi bét, họp phụ huynh mẹ mày cũng còn mặt mũi giữa các bố mẹ hai dãy cuối, giờ thì hay lắm, coi như mày làm mẹ mày mất hết mặt mũi rồi!”

“Mẹ, ở trường đừng nói tục…”

Đến phòng học, Hà Tri Hiểu liếc nhanh một vòng, phụ huynh của Chu Hàn còn chưa tới, nó phục vụ mẹ ngồi xuống, còn chưa xoay người đã thấy mẹ già cuộn bảng điểm và bài thi lại nhét vào túi xách…

Hà Tri Hiểu chẳng kịp an ủi mẹ, vội ra khỏi lớp chạy khắp nơi tìm bạn bè bàn trên bàn dưới kính nhờ họ nói với phụ huynh nhà mình nhất định phải coi mẹ nó là người tàng hình! Còn lại mỗi Chu Hàn, chốc lát sau, nó đã thấy Chu Hàn theo phụ huynh đến dưới tầng.

Hà Tri Hiểu lao xuống chạy tới trước mặt Chu Hàn, thấy cậu đi cùng ông tới.

“Chu Hàn! Cháu chào ông ạ, cháu có thể nói chuyện với bạn Chu Hàn không ạ? Chỉ một lát thôi ạ!” Hà Tri Hiểu nói.

“Được.” Ông nội Chu rất hiền từ.

Hà Tri Hiểu kéo cậu bạn sang một bên dặn dò một phen, Chu Hàn đáp đã biết, trở lại nói với ông nội mình đừng hỏi phụ huynh cùng bàn chuyện thành tích.

“Ồ, cô bé thi không tốt à?” Ông nội hỏi.

Chu Hàn gật đầu, “Cũng không thể nói là thi không tốt, phát huy như thường thôi, nhưng xem chừng là trình độ về nhà có thể bị đánh chết.”

Họp phụ huynh xong, mẹ Hà ngã bệnh, nằm trên giường hai ngày. Hà Tri Hiểu mặt dày mày dạn, thấy mẹ sức khỏe yếu ớt không đánh được mình là thừa cơ nằm với mẹ hai ngày, mẹ Hà có khổ mà không nói ra nổi.

Bố Hà tan làm về nhà thấy vợ con nằm trên giường xem ti vi, bèn vui vẻ đi nấu cơm gọi hai người ra ăn.

“Con gái thân mật với mình là quan trọng nhất, em xem con gái lớn nhà cục trưởng chỗ anh xem, ra nước ngoài học thạc sĩ trường danh tiếng mà một năm chẳng gọi điện về cho bố mẹ được lần nào. Anh ấy à, chưa bao giờ hâm mộ con cái nhà người ta học giỏi, không ai bằng Hiểu Hiểu nhà mình hết.”

Hà Tri Hiểu nhào qua làm nũng với bố, mẹ Hà nhìn hai bố con, khóe miệng giật giật: “Học kém đến thế rồi mà còn không chịu thân mật nữa thì có còn là người không?”

Hà Tri Hiểu lại qua ôm mẹ: “Vậy con sẽ làm áo bông nhỏ ngốc nghếch của bố mẹ cả đời.”

“Mày là áo bông mùa hè thì có! Không phải mẹ nói giả mày làm thật luôn như thế đâu nhé, nghe không ra ý mẹ mày đúng không?”

Bố Hà cười to: “Hiểu Hiểu nhà chúng ta đúng là đại trí tuệ.”

***

Chu Hàn học giỏi từ nhỏ, trong nhà cũng quen với việc cậu thi được nhất rồi, lần này bố mẹ đặc biệt gọi điện về cũng là vì sợ đột ngột chuyển trường làm ảnh hưởng đến tình hình học tập của cậu, trò chuyện xong đã yên tâm hơn hẳn.

“Xem ra con về nhà ông nội sống rất vui.” Mẹ cậu nói trong điện thoại.

“Vâng, đúng là vui thật, dù sao ông bà nội cũng đáng tin cậy hơn bố mẹ nhiều.”

Bố mẹ Chu Hàn xưa nay chỉ chăm chăm vào sự nghiệp, chẳng để ý mấy đến con trai. Suốt mấy năm nay họ thuyên chuyển công tác đều chỉ suy xét con đường phát triển nghề chứ chẳng hề cân nhắc đến Chu Hàn, dẫn đến Chu Hàn từ khi đi học đã bắt đầu thường xuyên chuyển trường. Lần này chuyển trường cũng là vì mẹ cậu sắp được điều lên Hoa Bắc làm việc, Chu Hàn chủ động đề nghị về quê sống với ông bà nội, vì cậu muốn ba năm cấp ba ổn định hơn chút.

Còn một nguyên nhân khác mà cậu không nói với bố mẹ, thật ra thì chính cậu ngay từ đầu cũng không ý thức được, tuy Chu Hàn có thể thông cảm cho tham vọng sự nghiệp của bố mẹ nhưng đáy lòng cậu vẫn khát khao cuộc sống gia đình an ổn ấm áp. Trong kí ức của cậu, chỉ có mấy năm sống ở quê khi còn nhỏ là vui vẻ nhất, có bạn chơi có ông bà nội thương, bố mẹ cũng chẳng quá bận rộn, dạy cậu học cùng cậu đá cầu.

Đáng ra cậu nên ở lại quê, nơi này cho cậu hoàn cảnh sinh hoạt yên lòng, gần đây cậu lại càng cảm nhận được rõ hơn điều này, nhất là sau khi làm bạn cùng bàn với Hà Tri Hiểu.

Kể từ khi vào học tới nay, tính cách không quá chủ động trong xã giao của bản thân Chu Hàn cộng thêm không khí học tập dày đặc chung quanh khiến cậu vào lớp A8 được một thời gian dài rồi mà vẫn chẳng có bạn. Đôi lúc cậu quan sát bạn cùng lớp trong giờ học, mấy cô cậu ngồi dãy cuối luôn rất rôm rả.

Bây giờ Hà Tri Hiểu tới rồi, hoàn toàn khuấy đảo vòng tròn học sinh giỏi, trừ Lý Hạo vẫn ngoan cố kháng cự ra thì Hà Tri Hiểu chơi rất tốt với bạn bè xung quanh.

Điều này làm Chu Hàn cảm thấy thoải mái và chờ mong.

Chờ mong mỗi một ngày đến trường.

Chuyện này rất quan trọng, bởi thật ra, thành tích ưu tú như Chu Hàn chẳng có bao nhiêu hứng thú với trường học. Tuy rằng kì thi đại học hai năm sau cần cậu phải chuẩn bị thật kĩ càng song trước mắt, học tập vẫn chưa có thách thức nào với cậu. Nhưng hiện giờ đã khác, mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui, vậy thì thú vị rồi.
Bình Luận (0)
Comment