Cậu Thiếu Niên Ấy Yêu Thầm Tôi Rất Lâu Rồi

Chương 1

1.

Đứng trước cửa trường cấp 3 số một, tôi có hơi giật mình.

Không phải tôi đã tự s*t rồi sao, vì sao lại xuất hiện ở đây.

Là ông trời không nhẫn tâm mới để cho tôi sống lại một lần nữa sao?

Nhìn sân trường vừa xa lạ vừa quen thuộc, tôi không nhịn được mà nức nở.

Đời trước, tôi nhìn người không đúng. Tôi khiến công ty của gia đình phá sản, ba mẹ bị chủ nợ ép tới mức phải nhảy lầu.

Mà tôi gieo nhân nào gặp quả ấy, giam mình trong căn biệt thự ấy, đến chết cũng không ra ngoài.

Khi dùng dao cứa vào cổ tay, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.

Nhưng không ngờ Tần Ngự đột nhiên xông vào.

Tôi không hiểu vì sao anh lại đến đây. Người luôn sạch sẽ như anh cả người lại dính đầy m-a-u của tôi nhưng anh cũng không tức giận lại càng ôm chặt tôi hơn.

Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, gọi đi gọi lại tên tôi, nói ra tình cảm của anh dành cho tôi.

Trong thanh âm đó tràn ngập sự tuyệt vọng và tình yêu, khiến đáy lòng vốn đã nguội lạnh của tôi trở nên kinh ngạc.

Giây phút trước khi tôi mất đi ý thức, tôi nghe thấy giọng nói có phần không chân thực của anh.

Anh nói nếu như được bắt đầu lại lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không buông tay tôi, anh nói là anh hại tôi.

Tôi bối rối, làm sao có thể trách anh được.

Hơn nữa, anh có từng yêu tôi không?

Tôi cái gì cũng không hiểu.

Còn chưa đợi tôi nghĩ ra, đôi mắt đã chìm vào bóng tối vô tận.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại năm lớp 11.

Tôi không thể lãng phí cơ hội sống lại này. Đời này, tôi có thể làm rất nhiều chuyện, cần trân trọng rất nhiều người.

Còn có, tôi muốn làm quen với Tần Ngự một lần nữa.

Muốn hỏi anh những lời ở đời trước có ý gì?

Nhưng chỗ ngồi của anh bị bỏ trống một ngày.

2.

Tôi và Tần Ngự là bạn học cấp 3, làm bạn cùng bàn 3 năm nhưng cũng không quá quen thuộc.

Anh thường xuyên không đến lớp, cả ngày cũng không gặp được.

Đời trước, tôi chỉ cảm thấy thoải mái.

Tôi thích yên tĩnh mà Tần Ngự lại thích ồn ào, náo nhiệt. Sau giờ học, anh em của anh thường tụ tập xung quanh cửa sổ nói chuyện với anh, ồn ào đến mức tôi không làm được bài.

Có một lần tôi bị một bài toán làm khó, không biết lấy dũng khí từ đâu vậy mà dám nhắc đến yêu cầu của mình với Tần Ngự:

“Tần Ngự, có thể yên tĩnh một chút được không?”

Tôi bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất trong đời nhưng xem ra giống như trước chỉ giống như cục bông mềm mại.

Tần Ngự nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, lúm đồng tiền hiện ra rất rõ ràng.

“Bạn cùng bàn nhỏ, sao lại ngoan như vậy? Sau giờ học không biết nghỉ ngơi, tụ tập một chút à.”

Giọng điệu vui vẻ như có như không của anh khiến tôi đoán không ra anh có tức giận hay không.

Không sai, tôi trong mắt mọi người là học sinh tốt, vừa ngoan vừa yên tĩnh, nghe lời hiểu chuyện đến giọng nói cũng rất nhỏ.

Thầy giáo bạn học khen tôi, tôi chỉ cảm thấy kì lạ. Tôi chỉ là ngoài học tập ra không biết làm gì khác mà thôi.

Sau ngày hôm đó, anh em của anh đã ngầm thỏa thuận sau giờ học không đến tìm anh. Tần Ngự cảm thấy buồn chán nên nằm trên bàn xoay bút hoặc xem tôi làm bài tập.

Tôi cảm thấy kì lạ nên lén nhìn anh, có phải vì câu nói đó của tôi nên anh em của anh không đến nữa.

Giây tiếp theo, tôi lại cười ý nghĩ của chính mình, làm sao có thể!

Tần Ngự là trùm trường, nói chuyện hay làm việc gì cũng không bao giờ để người khác vào mắt.

Hơn nữa, chúng tôi cũng không có sự giao thoa nào.

Anh cho tôi ảo giác có chút quen thuộc nhưng tôi chắc chắc không biết anh.

Dù sao Tần Ngự cũng quá chói mắt, thời niên thiếu gặp được người như vậy, làm sao có thể quên.

Lúc ấy, đột nhiên Tần Ngự nhìn sang, tôi bị dọa giật mình, rụt đầu lại không dám nhìn anh, chỉ nghe thấy tiếng cười từ trên đầu truyền đến.

“Bạn cùng bàn nhỏ, từ sau mình sẽ che chở cho cậu.”

“Cậu nhìn xem, mình là trùm trường, rất lợi hại. Về sau có kẻ nào bắt nạt cậu, mình sẽ đánh tên đó.”

Tôi càng cúi thấp đầu hơn, trả lời vu vơ một tiếng.

Không biết dáng vẻ lúc đó của tôi có làm anh hài lòng hay không chỉ nhớ anh cười càng vui vẻ hơn.

Lúc đó tôi nghĩ đó là hứng thú nhất thời của trùm trường. Người như tôi cũng chỉ rất nhàm chán.

Sống lại một lần nữa, tôi đột nhiên cảm thấy tò mò.

Lúc đó Tần Ngự có phải hứng thú nhất thời hay không?

Tôi nóng lòng muốn biết đáp án.

Lúc tan học, tôi lấy hết can đảm, chặn anh em tốt của Tần Ngự lại.

“Cái đó, mình muốn hỏi một chút, Tần Ngự đang ở đâu?”

Tôi đỏ mặt, đầu cúi thấp, thanh âm rất nhỏ.

Trong trường có rất nhiều lời đồn nói anh và đám anh em tốt đánh nhau gây chuyện, tính tình không tốt, đánh vỡ đầu người ta cũng không có biểu cảm gì.

Ngay cả khi tôi sống lại một lần nữa, nói chuyện với bọn họ vẫn có chút sợ hãi.

Nghe tôi nói xong, nhóm người đối diện đều có biểu cảm kỳ lạ.

Có người cười lớn, lớn tiếng trêu chọc: “Ôn Ninh, cậu chắc chắn là đang tìm anh Ngự chứ?”

Những người ở bên cạnh phá lên cười, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi lấy hết dũng khí gật đầu.

Tôi muốn gặp Tần Ngự, hôm nay muốn gặp được anh.

Vì thế, tôi đi theo bọn họ đến quán bar phía sau trường.

Sống 2 đời đây vẫn là lần đầu tiên tôi đến chỗ này, tôi căng thẳng giữ chặt quai cặp sách, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng tránh đi ánh mắt của những người xung quanh.

Suốt đoạn đường, tôi nghĩ đến cảnh tượng gặp Tần Ngự, không ngừng luyện tập xem nên nói gì, trong lòng thấp thỏm không yên, liệu Tần Ngự hồi cấp 3 có thích tôi giống như sau này không?

Giây phút đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn, thậm chí Tần Ngự thích tôi lúc nào cũng không biết.

Trần Trạch đưa tôi đến một phòng bao, mở cửa, tôi liếc mắt liền nhìn thấy Tần Ngự ngồi trong đó.

“Má nó, đại thiếu gia của tôi, Trần Trạch sao hôm nay cậu mới đến?”
Bình Luận (0)
Comment