Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 137


Người phụ nữ lầm bầm trong lòng: Vênh váo cái quái gì? Tưởng mình cao sang lắm ấy?
Ngừng một chút, bà ta lại tiếp tục nói tiếp:
"Bố mẹ tao, chị tao, gia đình nhà chồng chị tao đúng là vô phúc khi gặp phải đứa như mày.

Sao tám năm trước không chết quách đi cho rảnh nợ mà còn sống tới tận giờ chứ? Đúng là dai như đỉa."
Con nhóc này đúng là mạng lớn, sau sự kiện lần đó mà vẫn sống sót cho được.
Minh Anh cảm thấy nếu tiếp tục đối chất cùng bà ta, cãi có khi cũng không lại, mà lại làm gợi nhớ đến quá khứ đau thương mà cô muốn vĩnh viễn quên đi.

Cho nên cô dứt khoát quay đi, không tiếp tục ở lại cùng bà ta một chỗ nữa.
Người phụ nữ kia cũng không ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng đang cố gắng nhanh chóng bước đi kia thì vẫn cao giọng mà nói: "Nếu không muốn sau này làm ảnh hưởng đến người khác thì tự mình kết liễu cuộc đời đi.

Sống ngày nào là đem đến rắc rối ngày đấy.

Đúng là thứ của nợ."

"..."
Chân Minh Anh run lên, cảm giác như trực chờ muốn ngã, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất mà vội lướt đi nhanh hơn.
Tám năm rồi, tám năm rồi, tưởng chừng như không bo giờ gặp lại, sao nay lại như vậy chứ?
Tại sao lại là ngày hôm nay? Lại là trong ngày hôm nay?
Tại sao vậy chứ?
...
Minh Anh lững thững đi trên vỉa hè, trong thâm tâm là một loạt suy nghĩ ngổn ngang.
Đúng vậy, dì ta nói đúng.
Tất cả là do cô mà ra.
Mẹ cô vì cô mà chết, ông bà cũng vì cô mà thiệt mạng.
Do cô mà ra cả.
Cô đúng là một đứa sao chổi, đi đến đâu là rắc rối đến đấy.
Một trong những lý do cô bị gia đình Gia Bảo ngăn cấm, một phần là do cô không rõ thân phận, do có sự chênh lệch lớn về gia thế, một phần khác, là do hai người khắc mệnh, nếu tiến tới hôn nhân sẽ không hạnh phúc, sự nghiệp cũng sẽ ngày càng thụt lùi, đem đến đen đủi.
Mà nguyên do lớn, là do cô mà cả, cô mang mệnh khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, khắc con.
Bói toán cô vốn dĩ không tin tưởng, nhưng những thông tin mà thầy bói nói, đều là sự thật.
Đó cũng là lý do cô không bao giờ đi xem bói, không phải là không tin tưởng người đó, sợ nói linh tinh, mà là lo sợ người thầy xem cho cô nói đúng sự thật.
Thật sự? Sự sống của cô đem lại rắc rối như vậy sao? Đáng lẽ ra cô nên chết từ tám năm trước sao?
Minh Anh đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không nhìn ngó đến xung quanh.

Bước chân vô định không biết đi về đâu.

Nước mắt không hiểu sao cứ lăn dài trên má, bước chân hướng thẳng về phía đường lớn lúc nào không hay.
Hoàng Anh cũng tranh thủ thời gian nghỉ này mà đi dạo trên đường, trong lúc đang nhìn ngắm quang cảnh của thành phố thì vô tình nhìn thấy Minh Anh đi đằng trước.

Chạm mặt cô vốn là điều không lạ, thêm cả anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô thôi.

Hoàng Anh vốn dĩ cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng bất thình lình Minh Anh lại lao ra phía đường lớn.


Lại là thời điểm xe cộ đi lại rất nhanh.

Liếc mắt thấy đang có một ô tô đang lao nhanh đến chỗ cô, không hiểu sao anh ngay lập tức lao ra, kéo mạnh cô lên vỉa hè.
"Cô muốn chết à?" khoảnh khắc lời quát của Hoàng Anh vừa vang, cũng có một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Lúc này đây, kéo cô trở lại, làm cho cô đứng đối diện diện anh, anh mới thấy được biểu cảm của cô hiện tại, trong giây phút đó anh bỗng sững sờ.
Gương mặt Minh Anh thấp đẫm nước mắt.

Hoàng Anh không phải chưa từng nhìn thấy cô khóc.

Nhưng lần này cô khóc làm anh rất bất ngờ.
Lần đầu tiên gặp mặt, là lúc cô đi đánh ghen bạn trai cũ, ánh mắt cô lúc đó tràn đầy căm phẫn và tức giận.
Lần thứ hai anh thấy cô khóc là lúc cô say rượu, ánh mắt của cô lúc đó tràn đầy ấm ức và cay đắng.
Còn lần này đây, ánh mắt của cô như hàm chứa nỗi đau đớn đến tận cùng, nỗi đau như khắc sâu thấu tận tâm can.
Rốt cuộc là có việc gì mà phải làm cô khóc đến như này? Khóc đến thảm thương như vậy?
Người lái xe vừa phanh xe lại không khỏi tức giận mà hạ cửa xe, gào lên với hai người ở ngoài: "Đồ thần kinh, chán sống rồi à?
Nhưng tâm trạng Minh Anh vốn bất ổn cũng không nghe ra lời nói của kẻ kia.


Hoàng Anh cũng bị tình cảnh hiện tại của cô làm cho sững sờ mà không quan tâm được điều gì khác.
"Cô làm sao vậy?" Hoàng Anh không kìm được mà gặng hỏi cô, giọng nói cũng trầm thấp không tức giận như ban nãy nữa.
Người tài xế lái xe kia chửi xong cảm thấy như đã hả giận, liền lái xe rời đi, còn Minh Anh lúc này mới phản ứng lại, gạt tay anh đang nắm lấy tay mình ra, vội lau nước mắt: "Không có gì cả."
Nói xong cô lập tức quay đầu rời đi khỏi nơi này, vừa đi lại vừa gạt nước mắt.
Hoàng Anh đứng đó, nhìn bóng lưng cô rời đi.

Trong lòng bỗng chốc có một nghi vấn khó hiểu.
Minh Anh khôi phục lại tâm trạng, giờ mới biết rằng mình đang khóc thảm thương đến thế.

Cô vừa bước đi vừa lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng lăn dài hơn.

Cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, đau đớn đến vô cùng.

Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngồi xuống cạnh một gốc cây, hai tay run rẩy ôm lấy đầu gối, đầu chun vùi vào hai chân, nức nở: "Mẹ ơi, mẹ...!Mẹ ơi...".

Bình Luận (0)
Comment