Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 155


Minh Anh trong lúc nhìn hai mẹ con bà Giang nói chuyện riêng thế kia, trong đầu cô bỗng hiện lên suy nghĩ có nên tranh thủ thời điểm này rồi mình bỏ chạy đi không? Nhưng ngẫm lại hành động đó lại mất lịch sự quá.

Cho nên kế hoạch đó nhanh chóng phá sản.

Đầu cô còn đang lòng vòng suy nghĩ, Trịnh Khả Như và bà Giang quay trở lại, Trịnh Khả Như giữ vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
"Trợ lý của Nguyễn tổng, trước hết cảm ơn cô hôm qua đã kịp thời đưa mẹ tôi vào viện.

Sau thì không biết cô có thể đồng ý thiết kế cho căn nhà của mẹ tôi không? Mảnh đất đó có ý nghĩa rất đặc biệt với mẹ tôi, mẹ tôi đã phải tìm rất nhiều kiến trúc sư thiết kế nhưng vẫn không ưng ý.

Hiếm hoi lắm khi gặp được cô.

Không biết cô có thể đồng ý không?"
Thái dương Minh Anh phút chốc lại giật liên hồi.
Lại...!Lại nữa à?
"Chuyện này..." Minh Anh trong đầu khó chịu không thôi.

Sao sự việc khó nhằn này lại xảy ra với cô thế? Lại còn xảy ra trước mắt cái tên quỷ này nữa chứ!
Nhưng cô cũng đâu có mong muốn đâu, cho nên không thể làm gì khác.

Minh Anh dõi ánh mắt về phía Hoàng Anh, ánh mắt như muốn cầu cứu.
Hoàng Anh nhìn cô, bình thản đáp: "Cũng có thể coi đây là dự án riêng của cô, không liên quan đến việc ở công ty."
Minh Anh: "..."

Anh trả lời như này, thì tôi biết tính như nào được.
Chuyện bản thân phải tự mình làm việc của hai người đã khổ lắm rồi, giờ còn bảo cái gì mà sự án riêng.

Cô đâu có sức khỏe mà gánh vác chứ?
Trịnh Khả Như nhìn ánh mắt phân vân của cô thì gặng hỏi: "Cô có thể suy nghĩ lại không?"
Đắn đo trong giây lát, Minh Anh quyết định thẳng thắn trả lời luôn: "Thật sự công việc ở công ty tôi hơi bận, sợ là không có thời gian để làm các dự án riêng.

Nếu có theo dự án này cũng chỉ sợ không được chỉn chu.

Đối với người trong nghề này như tôi thấy rất là áy náy."
Trịnh Khả Như vẫn hết sức kiên quyết, ra sức thuyết phục: "Tôi biết có thể cô đang lo lắng về dự án này có thể ảnh hưởng nhiều đến công việc hiện tại ở công ty.

HF và A&A là đối tác làm ăn với nhau, làm việc trên cơ sở lợi ích vui vẻ, chuyện này tôi tin chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
Hợp tác?
Từ khóa quan trọng bỗng chốc được Hoàng Anh bà Minh Anh đứng đó bắt gọn.
Hoàng Anh thì khẽ nhướng mày, Minh Anh thì không khỏi bất ngờ.
"Hợp tác sao?"
Hoàng Anh ở bên cạnh cũng góp lời: "Trịnh tổng, tôi nghĩ chuyện này không thể nói bừa được đâu."
Câu nói cũng như hàm ý, nên cẩn thận lời nói vào những giây phút như này.

Mọi chuyện không phải trò đùa trong giây lát.
Trịnh Khả Như đương nhiên cũng hiểu ý tứ trong câu nói của Hoàng Anh.

Cô ta mỉm cười, lắc đầu nói: "Sao có thể là nói bừa chứ? Sau thời gian suy nghĩ về bản kế hoạch của A&A, tôi nhận thấy A&A là đối tác tiềm năng.

Nên chúng tôi cũng muốn ký hợp đồng hợp tác giữa hai bên.

Tôi nghĩ rằng đây là điều cả HF và A&A đều mong muốn.

Khi cả hai đã là đối tác rồi, một chút chuyện riêng này chắc Nguyễn tổng sẽ không tính toán chứ?"
A&A hiện tại tiềm lực chỉ ở mức bình thường tạm ổn, đầu tư hợp tác đó là một phương án mạo hiểm.

Không chắc tương lai có kết quả ra sao.

Nhưng nếu lãnh đạo của A&A là người khác, cô ta sẽ không dám tin tưởng.

Nhưng người đó lại là Hoàng Anh.

Là người trước kia đã lạnh lùng chặn đứng mọi nỗ lực của cô ta lúc khởi nghiệp.


Lại là người một người tự tay mình dẹp loạn vụ việc năm đó.

Là một người không hề tầm thường.

Hiện tại thì như vậy, tương lai đâu có nghĩa sẽ vẫn như này? Phương án mạo hiểm này biết đâu có kết quả tốt thì sao?
Thêm cả, tại thời điểm này, để lôi kéo cô trợ lý kia đồng ý thiết kế mảnh đất kia cho mẹ cô sẽ làm cho mẹ cô có ấn tượng với năng lực của cô, cũng sẽ là điều kiện tiên tuyết cho việc chồng cô có nhận được cổ phần thừa kế của mẹ chồng.

Thì việc đồng ý hợp tác này là điều kiện tiên quyết.

Cơ hội ngàn năm có một này cô đương nhiên hiểu rõ và muốn nắm giữ lấy.
Hợp tác giữa hai công ty được tiến hành.

Cô ta hiểu rõ, cô trợ lý kia cũng biết điều mà hành xử sao cho đúng cho việc này.
Hoàng Anh vẫn giữ thái độ bình thản, lạnh nhạt như cũ, nói: " Nếu đã là mối quan hệ hợp tác làm ăn thì chuyện này tôi đương nhiên đồng ý rồi.

Nhưng dù gì trợ lý của tôi cũng là người quyết định trong việc có đồng ý làm dự án riêng này hay không? Vấn đề này thì tôi không thể quyết định được."
Vấn đề này, anh cũng không thể quyết định được.

Phải phụ thuộc vào người phụ nữ này thôi.
Trịnh Khả Như hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, cô ta liền nhìn Minh Anh hỏi: "Không biết, cô có thể đồng ý với lời đề nghị này hay không?"
Minh Anh: "..."
Mọi chuyện...!Sao có thể xoay chuyển nhanh như vậy? Cho cô vài giây tiêu hóa thông tin không?
Gì nhỉ? Trịnh Khả Như đưa ra một lý do vô cùng thuyết phục, chỉ cần cô đồng ý thiết kế cho mảnh đất của bác gái này thôi hợp đồng của A&A với HF sẽ được tiến hành.

Phải biết rằng đây từng là hợp đồng A&A đang cố gắng lắm vẫn chưa có được.
Mà cũng là do cô mà công ty bị vụt mất hợp đồng với.


Dù trong việc này quyền quyết định ở phía cô, không thể ép buộc cô có thể đồng ý hay không? Nhưng Minh Anh tự hiểu trong trường hợp này, vì lợi ích của công ty, cũng như là chuyện này là việc lấy công chuộc tội lần trước.

Dù gì việc lần đó cũng là lỗi của cô, cô nên tìm cách chuộc lỗi, lương tâm cũng đỡ day dứt, trong lòng đỡ đau đáu về sự việc này nữa.

Chung quy, cô nên đồng ý.
Đúng vậy, phải đồng ý!
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Minh Anh khẽ ngước mắt, vẫn là ánh mắt bình thản không nhìn ra cảm xúc gì của Hoàng Anh.

Khẽ quay sang, là ánh mắt mong chờ của cả bác gái và Trịnh Khả Như.
Trong lòng Minh Anh đã có câu trả lời, cô đáp: "Giám đốc đã nói vậy rồi thì, dự án này tôi sẽ nhận."
Trịnh Khả nghe vậy liền thở phào một hơi, cười tươi: "Cảm ơn cô!"
Bà Giang không ngờ được là cô sẽ đồng ý.

cho nên cũng vui mừng khôn xiết, đến trước mặt Minh Anh cười nói: "Thật tốt quá, cảm ơn cháu rất nhiều.

Mà đã nhận thiết kế giúp bác rồi thì chút quà này cháu cũng phải nhận đó nhé."
Minh Anh nhìn vào túi quà, cũng biết mà mình không thể từ chối được nữa rồi, cô liền mỉm cười cảm ơn: "Bác cũng đã nói vậy rồi thì cháu sẽ nhận ạ.

Cảm ơn bác ạ."
Nhìn sự việc bấy ngờ đến ngoài ý muốn này, Hoàng Anh đứng một bên khóe miệng khẽ nâng lên, rồi nhanh chóng thu hồi..

Bình Luận (0)
Comment