Máy duy trì sự sống cao cấp thường chỉ sử dụng cho người bệnh sắp hấp hối, hoặc một số thai nhi cực kỳ yếu và cần được cung cấp chất dinh dưỡng liên tục để sống sót.
Những thứ khác trong hộp cũng được lấy ra, bao gồm quần áo cũ kỹ, tủ gỗ hỏng hóc, ba dịch dinh dưỡng đã dùng hết.
Tất cả đều đã cũ, đặc biệt là dịch dinh dưỡng đã bị sử dụng kia ấy thế mà là loại sản xuất từ hai mươi năm trước.
Hạn sử dụng của dịch dinh dưỡng này rất dài, nhưng không ai tích trữ nó cả, cần thì mới mua, cùng lắm là giữ lại hai ba năm thôi.
Vài bộ quần áo cũng là kiểu lỗi mốt, bây giờ không còn mua được nữa.
Màn hình tìm thấy trên tường cũng là kiểu lỗi mốt hơn mười năm trước, do bị ngâm trong nước đọng quá lâu nên không biết dữ liệu bên trong có thể khôi phục được hay không.
Cấp dưới lấy ra một vài bức ảnh chụp cửa sập và cả căn phòng đá.
Những bức tường thô sơ, dây điện đơn sơ và một chiếc đèn duy nhất, hơn nữa những thứ này cũng rất cũ, trông như được đào tạm thời từ nhiều năm trước.
Tư Tuân chau mày, Đường Khiêm bên cạnh thương xót nói: "Trước đây cậu chủ nhỏ phải sống ở một nơi thế này ư?"
Hành tinh Lorens tọa lạc tại một nơi hẻo lánh, tài nguyên lạc hậu, nhưng điều kiện của những thứ mang về trong chiếc hộp này rõ là kém hơn những gì hành tinh Lorens có.
Còn về máy duy trì sự sống, quân Liên Minh chỉ phát hiện mỗi bể nước chứ không tìm thấy các thiết bị như máy thở hay ống thông khí.
Nước đọng lại đã cuốn trôi mọi thứ trong phòng đá, không thể biết được bể nước duy trì sự sống này có chất bổ sung dinh dưỡng hay không.
Hơn nữa diện tích bể nước không lớn, một người trưởng thành nằm vào thì không dễ chịu lắm, ấy thế mà Nguyễn Thu lại nói mình tỉnh lại từ trong bể nước.
Tư Tuân nhìn từng thứ trong hộp, cuối cùng nhìn đến màn hình bị hỏng.
Y cầm màn hình lên, trông thấy một ký hiệu được khắc ở góc trên bên phải.
Ký hiệu lớn bằng móng tay cái, là hình một con chim đang bay.
Tư Tuân nhìn ra ngay đây là đồ của Tư Huỳnh.
☞☜
Nguyễn Thu nói không muốn ngủ nữa nhưng ai dè vẫn ngủ một lát.
Lúc cậu thức dậy vẫn đang nằm trong lòng Tập Uyên, trong phòng không bật đèn.
Tinh hạm vẫn đang bay, gần đường bay không có ngôi sao nào nên ngoài cửa sổ tối om.
Nguyễn Thu dụi vào cổ Tập Uyên: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Vẫn còn sớm," Tập Uyên đáp, "Đói không em?"
Nguyễn Thu ngủ không được bao lâu, hiện tại nên dậy ăn sáng.
Tập Uyên bật đèn, Nguyễn Thu rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi ngồi vào bàn chờ.
Có người gõ cửa, hôm nay người mang bữa sáng cho họ ấy vậy mà là Lê La.
Tập Uyên ngước mắt: "Cô tới làm gì?"
Lê La dửng dưng đặt bữa sáng xuống, lùi về sau một bước rồi nói: "Đến xem."
Sáng nay thức dậy cô phát hiện số liệu của Tập Uyên đã thay đổi mới đây.
Giống như hai lần trước, tổng chỉ số đột ngột tăng vọt rồi nhanh chóng giảm xuống, đây là lần thứ ba rồi, không thể có chuyện sai số liệu được.
Nhưng Tập Uyên không có dấu hiệu mất kiểm soát, Nguyễn Thu bên cạnh hắn cũng không sao.
Lê La không hiểu, cảm thấy có điều gì đó mà cô không biết.
Cô đứng yên tại chỗ nhìn Tập Uyên: "Thủ lĩnh, anh xem thứ mà Khang Song Trì đưa chưa?"
Nếu bên cô tạm thời không có tiến triển gì, vậy thì thử cách của Khang Song Trì xem sao.
Tập Uyên lạnh nhạt nói: "Không có."
Nguyễn Thu nghe vậy rất tò mò: "Là gì thế ạ?"
Lúc này Lê La khôn ngoan rời đi, Tập Uyên đưa quả trứng gà đã bóc vỏ cho Nguyễn Thu: "Một tệp tài liệu thôi."
Nguyễn Thu nghĩ rằng là chuyện của tổ chức nên không hỏi nữa.
Sau bữa sáng, Nguyễn Thu ước lượng thời gian, muốn trò chuyện với Tư Tuân.
Tinh hạm chạy suốt đêm, đến bây giờ quân Liên Minh không hề đuổi theo, có lẽ bị bỏ lại rồi.
Nếu khôi phục lại tín hiệu, có lẽ sẽ có nguy cơ bị theo dõi lần nữa, thế nên khi Lê La xách thiết bị máy móc quay lại đã nghiêm túc nhắc nhở.
Tập Uyên không thèm để ý, khẽ hếch cằm bảo: "Mở lên đi."
Lê La đành làm theo, Nguyễn Thu nói "cảm ơn": "Em sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu."
Cậu lại nằm mơ, gặp Tư Tuân sẽ cảm thấy an tâm hơn. Mà cho dù cậu không nằm mơ thì cũng muốn cho y biết mình bình an để y không lo lắng.
Tín hiệu được khôi phục, Nguyễn Thu định gửi tin nhắn thì cuộc gọi video của Tư Tuân hiện lên trước.
Cậu kinh ngạc, nhấn đồng ý.
"Cậu ơi," Trông thấy Tư Tuân xuất hiện trong màn hình, Nguyễn Thu hơi ngồi thẳng, vui vẻ nói: "Khéo quá, con cũng đang định gửi tin nhắn gọi cậu nè."
Tư Tuân "ừ", đôi lông mày nhíu chặt khẽ giãn ra.
Y thức gần cả đêm, chờ tiến độ sửa màn hình, ai dè nhận được tin rất khó sửa, không biết phải mất bao lâu, mà cũng chưa chắc sẽ khôi phục hoàn toàn dữ liệu.
Tư Tuân kìm nén mất kiên nhẫn và bực bội, khi trở lại sảnh trong nhìn thấy chiếc hộp đã để ở đó thì tâm trạng càng phức tạp hơn.
Y vốn tưởng rằng tuy Nguyễn Thu yếu ớt nhưng trên người không bị thương, tính cách lại đơn thuần, cho dù ở bên ngoài cũng sẽ có người chăm sóc, có thể là cư dân địa phương của hành tinh Lorens, hoặc là ai khác cũng được.
Song, sự thật lại khác xa tưởng tượng của y.
Nếu y phát hiện ra sự bất thường của Tư Huỳnh sớm hơn, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào thì y đâu đến mức tìm thấy Nguyễn Thu muộn đến thế.
"Hôm qua con có bị thương không?" Tư Tuân hỏi, "Mấy phi thuyền thương vụ giả mạo giấy thông hành đã bị bắt rồi."
Bây giờ vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, tạm thời y vẫn chưa có ý định nói cho Nguyễn Thu những gì y tìm thấy trong căn phòng đá.
Nguyễn Thu lắc đầu, kể sơ lại tình hình hôm qua.
Nghe Tập Uyên đưa Nguyễn Thu vào khoang điều khiển của Bạch Điểu trước, sắc mặt Tư Tuân dịu đi mấy phần.
Bất kể tình huống gì, chỉ cần Nguyễn Thu không sao là được.
Nguyễn Thu lặng lẽ nhìn Tư Tuân, lại quay đầu nhìn Tập Uyên.
Mỗi lần trò chuyện với Tư Tuân, cậu cứ cảm thấy bầu không khí kì kì... Như thể hai người tránh nhắc đến những chuyện dễ chọc tức trước mặt cậu vậy.
Nguyễn Thu ngẫm nghĩ, lấy hết can đảm: "Cậu ơi, con... Có lẽ mấy ngày nữa con mới về."
Tư Tuân rất bình tĩnh: "Con muốn đến hành tinh Griffin à?"
Ấy thế mà y cũng đoán ra ư? Nguyễn Thu lập tức bồn chồn, chột dạ nắm chặt ống tay áo.
Tập Uyên đang cúi đầu lướt xem tệp tài liệu Khang Song Trì gửi đến, nghe Tư Tuân nói thế thì ngẩng đầu nhìn màn hình.
Nếu Tư Tuân vẫn muốn cử người chặn họ, họ không về hành tinh Griffin cũng được.
"Con rất muốn đi sao?" Tư Tuân thở dài: "Nơi đó không phải nơi thích hợp để đi chơi."
Tuy y nói vậy nhưng trông có vẻ đã thả lỏng hơn.
Nguyễn Thu thật thà gật đầu, dò hỏi: "Vậy con... Đến hành tinh khác nha?"
Tư Tuân im lặng một chốc: "Tùy con."
Hôm nay Tư Tuân có vẻ dễ nói chuyện hơn hẳn, Nguyễn Thu vui vẻ một chốc rồi lại lo lắng hỏi: "Cậu, vậy quân Liên Minh còn theo dõi tụi con không ạ?"
Tư Tuân hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhớ chú ý an toàn đấy."
Lúc nói vậy, ánh mắt y liếc nhìn Tập Uyên, rồi lại nhanh chóng dời đi.
"Còn nữa," Tư Tuân cảnh cáo, "Con mới thành niên thôi, chú ý đúng mực "
Nguyễn Thu đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh lại: "Con biết rồi cậu."
Cuộc gọi kết thúc, màn hình chiếu chuyển sang màu xám.
Vẫn còn tín hiệu nhắc nhở đang theo dõi ở góc màn hình, Tư Tuân đóng máy, giơ tay ấn mi tâm.
Sáng hôm sau, Nguyễn Thu gửi tin nhắn cho Tư Tuân như thường lệ.
[Cậu có đang bận không?]
Nguyễn Thu gọi cho y, nhưng y không nhận, khoảng năm phút sau y mới đáp.
[Cậu đang bận. Ra ngoài hãy nhớ chú ý nhé.]
[Dạ, con nhớ rồi.]
Nguyễn Thu tắt liên lạc, lần này Lê La không mở chặn tín hiệu nữa.
Tập Uyên lấy máy liên lạc cất vào túi áo khoác của mình.
"Trưa nay là đến hành tinh Griffin rồi," Tập Uyên hỏi: "Em có muốn ăn gì không?"
"Cái gì cũng được ạ," Nguyễn Thu ngoan ngoãn trả lời, đôi mắt mong chờ: "Hành tinh Griffin là một nơi thế nào ạ?"
Cuối cùng họ vẫn không thay đổi đích đến. Thay vì đi nơi khác chơi thì Nguyễn Thu càng muốn hiểu về Tập Uyên nhiều hơn.
Tập Uyên im lặng rồi mới nói: "Có lẽ em sẽ không thích đâu."
Hắn ôm Nguyễn Thu, vừa nắm tay vừa nói: "Nếu em không thích thì tụi mình sẽ đi ngay."
Hắn đã bảo mọi người chuẩn bị trước, cảnh cáo mọi người trong tổ chức không được giống ngày thường mà hãy khiến mình trông như một công dân tốt sống trên một hành tinh bình thường.
Hôm qua hắn cũng đã dành chút thời gian để đọc tư liệu mà Khang Song Trì gửi.
Trong đó có một điều là hãy tôn trọng ý kiến của người yêu.
Còn có địa điểm đề cử nên hẹn hò, trong đó đúng là có những nơi mới lạ. Nhưng đưa về nhà cũng nằm trong số đó, nó sẽ giúp tăng sự hiểu biết lẫn nhau, cũng vun đắp tình cảm luôn.
"Được." Nguyễn Thu cong môi cười, hôn má Tập Uyên một cái chóc.
Hành tinh chính Alpha.
Tư Tuân đang xử lý đống công vụ chồng chất trong phòng sách. Lúc Đường Khiêm vào phòng sách đã gần trưa.
"Thưa ngài," Ông nói: "Có cuộc hội nghị đột xuất cần ngài tham gia."
Tư Tuân ngẩng đầu trong đống công vụ chồng chất: "Hội nghị gì cơ?"
"Các thống lĩnh của vài hành tinh phụ cùng đề nghị, bảo rằng có liên quan đến an toàn của thiên hà."
Nếu là cùng vài người thống lĩnh của hành tinh phụ thì Tư Tuân không có lí do gì mà không tham gia.
Y đứng dậy, là phẳng vạt áo: "Đi nào."
Cuộc hội nghị được bắt đầu từ xa, lúc y đến phòng nghị sự thì màn hình chiếu trước một số ghế đã sáng lên.
Tư Hạ Phổ cũng ở trong đó, ông ta vận một bộ quân phục trắng quen thuộc, là người đầu tiên cất tiếng chào hỏi Tư Tuân: "Chào chủ tịch!"
Những thống lĩnh khác cũng kính trọng chào Tư Tuân, Tư Tuân chào lại từng người một, rồi ngồi trên ghế đầu tiên.
Đường Khiêm phục vụ Tư Tuân một tách trà nóng, sau đó rời khỏi phòng nghị sự đợi bên ngoài.
Ông đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi Tư Tuân trong phòng nghị sự cất giọng gọi ông thì ông mới đẩy cửa vào.
Màn hình chiếu lần lượt tắt đi, cuộc họp kết thúc.
Tư Tuân ngồi trên ghế với vẻ lạnh lùng, hàng mày cau lại.
Đường Khiêm nhận lấy ấm nước từ tay người hầu, rót đầy ly nước trên bàn, thấp giọng hỏi han: "Ngài có chuyện phiền lòng sao?"
"Gì mà bảo đảm an toàn, nghĩ gì làm nấy*," Tư Tuân hừ lạnh, đôi mắt lộ vẻ âm u, "Bọn họ muốn tổng xử lý những tổ chức tự do đó."
*Nguyên văn là (想一出是一出
) Thường nghĩ đến việc gì là làm ngay việc đó, không nghĩ nhiều trước khi hành động. Khi sử dụng câu này, thường mang ý phê bình.Tổ chức tự do là đang nói đến đoàn lính đánh thuê, tinh tặc và những đảng phái do tư nhân thành lập khác. Họ có vũ khí riêng, sức mạnh không thua gì quân lính trong quân đội.
Những tổ chức như vậy luôn tồn tại, hầu như được ngầm đồng ý.
Có hỗn loạn và tranh đấu thì sự tồn tại của quân đội mới hợp lý hơn, cũng là một cách để trấn an mọi người, mấy quân đồn trú riêng của hành tinh phụ cũng biết rõ điều này.
Nhưng bây giờ tự dưng lại hợp tác với nhau bảo rằng muốn quét sạch tất cả các tổ chức như tinh tặc, v.v.
Bao gồm Tư Hạ Phổ và ba thống lĩnh có mặt đã đồng ý ngay lập tức đề xuất này. Chỉ có hai thống lĩnh và Tư Tuân cần cân nhắc thôi.
Người hầu lui ra ngoài, trong phòng nghị sự chỉ còn lại Tư Tuân và Đường Khiêm.
"Ông chủ," Đường Khiêm hạ thấp giọng nói, "Phải chăng họ đã phát hiện ra điều gì đó nên mới nhắm vào Tập Uyên không?"
Ông âu lo: "E là phải mau đón cậu chủ nhỏ về thôi, phải không?"
Tư Tuân suy tư đáp: "Lúc này không thể hành động hấp tấp, tôi sẽ trì hoãn đề xuất trước."
Y đưa tay chống một bên trán, nhắm mắt lại chậm rãi ấn huyệt thái dương, nói tiếp: "Cử người theo dõi đi... Bảo bọn họ ngụy trang kỹ vào, âm thầm trông chừng gần hành tinh Griffin."
Chưa chắc Tư Hạ Phổ biết Nguyễn Thu đang ở đâu, có lẽ chỉ nghi ngờ Liên Minh liên lạc riêng với tinh tặc thôi.
Nhóm người đang theo dõi bên ngoài tạm thời không cần quay lại, tìm cơ hội rồi tính sau.
Tập Uyên tốt nhất đừng nên dẫn Nguyễn Thu về hành tinh Griffin. Nhưng nếu thật sự dẫn về, vậy hắn phải chịu trách nhiệm bảo vệ Nguyễn Thu.
Hắn có thể lặng lẽ lẻn vào học viện Harlem nên Tư Tuân cũng coi như tin tưởng sức mạnh của hắn.
Dạo này Nguyễn Thu đi theo bên cạnh Tập Uyên, vừa hay y có nhiều việc quan trọng phải làm.
"Chữa màn hình đến đâu rồi? Rốt cuộc phải mất bao lâu nữa?" Tư Tuân hỏi.
Đường Khiêm đáp: "Dữ liệu đã sửa xong, đang tái tạo mạch điện tử. Có thể... Phải đợi một tuần nữa."
Tư Tuân mở máy liên lạc: "Được."
Y gửi tin nhắn dặn Nguyễn Thu chú ý an toàn lần nữa, phải luôn dẫn theo Bạch Điểu bên mình.
Sau khi nhấn nút gửi, Tư Tuân do dự một chốc, rời mở mã liên lạc của Tập Uyên.
❦❦❦
Cùng lúc đó, một chiếc tinh hạm đen vượt qua tuyến phòng thủ của hành tinh Griffin, lặng lẽ đáp xuống một bãi đất trống.
Nguyễn Thu đứng bên cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài là một bãi đất trống rộng lớn bằng phẳng, xa xa có vài căn nhà, và một rừng cây thưa thớt.
Cậu tò mò vô cùng, nghe nói hành tinh Griffin là hang ổ của tinh tặc, nhưng theo cậu thấy thì lại chẳng giống tí nào cả.
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, mặt đất xuất hiện một vết nứt hình chữ nhật.
Vết nứt vừa đủ bao trùm tinh hạm, tinh hạm chậm rãi hạ thấp xuống hơn mặt đất.
Nguyễn Thu mở to đôi mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn mọi thứ bên ngoài.
Hóa ra... Nó ở dưới lòng đất.
Dưới mặt đất trời vẫn sáng như ban ngày, tinh hạm tiếp tục chạy dưới lòng đất trong một hành lang cực rộng.
Không lâu sau, một thành phố xuất hiện ở cuối tầm nhìn.
Tập Uyên ôm cậu từ phía sau, khom người tựa cằm lên vai Nguyễn Thu: "Đến rồi!"