Nhưng, tinh tặc thì kết hôn kiểu gì?
Mà một mình Nguyễn Thu đồng ý vẫn chưa đủ, người giám hộ của cậu là Tư Tuân, hắn còn cần được Tư Tuân đồng ý.
Thế nên, tinh tặc và Liên Minh liên hôn kiểu gì?
Nếu hắn có thân phận là một thống lĩnh gì đó thì chuyện này hẳn sẽ đơn giản hơn.
Nhưng hành tinh Griffin lệch quá xa quỹ đạo trung tâm thiên hà, chưa bao giờ là ứng cử cho hành tinh phụ.
Sẽ mất rất nhiều thì giờ để cưỡng ép di dời một hành tinh, rồi nghĩ cách có được thân phận thống lĩnh.Cách thuận tiện và nhanh chóng nhất là trực tiếp xâm lược một hành tinh phụ nào đó, buộc thống lĩnh hành tinh đó thoái vị.
Tập Uyên vừa yên lặng tự hỏi vừa vuốt nhẹ cằm Nguyễn Thu, đôi mắt đen hơi rũ xuống, thất thần thoáng chốc.
Dường như Nguyễn Thu nhận ra, bèn nâng mặt hắn lên, nghiêm túc hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Cái bạn Liễu gì đó bị chặn thì cứ chặn, cậu cũng đâu thân thiết với người này, vốn đâu cần tiếp xúc quá nhiều với hành tinh phụ khác.
Mấy ngày trước, Tư Tuân cũng bảo cậu cứ an tâm học hành, đừng để ý những người ngoài kia.
Nguyễn Thu càng để ý đến suy nghĩ của Tập Uyên hơn, ghen một chút cũng không sao, nhưng xem ra hắn muốn tìm ra người gửi tin nhắn.
Tập Uyên hoàn hồn, kéo một tay Nguyễn Thu xuống rồi nắm lấy: "Không nghĩ gì cả."
"Thật ạ?" Nguyễn Thu hôn hắn, "Em sẽ không liên lạc với cậu ấy."
Tập Uyên ừ, gãi lòng bàn tay cậu: "Những người khác cũng không được."
Tinh hạm nhanh chóng đến học viện, Tập Uyên đeo mặt nạ ngụy trang, đi theo Nguyễn Thu cùng cậu vào học viện.
Mấy ngày nay, số lượng quân Liên Minh ở lại bên cạnh Nguyễn Thu đã tăng thêm ba người, phòng khi Tập Uyên có lúc cần rời đi.
Tư Tuân cũng cử người âm thầm thiết lập hệ thống phòng thủ tự động ở một số nơi trong học viện, an ninh không kém gì học viện Harlem.
Nguyễn Thu vào lớp học, chuông vào lớp reo vang, ngoài hành lang dần vắng lặng.
Tập Uyên dựa vào tường, mở máy liên lạc trên cổ tay, gửi tin nhắn cho Khang Song Trì, bảo cậu ta gửi cho hắn một bảng số liệu vũ trang của từng hành tinh phụ.
Trước đây hắn không quan tâm những chuyện này, Khang Song Trì biết rõ hơn hắn.
Có lẽ Khang Song Trì đang bận, gửi tin nhắn được nửa tiếng mới chậm chạp nhận được câu trả lời.
[Tình cờ em có một tệp tài liệu mà em đã soạn trước đây.]
[Anh cần cái này làm gì vậy Boss? Có nhiệm vụ mới hả?]
[Cần dùng.]
Trong hai chữ ngắn ngủi, Khang Song Trì nhận ra có gì đó khang khác.
Ánh mắt cậu ta sáng lên, đang định trả lời tiếp thì Tập Uyên lại gửi tin nhắn mới.
[Hành tinh phụ nào có vị trí dễ tấn công nhất?]
Khang Song Trì nhìn câu này, xoa cằm suy nghĩ.
Cậu ta không ở bên cạnh Tập Uyên nên không thể biết chính xác ý nghĩ và mục đích thật sự của Tập Uyên, vì câu hỏi này chỉ được trả lời đúng sự thật.
[Theo vị trí, hành tinh Harlem là nơi dễ tấn công nhất, nhưng sức mạnh vũ trang của họ mạnh nhất.
Trong bảng xếp hạng tổng hợp, hành tinh chính Alpha yếu nhất, tiếp theo là hành tinh Khởi Việt.]
Nói cách khác, nếu Tập Uyên thật sự muốn chọn một hành tinh và lên kế hoạch tấn công, so với những hành tinh phụ khác thì hành tinh chính trái lại phù hợp nhất.
Hành tinh chính Alpha cũng chính là quân đội Liên Minh mà Tư Tuân lãnh đạo.
Tập Uyên nhíu mày, xem lại tài liệu Khang Song Trì gửi đến, so sánh số liệu của hành tinh chính và hành tinh Khởi Việt.
Một lát sau, hắn đóng tệp tài liệu lại, suy nghĩ trong đầu biến mất một nửa.
Quân đội Liên Minh yếu như vậy, khó trách trước đó Tư Tuân lề mề mãi không chịu đón Nguyễn Thu về.
Nguyễn Thu an toàn thì hắn mới bàn đến chuyện trở thành một thống lĩnh.
Ngay khi tung ra tin tức về người Incyte, quân đội từ khắp nơi trên các hành tinh đã hành động, e sợ chủng tộc ngoài thiên hà ẩn náu trong hành tinh của họ.
Người cũng liên tục bị bắt nhưng đều là những người đã tham gia giao dịch chợ đen.
Người Incyte lại mai danh ẩn tích, không biết đã bỏ cuộc hay chưa.
Tập Uyên cúi đầu nhìn thời gian, ngay chiều nay, Khang Song Trì sẽ dẫn người đến tọa độ nơi nghi ngờ người Incyte đang ẩn náu, hồi nãy cậu ta trả lời lâu thế có lẽ đang bận chuyện này.
Khoảng sáu giờ tối, tin tức của Khang Song Trì truyền đến.
[Chỉ tìm thấy một chiếc tinh hạm bị hư hỏng, có vẻ là của chúng.]
Cậu ta gửi sang vài tấm ảnh, trong ảnh là một chiếc tinh hạm hình con rết đang cuộn tròn, chậm rãi trôi nổi với rất nhiều rác vũ trụ.
Hình dạng tinh hạm này đúng là bọn chúng rồi.
Trong tinh hạm không tìm thấy gì hữu dụng, bị dọn sạch sẽ, chẳng chừa lại dù chỉ là một giọt năng lượng.
Tập Uyên chia sẻ tất cả sang cho Tư Tuân, tiện thể hỏi xem quân đội của các hành tinh phụ khác có tiến triển gì không.
Tư Tuân trả lời: "Không có, người Incyte không thể nào ở trong thiên hà."
Thoạt trông như chúng thực sự bỏ cuộc.
Khang Song Trì cũng dẫn người đi kiểm tra tọa độ xung quanh, sau khi xác nhận xong thì quay về hành tinh Griffin.
Vài chiếc tinh hạm vũ trang hoàn thiện lần lượt rời đi, vệt trắng kéo dài vẫn tồn tại trong bầu trời đêm thật lâu.
Hồi lâu sau, một chiếc phi thuyền nhỏ cũ kỹ lặng lẽ bay qua, hướng về biên giới của thiên hà, cho đến khi dừng lại ở một góc tối tăm hẻo lánh.
"Năng lượng đã đến giới hạn," Người Incyte trong khoang điều khiển nói, "Phần dư đều gửi về hành tinh mẹ hết rồi.
Đây là nơi xa nhất mà chúng ta có thể đến được."
Bên cạnh gã có vài người đồng bọn, họ cùng chen chúc trong khoang điều khiển chật hẹp.
Một trong những người Incyte nói: "Máy liên lạc vẫn còn một chút năng lượng, chúng ta cần xin giúp đỡ với hành tinh mẹ."
Có người bác bỏ hắn ta: "Hành tinh mẹ ốc còn không mang nổi mình ốc, chúng ta không nên tăng thêm gánh nặng cho người trong tộc."
"Vậy thì sao? Mọi người cùng nhau chờ chết à?" Người Incyte nói trước đó trầm giọng: "Chất dinh dưỡng ở ngay trong thiên hà này.
Nhiệm vụ của chúng ta thất bại, cần chi viện."
Dẫu cho phần thắng không lớn thì cũng nên thử xem sao.
Trong khoang điều khiển im lặng một chốc, gần như ngầm chấp nhận ý kiến này.
Một người Incyte mở máy liên lạc lên, dùng chút năng lượng cuối cùng kết nối với đồng bọn trên hành tinh mẹ xa xôi.
[Chúng tôi thất bại rồi.]
♫♫♫
Khi Khang Song Trì về hành tinh Griffin, Nguyễn Thu vừa tan học.
Trên đường về, cậu xem qua tin tức trong ngày, cũng từ Tập Uyên mà biết được hắn không bắt được người Incyte.
Nguyễn Thu cầm màn hình, trầm mặc một hồi.
Trong mơ, người Incyte lợi dụng Tư Tuân và Tập Uyên để cướp lấy tinh thần lực của Lục Cực.
Chúng có quân đội Liên Minh và tinh tặc trợ lực mà vẫn thất bại chứ nói chi đến lần này.
Và mục đích của chúng không thay đổi từ đầu đến cuối, tinh thần lực của Lục Cực và tinh thần lực của cậu có lẽ giống nhau.
Cả hai đều đánh thức Bạch Điểu, cũng giống nhau ở một số đặc điểm thiên phú.
Trong giấc mơ đêm qua, Lục Cực hấp thụ năng lượng và chuyển hóa nó thành tinh thần lực của bản thân.
Còn ánh sáng xanh đó...!Nguyễn Thu chậm rãi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Vậy, cậu cũng giống Lục Cực đánh cắp tinh thần lực của thân thể này sao?
Điểm khác nhau là Lục Cực chỉ có tinh thần lực, còn cậu có được tất cả, bao gồm cơ thể, họ tên, ngoại hình và người thân.
Đến với nơi đây lâu như vậy, Nguyễn Thu không muốn quan tâm nữa, nhưng ánh sáng xanh trong giấc mơ đêm qua khiến cậu vô cớ cảm thấy khó chịu.
Trong ngày cậu cố tình không nghĩ tới chuyện đó, chỉ tập trung vào bức ảnh mà cậu không thể nhớ nổi khuôn mặt.
Song hình ảnh trong mơ ngày càng mờ nhạt, cậu càng để ý hơn.
Cậu không hiểu tại sao, thậm chí còn cảm thấy ánh sáng xanh trong mơ đang nhắc nhở cậu rằng cậu cũng có thứ không thuộc về mình.
Tay Nguyễn Thu bỗng trống rỗng, Tập Uyên cầm lấy màn hình rồi ôm cậu sang hắn.
Tập Uyên sờ mặt cậu: "Đang nghĩ gì thế?"
Nguyễn Thu lắc đầu, dựa vào trong ngực hắn.
Cậu phải tìm một lúc nào đó để kể hết mọi chuyện, không chỉ với Tập Uyên mà còn với Tư Tuân.
Dẫu cho Tư Tuân không chấp nhận nổi, cho rằng cậu không phải Nguyễn Thu thật bèn muốn đuổi cậu đi.
Tiền tiêu vặt mà Tư Tuân gửi cho cậu chưa từng dùng nên có thể trả hết, còn lại tiền ăn, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại, trường học...!Thì cậu sẽ viết giấy nợ, sau này trả từ từ.
Nếu không cậu sẽ sống với giấc mơ này mãi mãi, luôn có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Nguyễn Thu ủ rũ, khi tinh hạm về đến nhà, cậu hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.
Tư Tuân không có ở nhà, màn hình y đưa cho Nguyễn Thu hồi sáng vẫn còn trong phòng khách.
Nguyễn Thu ngồi trên sô pha, do dự một chốc, cuối cùng vẫn mở màn hình lên.
Tư Tuân rất chu đáo, bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn tự tay sắp xếp tất cả tài liệu và chỉ lưu lại những thông tin quan trọng.
Khi Nguyễn Thu nhìn thấy người trong ảnh, cậu thực sự sững sờ.
Cho dù hình ảnh trong mơ có trở nên mờ nhạt đi nữa, Nguyễn Thu vẫn dám chắc đây chính là bức ảnh mà Lục Cực nhìn thấy trong mơ.
Khuôn mặt của người này...!Chưa từng gặp bao giờ, nhưng trông quen lắm.
Nguyễn Thu hết sức mờ mịt, nhìn lom lom vào tấm ảnh hồi lâu mới nhận ra bên dưới có một dòng chữ nhỏ, chính là lời ghi chú của Tư Tuân.
"Cha của Tiểu Thu có lẽ đã mất.
Thời gian chụp ảnh không rõ."
Tư Tuân luôn ghi chú thẳng thắn, không hiểu sao chóp mũi Nguyễn Thu đau xót.
Cậu lấy tay áo lau màn hình, tiếp tục lướt xem.
Nội dung sau đây là một số đoạn đối thoại nhắn tin, có ghi chú ở mỗi trang.
"Cha của Tiểu Thu từng là "chất dinh dưỡng" của hành tinh mẹ của người Incyte, sau đó trốn đến thiên hà này."
"Không rõ chủng tộc của cha Tiểu Thu, có lẽ có liên quan đến hành tinh Hòa Sơ La Lan."
"Chất dinh dưỡng giống một loại nhiên liệu hiệu suất cao liên tục, luôn cung cấp đủ năng lượng cho hành tinh mẹ của người Incyte."
Hơi thở của Nguyễn Thu run run, cậu nhanh chóng lướt từng trang, rồi quay lại bức ảnh trước đó.
Cậu đã nhìn thấy nghiên cứu của người Incyte trong mơ.
Sau khi biết mục đích của họ, thật ra Nguyễn Thu lờ mờ đoán được nếu bị chúng bắt được thì sẽ ra sao.
Vốn dĩ cậu nghĩ là rút tinh thần lực hay gì đó, nhưng thực tế hóa ra lại tàn khốc hơn thế.
Sau khi cậu bị bắt, có lẽ sẽ không chết mà là bị ép sống, không ngừng hấp thu, chuyển đổi và giải phóng t1nh thần lực của mình.
Đây là những chuyện cha cậu đã trải qua.
Trên đường về, Nguyễn Thu còn nghĩ mình không phải là "Nguyễn Thu", lẽ ra không nên có tất cả những gì mình đang có.
Song sau khi xem tất cả, có trong giây lát cậu chợt cảm thấy mình chính là "Nguyễn Thu".
Cha chết, người trong tộc sống xa tha hương của cậu có lẽ cũng phải chịu sự đối xử tàn nhẫn, có lẽ cậu là người cuối cùng còn sót lại trong chủng tộc của mình.
Ghi chú không viết quá chi tiết, nhưng cậu dường như cảm nhận được tất cả một cách rõ ràng, khó chịu đến mức không cầm được nước mắt.
Bên cạnh bỗng có một hơi thở ấm áp quen thuộc bọc lấy cậu, một bàn tay duỗi ra thuần thục lấy đi màn hình của cậu.
Tập Uyên ôm Nguyễn Thu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Nguyễn Thu vùi mình trong lòng Tập Uyên, thật lâu sau mới dịu bớt.
Cậu dụi dụi cổ áo trước mặt, rầu rĩ nói: "Hôm nay em không muốn làm gì cả."
Tập Uyên đáp: "Được."
☞☜
Ngày hôm sau, Nguyễn Thu xin nghỉ phép vì chưa làm xong bài vở.
Tư Tuân không nói gì, còn bảo Đường Khiêm hỏi xem cậu có cần nghỉ thêm hai ngày nữa không.
Nguyễn Thu lắc đầu: "Con làm xong bài tập thì chiều này sẽ đến trường."
Đường Khiêm muốn nói lại thôi, đành để cậu tự quyết định.
Nguyễn Thu đã xóa tất cả nội dung trong màn hình sau khi đọc xong.
Cậu chấp nhận hiện thực, nhưng cậu vẫn mong chờ những niềm vui bất ngờ, biết đâu cha cậu chưa chết, và "hành tinh Hòa Sơ La Lan" trong ghi chú ở đâu đó ngoài kia.
Vì chuyện này mà "ánh sáng xanh" và chuyện cậu sống lại bị Nguyễn Thu che giấu.
Đôi khi cậu cảm thấy rất kỳ lạ, rõ là trước đây cậu rất thấp thỏm lo âu không biết liệu mình có phải là "Nguyễn Thu" hay không.
Nhưng sau khi đọc xong tệp tài liệu trong màn hình, lại nghĩ đến ánh sáng xanh thì chỉ thấy buồn bã thôi.
Hoặc có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều, lỡ như giấc mơ chỉ là giấc mơ, là câu chuyện cậu vô thức tưởng tượng ra thôi.
Nhưng Nguyễn Thu vẫn bắt đầu mong chờ gặp lại ánh sáng xanh trong mơ, có lẽ bằng cách này cậu sẽ nhận được câu trả lời khác.
Nửa tháng trôi qua trong thoáng chốc, Nguyễn Thu không còn nằm mơ nữa.
Mỗi ngày cậu đi học đúng giờ, về nhà ngoan ngoãn làm bài tập, thi thoảng dành thời gian cho Tập Uyên.
Mãi vẫn chẳng có tin tức mới về người Incyte, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
♬♬♬
Ba ngày sau, một tin khẩn cấp truyền đến hành tinh chính và các hành tinh phụ.
Tư Hạ Phổ là người gửi tin khẩn cấp, lính đồn trú của ông ta tình cờ chịu trách nhiệm tuần tra biên giới dạo này.
[Phát hiện tinh hạm ngoài thiên hà đang đến gần, nghi ngờ muốn xâm lược.].