Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 18



Vào thời điểm này của năm trước, Tề Tranh đã từng quấn lấy Bùi Thanh Phi rất lâu, có bao nhiêu kiểu dỗ dành đều lấy ra hết, thế nhưng Bùi Thanh Phi vẫn một mực không đồng ý.

Hiểu được lí do Bùi Thanh Phi cự tuyệt, Tề Tranh còn rất nhiều lần tự trách.

Bởi nói thế nào thì cũng bởi vì mình cùng Tề Hồng hồ đồ nên mới làm hại Bùi Thanh Phi sinh ra tâm lý oán hận như vậy.

Ôi chao, không đi thì không đi a!
Chỉ có điều, mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng mà ngọn lửa nhỏ hy vọng ở tận đáy lòng lại vĩnh viễn không thể dập tắt.

Chẳng hạn như giờ phút này, Tề Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định, chuyện xưa nhắc lại.

"Chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi vậy mà cậu vẫn còn nhớ?" Mặc dù đã đứng trước cửa nhà mình nhưng Tề Tranh vẫn không cam lòng nên lại hỏi thêm một lần nữa.

Bùi Thanh Phi nhún nhún vai: "Thế cậu thì không phải hay sao? Nhiều lần như vậy rồi vậy mà cậu còn không chịu buông tha đó thôi."
"Cậu thử cân nhắc một chút có được không?"
"Phịch!" Người ta đã qua đóng cửa đi vào nhà mất rồi!
Tề Tranh thật tang thương a.

Cô buồn bã, ỉu xìu đổi giày, đầu cúi gằm đi về phòng mình.

Mẹ Tề có chút bận lòng.

Dù sao thì gần đây gia hỏa này vẫn luôn là cái sắc mặt như vậy, cứ như thể chất lượng giấc ngủ không cao ấy.

Có đến mấy ngày nay rồi ngày nào nó cũng là cái mắt gấu mèo 0.0.

"Trở về rồi á...!Con muốn ăn cái gì?" Mẹ Tề hỏi.

Tề Tranh chậm rì rì xoay người lại rồi hướng về phía mẫu thượng đại nhân nhà mình đi tới.

Cô đem cái túi sách ném lên trên nền nhà còn mình thì nhào vào vòng tay ôm ấp của mẹ.

"Làm sao vậy? Chuyện gì thế này?" Mẹ Tề lo lắng đưa tay vỗ vỗ lên lưng của cô.

"Mẹ, mẹ cho con ít tiền quá a, đói quá!" Tề Tranh kêu rên.

Mẹ Tề: "..."
Bị mẫu thân tặng cho cái tát rồi nhẫn tâm đẩy ra, Tề Tranh trở về phòng riêng của mình.

Thật lòng mà nói thì đúng là cô không hẳn chỉ nói đùa, thật sự là cô đang có chút khó khăn về tài chính.

Hôm nay mới là đầu tháng mười hai, nhưng chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tháng giêng.


Trừ đi kỳ thi cuối kỳ cùng với hoạt động lớn là buổi hòa nhạc cuối năm ra, đối với Tề Tranh mà nói, thời điểm quan trọng hơn cả đương nhiên chính là ngày mười sáu tháng giêng, ngày sinh nhật của Bùi Thanh Phi.

Lễ vật thì, kỳ thật cô đã chuẩn bị xong rồi.

Vì phần lễ vật này mà cô còn sớm tiêu mất hai tháng tiền tiêu vặt của chính mình.

Nếu không phải như vậy thì cô cũng không cần phải quanh co lòng vòng ép Tề Hồng giúp cô thanh toán món nợ hôm nay.

Chỉ là...!
Ôi! Chỉ là phần lễ vật này sợ là cũng không hợp tâm ý của Bùi Thanh Phi a.

Tề Tranh mở tủ quần áo của mình ra rồi lấy từ bên trong ra một cái hộp đã được đóng gói hết sức đẹp đẽ.

Thở dài một cái, Tề Tranh mở hộp ra, nằm im lặng ở trong đó là một ống sáo trúc, toàn thân đen nhánh, bóng loáng.

Để mua được nó cô đã phải bỏ ra gần một ngàn nhân dân tệ.

Tề Tranh nhớ rõ ngày trước Bùi Thanh Phi đã từng nói với mình rằng cây sáo trúc kia của mình gần đây luôn có chút vấn đề về chuẩn âm, đang muốn đổi một cái khác.

Lời này đã được Tề Tranh nhớ kỹ trong lòng, cô đã có ý định mua tặng người ta một cây sáo từ rất lâu rồi.

Nhưng hôm nay nhìn thái độ này của Bùi Thanh Phi, sợ là phần lễ vật này có lẽ cũng không phải là thứ cậu ấy mong muốn nhất.

Cô đã không chỉ xài hết tiền tiêu vặt mà còn tiêu luôn đến những hai tháng, bây giờ có muốn thay đổi quà tặng cũng không được nữa rồi.

vậy nên nếu không phải đi khóc than với mẫu đại nhân nhà mình thì cô còn biết với ai nha.

Nhưng là nhìn cái kiểu này á...!
Mọi chuyện tựa hồ không được như mong đợi rồi.

Tề Tranh có chút ưu thương.

Ừm, là rất ưu thương.

"Chị, ăn cơm thôi." Tề Hồng đẩy cửa tiến vào, cậu hướng về phía Tề Tranh lên tiếng.

Tề Tranh luống cuống tay chân đem cây sáo cất kỹ: "Xong rồi, tới ngay đây."
Đại khái là trong bốn hoạt động lớn của toàn trường, chương trình hòa nhạc mừng năm mới luôn là hoạt động đem lại cho người tham dự cảm giác thoải mái nhất.

Đây là hoạt động được toàn thể thầy trò đem mọi thiên phú âm nhạc có được đưa lên sân khấu.

Việc Hội học sinh cần phải làm bất quá cũng chỉ là tiếp nhận các tiết mục của thầy trò trong trường đến đăng ký, những việc còn lại sau đó, đương nhiên là đã có các giáo viên được phân công chịu trách nhiệm xử lí.

Đã bao năm qua chương trình âm nhạc mừng năm mới đều được sắp xếp sau kỳ thi học kỳ một.

Sân khấu, ánh sáng, đèn màu cùng mọi công việc phụ trợ hậu kỳ cái gì cũng đều được dành hẳn một tuần sau kỳ thi để cho mọi người chuyên tâm chuẩn bị, vậy nên nhiệm vụ của Hội học sinh cần làm hiện tại kỳ thật rất đơn giản.

Thời gian đăng ký là một tuần, tất cả đều là tự nguyện.

Thời điểm đăng ký, tính ra cũng đã là trung tuần tháng mười hai rồi, đây cũng là lúc mọi người tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ hết sức căng thẳng.

Dù là như vậy, trước mắt cũng đã đến ngày đầu tiên đăng ký tiết mục rồi.

Tề Tranh bối rối.

Thật sự là rất bối rối.

Tề Hồng ngồi vào bên cạnh cô, đem tờ giấy đăng ký trong tay Tề Tranh rút ra.

"Muốn viết liền viết là được chứ gì.

Dù sao đối với việc tiền trảm hậu tấu này cũng không phải là chị chưa từng làm." Tề Hồng oán hận nói.

"Không được a.

Lớn tuổi rồi, trở nên nhát gan." Tề Tranh than thở.

Sáng sớm hôm nay, Tề Tranh liền cùng cậu em trai nhà mình cầm trong tay một tờ giấy đăng ký tiết mục cho buổi hòa nhạc mừng năm mới.

Thật lòng mà nói, cô ước gì mình có thể không cần phải quan tâm đến thái độ của Bùi Thanh Phi, đem tên mình và cậu ấy cứ vậy mà viết lên.

Nhưng mà không được a.

Bởi dù là cô, hay là Bùi Thanh Phi, cả hai đều đã không phải là những đứa trẻ nhỏ nữa.

Giống như lúc trước Bùi Thanh Phi đã từng nói với mình vậy: cậu ấy cần có không gian của riêng mình, có lựa chọn của riêng mình, không cần người khác thay cậu ấy làm ra quyết định.

Tề Tranh đầy vẻ khát khao mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia cả buổi, cuối cùng thì thở dài một hơi rồi nói với Tề Hồng: "Em rút lại đi."
Thật sự là đã gặp quỷ rồi a!
Ở trong nhà, cái tên gia hỏa Tề Tranh này là kẻ không sợ trời không sợ đất, chẳng khác gì nhân vật bá vương vậy.

Sẽ không bao giờ có chuyện cô muốn làm lại không thể làm cả.

Ấy vậy mà hôm nay người này lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
"Quyết định?" Tề Hồng lặp lại xác nhận.


"Ừ, quyết định! Em làm gì với nó thì làm.

Xem như là chị nhắm mắt làm ngơ đi." Tề Tranh quay đầu lại rồi phất phất tay.

Tề Hồng cầm tờ giấy đăng ký tiết mục trên tay mình một lúc, cuối cùng làm ra quyết định.

"Thanh Phi, có người tìm cậu kìa." Có ai đó của ban mười lăm đứng ở trước cửa lớp học hướng vào phía bên trong hô to.

Bùi Thanh Phi đang chuẩn bị đứng dậy lại có một người hiểu chuyện khác tiến đến bên cạnh cô nháy mắt ra hiệu: "Là một cậu bé khóa sau, môi hồng răng trắng.

Giúp tớ xin cái phương thức liên lạc nhé."
Bùi Thanh Phi bất đắc dĩ cười cười: "Bây giờ các học tỷ đều không biết kiềm chế như vậy cả hay sao?"
Nhỏ bạn sửa sang lại vạt áo đồng phục của mình một chút: "Vì cái ngày còn học lớp 10 tớ kiềm chế như vậy nên mới bỏ lỡ bao nhiêu học trưởng rồi a."
Bùi Thanh Phi đi ra ngoài, vừa nhìn một cái thì không khỏi có chút bất ngờ.

Người tìm đến mình, ấy vậy mà lại là Tề Hồng.

"Chị Thanh Phi." Tề Hồng vừa cười vừa chào hỏi.

Là em trai của Tề Tranh, nhưng cũng khác gì là em trai của mình chứ.

Phủi đi vết bụi trắng không biết từ lúc nào bám trên tay áo của Tề Hồng, Bùi Thanh Phi cũng vừa cười vừa hỏi: "Sao em lại tới tận đây tìm chị?"
Tề Hồng gãi gãi đầu, cuối cùng cậu vẫn quyết định chìa tờ giấy đăng ký kia ra.

Bùi Thanh Phi vừa nhìn thấy đã lập tức...!
Hiểu lầm.

Vừa bực mình vừa buồn cười, Bùi Thanh Phi hỏi: "Chị của em bắt em đảm đương vai trò thuyết khách? Em lại có nhược điểm gì rơi trong tay cậu ấy rồi hay sao?"
Tề Hồng lắc đầu: "Không phải chị ấy bảo em tới gặp chị.

Là chính em tự mình tới, chị ấy căn bản là không biết chuyện này.

Chị Thanh Phi, chị tuyệt đối không được nói cho chị ấy biết đấy nhé."
Nhất thời Bùi Thanh Phi không hiểu là đến cùng đang có chuyện gì xảy ra.

"Kỳ thật em cũng đã biết rõ vì cái gì mà chị lại không nguyện ý biểu diễn tiết mục thổi sáo ở trước mặt người khác.

Nhưng mà có một điều gì đó khiến em thấy rằng vẫn nên đưa cho chị xem một chút thì tốt hơn.

Nếu không cái tên ngốc Tề Tranh kia..."
Bùi Thanh Phi vỗ nhẹ lên đầu Tề Hồng một cái: "Nào có ai lại nói về chị mình như vậy!"
Tề Hồng bĩu môi, cậu lấy ra cái điện thoại di động của mình.

Bùi Thanh Phi nhìn vào, đó là một tấm hình, nhìn qua thì rất quen thuộc, là tủ quần áo của Tề Tranh.

Trong đó, ở vào cái chỗ sâu nhất của tủ, có một thứ thật dài trang trí hoa văn trang nhã, là một cái hộp tinh xảo.

Trong hộp là một cây sáo toàn thân đen nhánh.

Bùi Thanh Phi là người trong nghề, vừa nhìn liền biết ngay cây sáo này không hề rẻ.

Dấu vào một cái nơi sâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết, đây hẳn là quà sinh nhật của mình đây mà.

"Chị của em cảm thấy có thể là chị không thích nó.

Chị ấy đã phải nhịn ăn để mua nó, thậm chí còn lừa lấy cả tiền tiêu vặt của em nữa, tất cả cũng chỉ là để một lần nữa mua cho chị món quà sinh nhật này đấy.

Chị Thanh Phi, chị hãy làm cho chị ấy chết cái phần tâm tư này đi, giúp em có được sự thanh tịnh a." Những lời trước đó của Tề Hồng vẫn xem là đứng đắn, nhưng mấy câu còn lại thì đã không còn đáng để tin cậy nữa.

Bùi Thanh Phi nhìn tấm ảnh một lần nữa rồi trực tiếp cầm lên chiếc điện thoại di động đem thả vào trong cặp sách của mình.

"Ối?"
Đây chính là hành động ngoài dự đoán của Tề Hồng.

"Chị Thanh Phi! Này! Cái điện thoại ấy là của em nha." Tề Hồng chỉ chỉ vào cặp sách của Bùi Thanh Phi.

"Chính mình tích trữ tiền để mua đúng không? Tích trữ trong bao lâu vậy?" Giọng của Bùi Thanh Phi vừa ngọt lại vừa giòn, nhưng hiển nhiên là giống Tề Tranh mà: miệng nam mô, bụng một bồ dao găm a.

Hỏng bét rồi!
Chính mình tích trữ tiền để mua điện thoại thông minh cứ như vậy không cẩn thận bị phơi ra ánh sáng.

Phải biết rằng bởi vì để có được người bạn yêu quý này, tại hai nhà cậu đã phải mất một đoạn thời gian làm ra cái vẻ đáng thương nha.

Vốn là ba mẹ cũng đã nhả ra không ít tiền mừng tuổi năm nay cho cậu, vậy nên cậu quyết định mua luôn hai cái điện thoại thông minh.

Một dùng để gọi điện thoại, xoát diễn đàn, một để chơi trò chơi, xem phim, đây quả thực là cuộc sống quá hoàn mỹ.

Kết quả lại là, bởi vì nhất thời mềm lòng giúp Tề Tranh một chuyện, bây giờ lại bị ngâm nước nóng mất rồi.

Tề Tranh đúng là có độc a!
"Quyết định tịch thu!" Bùi Thanh Phi cười cười rồi xoay người tiến vào lớp.

Chớ đi a! Nếu không thì để điện thoại lại a!
Trên mặt Tề Hồng đầy vẻ kinh ngạc.


Đại khái là trời xanh đã nghe thấu tiếng lòng của Tề Hồng hay sao ấy, bởi đúng thật là Bùi Thanh Phi lại vòng trở lại.

Tề Hồng đang định cầu xin, thế nhưng Bùi Thanh Phi chỉ là rút đi tờ giấy đăng ký trong tay cậu.

"Chị nhận."
Tan học.

Tiểu Hồng của Tề Tranh đã qua trải qua quá trình sửa chữa, nên lại một lần nữa sinh khí dồi dào.

Còn chiếc xe đạp của Bùi Thanh Phi, sau khi hoạt động được vài ngày, lại bị bỏ vào nhà kho chờ bụi phủ.

Tựa hồ hôm nay Tề Tranh có tâm sự, dù đang nói chuyện với Bùi Thanh Phi cũng vẫn luôn thất thần.

"Có chuyện gì không vui hay sao vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.

Tề Tranh lắc đầu tựa như lắc trống bỏi: "Nào có! Sao lại như thế được."
Để chứng minh tâm tình của mình không tệ, Tề Tranh còn gượng cười hai tiếng.

Tề Tranh chính là phong vũ biểu của Bùi Thanh Phi, một khi Tề Tranh ít nói, Bùi Thanh Phi cũng sẽ trở nên rầu rĩ, bầu không khí lập tức có chút yên tĩnh.

Tề Tranh cảm thấy như vậy thì không được, cô lập tức mở miệng nói: "Tớ kể cho cậu nghe này.

Hôm nay Giang Sở lại bị lão Trương mời đi uống trà đấy."
Lại nói tiếp, tiểu thanh niên Giang Sở cũng thật là xui xẻo: trong giờ lên lớp tự học lại chơi điện thoại, đang lên diễn đàn thì bị bắt được.

Đây đã là lần thứ ba.

Mặc cho cậu làm sao để nhận sai, làm sao để cam đoan, lão Trương cũng chỉ có ba chữ: tìm phụ huynh.

Từ trong văn phòng đi ra Giang Sở liền nói với Tề Tranh: cậu phải chạy trốn để khỏi bị giết đi, hy vọng Tề Tranh có thể đều đặn gửi cho cậu một chút lộ phí.

"Vậy cậu có cho mượn hay không?"
Là người nắm được điểm xui xẻo này của Giang Sở, hai người lập tức bừng bừng thứng thú, cùng tụ vào một chỗ mà hả hê.

"Làm sao có chuyện ấy được! Hơn nữa, ban nãy, khi chúng ta đi ra cổng trường tớ nhìn thấy xe của chú Giang dừng ở trước cổng trường học, cậu ấy xong đời thật rồi! Ha ha ha ha."
Tại phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm sát phòng học của khối 11 trường cấp ba Thượng Thanh.

Giang Sở đang bị ông bố nhà mình túm lấy cái tai xách đi ra, cũng không biết làm sao cậu lại đột nhiên có cảm giác cả hai tai cùng nóng lên, cái mũi còn có chút ngứa ngáy, vì vậy mà đánh luôn hai cái hắt xì.

Đến dưới lầu chung cư, Tề Tranh dừng xe lại.

Thường ngày Bùi Thanh Phi sẽ theo cô cùng đi qua, nhưng mà hôm nay người này lại nói là mình có việc muốn lên lầu trước.

Tề Tranh lại vô cùng tri kỷ a, cô lập tức gật đầu: "Đi đi, đi đi."
Cô đưa xe đạp vào chỗ cũ rồi đi lên trên nhà mình, mẹ Tề đang chuẩn bị cơm chiều.

Tề Tranh trở lại phòng riêng của mình, cô đặt cái túi sách của mình xuống.

Bỗng nhiên Tề Tranh quay đầu lại, xem thật kỹ cả gian phòng của mình.

Không hiểu sao hôm nay cô bỗng nhiên cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Cửa tủ quần áo làm sao lại chỉ là khép hờ? Cô nhớ rất rõ là mình đã đóng lại hết sức cẩn thận rồi mà.

Tề Tranh mở ra xem.

Sáo đâu?
Làm sao lại không thấy cây sáo?
Tề Tranh lặng người trong hai giây rồi xoay người vọt tới phòng bếp.

"Mẹ, mẹ có thấy cái hộp con bỏ trong tủ treo quần áo hay không vậy?"
"Cái hộp? Cái hộp nào vậy hả?" Vừa nấu cơm mẹ Tề vừa hỏi lại.

Nhưng rồi rất nhanh bà đã nghĩ tới điều gì đó: "Có phải con đang nói đến cái thứ dài mảnh, trông rất đẹp kia hay sao?"
"Đúng rồi." Tề Tranh gật đầu.

"Ban nãy Thanh Phi vừa mới cầm đi.

Nó nói là con đưa cho nó a." Mẹ Tề đầy vẻ nghi ngờ..


Bình Luận (0)
Comment