Editor: Min
Sáng sớm, mặt trời bên ngoài đã lên cao, nhưng trong phòng lại tràn ngập cảnh xuân vô hạn, Lâm Nam tỉnh lại khi vẫn ngậm côn th*t bự giống như ngày thường, côn th*t bự tràn đầy sức sống đã bắt đầu bài thể dục buổi sáng với *** nhỏ, lúc này cậu đang thở hổn hển mở rộng hai chân ngồi quỳ bên mép giường, còn thân trên thì nằm ở trên đệm. Thân trên vẫn mặc áo lót ren màu đen, còn quần lót thì đã biến mất, khi vú sữa xệ xuống được hai miếng mút nhỏ tròn tròn bợ đỡ trông càng tròn trịa.
Trương Lão Hán đứng dưới giường đất, vừa dùng côn th*t bự tím đen thọc vào rút ra ở *** nhỏ đỏ tươi, vừa chụp hai tay lên cái mông thịt múp rụp xoa nắn.
"Á... Nhanh quá... A... A... Chú..." Lâm Nam bị ** nảy tới nảy lui về đằng trước, ngón tay nắm chặt chăn đến mức các khớp xương đều trắng bệch.
"Nói, tối hôm qua dương v*t bự cắm ở trong lỗ nào của em?" Trương Lão Hán vừa hỏi vừa công kích vào *** nhỏ yếu ớt, giống như đang tra tấn.
"A... Là... Là..." Lâm Nam xấu hổ mở miệng, cả người đỏ bừng vì xấu hổ: "Là... Lỗ sau... Lỗ đít nhỏ..." Cậu cắn răng nói ra danh từ đầy xí hổ, hy vọng Trương Lão Hán có thể làm chậm lại.
"Sai." Trương Lão Hán hét lớn, cái eo dùng sức ** bạch bạch bạch vào *** nhỏ, cưỡng ép hỗn hợp chất lỏng lắng đọng cả đêm ở *** nhỏ ra ngoài cơ thể, quy đầu bự hung ác đập thẳng vào trung tâm cửa tử cung.
Lâm Nam như bị điện giật, cả người run bần bật rên to một tiếng "Á..." Cậu nhanh chóng khóc lóc xin tha: "Không... Từ bỏ... Em sai rồi... Sai rồi..." Nhưng mà cậu vẫn không nghĩ ra côn th*t bự rõ ràng là cắm ở lỗ đít, nhưng khi tỉnh thì lại cắm ở *** nhỏ. Nhất định là Trương Lão Hán giở trò quỷ, hắn chỉ cố ý tìm cái cớ để hành hạ cậu thôi.
Lâm Nam khóc thút thít vừa mềm mụp xin tha, vừa suy nghĩ.
"Đĩ dâm, còn không thừa nhận, ** chết em, ** thủng em." Trương Lão Hán vừa chửi vừa ** mạnh, dương v*t bự cứng rắn giống như gậy sắt, quậy phá âm đ*o mềm mại đến mức rối tinh rối mù, quy đầu còn nhiều lần đi đến trung tâm, rồi dừng chân đứng nghỉ ngơi ở ngoài cửa tử cung.
"Hức... Á... Hức hức..." Lâm Nam siết chặt bụng nhỏ, khoái cảm kịch liệt ở âm đ*o quá chân thật khiến bên trong cơ thể trống rỗng vô cùng, tuy âm đ*o bị ** và bị cọ xát đến mức cháy hừng hực, nhưng so sánh với bộ phận bị vắng vẻ đang rất cần đồ vật đến an ủi kia, thì cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng: "A... Hức..." Lâm Nam lại siết chặt bụng, dù cậu cảm thấy tử cung đã siết rất chặt mà cảm giác chênh lệch này vẫn không giảm bớt, cậu không khỏi hừ ra tiếng: "A... Muốn... Rất muốn..."
Trương Lão Hán thở hổn hển đùa cợt hỏi: "Muốn cái gì?"
Lâm Nam đã bị cảm giác trống rỗng điên cuồng của cơ thể điều khiển: "Muốn... Muốn dương v*t bự... Cắm sâu hơn..."
Trương Lão Hán khẽ di chuyển dương v*t: "Như này?" Quy đầu nhanh chóng cảm nhận được lực hút của cửa tử cung, hắn vội rút về vì sợ mình nhịn không được mà cắm vào.
"A..." Lâm Nam bất mãn kêu lên: "Muốn sâu... Hơn..."
"***, đúng là đĩ dâm." Trương Lão Hán cố gắng cắm thật nhẹ vào âm đ*o, Lâm Nam bị ép cho phát điên, cậu điên cuồng kẹp lấy dương v*t bự bú mút muốn hút nó vào bên trong, mỗi lần như thế đều bị Trương Lão Hán rút ra ngay.
"Hức... Chú... Xin chú..." Lâm Nam cố hết sức mở rộng bắp đùi, cậu giống như con ếch xanh rướn hai mép *** màu mỡ lầy lội ngồi lên dương v*t của Trương Lão Hán, đường cong đẹp đẽ và trơn mềm từ mông đến lưng, cộng với giọng điệu trầm xuống đều rất mê người.
"Đừng có lẳng lơ." Trương Lão chụp cái bốp vào bờ mông múp rụp, mông thịt đàn hồi lắc lư giống như sóng cuộn, Trương Lão Hán lưu luyến đặt tay lên xoa nắn, xoa đến mức cả người Lâm Nam mềm nhũn, *** nhỏ chảy nước không ngừng. Lúc này Trương Lão Hán mới chậm rì rì nói: "Nếu hôm nay em mặc nội y phụ nữ một ngày, thì Lão Hán sẽ nói cho em biết."
"Cái gì?" Lâm Nam kinh hô, vừa nghĩ đến nội y ren xuyên thấu màu đen kia thì cậu rất thẹn thùng, hôm qua đã mặc cả ngày mà hôm nay vẫn phải mặc, da mặt cậu vốn đã mỏng, đúng là muốn cậu mắc cỡ chết mà, cậu lắc đầu theo bản năng.
"À, được." Trương Lão Hán nở một nụ cười kỳ quái, rút dương v*t ra khiến âm đ*o bị căng thành một cái lỗ nhỏ tròn trịa, trong nháy mắt các loại chất lỏng tranh giành nhau trào ra bên ngoài: "Á... Hức..." Lâm Nam rên lớn, vội siết chặt cửa *** nhưng cửa *** đã bị ** lỏng từ lâu nên không siết chặt lại được, chất lỏng chảy ra ngoài ào ào, lúc nãy âm đ*o vẫn đang đi lên đỉnh cao của tuyệt vời, thì bây giờ đã rơi xuống đáy cốc vắng vẻ, nó bất mãn liều mạng mấp máy: "Ưm a... Chú làm gì...?" Lâm Nam rầm rì, giọng điệu mang theo vài phần oán trách.
Trương Lão Hán đứng khoanh tay, cây hàng ở giữa hai chân dựng đứng rất cao, tỏa ra hơi thở quyền lực và to lớn, không biết sao cổ họng Lâm Nam khô khốc, rất muốn.
Trương Lão Hán thấy vẻ mặt dâm đãng của cậu thì biết rõ hôm nay nhất định sẽ thành công, hắn thong thả đi lên một bước, Lâm Nam tưởng hắn muốn cắm vào nên vội vàng thủ sẵn tư thế thả lỏng âm đ*o, không ngờ tới hắn lại cầm quy đầu chọc chọc vào cửa ***, chà đạp mép *** màu mỡ đỏ tươi.
"A... Đi... Đi vào..." âm đ*o cảm nhận được anh bạn già đang ở ngoài cửa thì bắt đầu đói khát chen lấn nhau, lúc này Lâm Nam đã bị dục vọng điên cuồng tra tấn, cậu đỏ mặt nói ra những lời nói mắc cỡ.
Trương Lão Hán không bị lay động, vẫn tiếp tục cầm dương v*t chà xát vào *** nhỏ, mép *** lạnh lẽo bị quy đầu nóng hổi chà cho nóng rát, nhưng hắn vẫn không chịu đi vào vấn đề chính.
Lâm Nam biết Trương Lão Hán đang ép cậu phải đầu hàng, hôm qua cậu không biết nên mới mặc nội y phụ nữ một ngày, hôm nay hắn lại muốn cậu mặc cái thứ mắc cỡ kia nữa, cậu cũng đâu phải là phụ nữ, nhưng, hức, *** nhỏ rất ngứa, rất trống rỗng, rất muốn đồ vật tới lấp đầy, tử cung nhỏ còn chưa bị ** vào đang nhăn nhúm co rút thành một cục, rất muốn.
"Hức hức..." Lâm Nam rưng rưng khóe mắt, khi cậu đang vùi đầu vào gối xoắn xuýt thì hột le nhạy cảm bị lỗ niệu đạo của Trương Lão Hán hút lấy, mỗi lần chỗ đó bị công kích là mỗi lần cả người cậu run rẩy dữ dội, *** nhỏ nhạy cảm cũng chảy ra một lượng lớn chất lỏng: "Em đồng ý!" Lâm Nam ấm ức hô to, ngay sau đó, cự long nóng hổi chờ đợi đã lâu dùng lực độ quen thuộc cắm mạnh vào, Lâm Nam bật khóc, không biết là sướng hay là ấm ức, cậu vừa khóc hức hức vừa lắc mông phối hợp để dương v*t bự ra vào.
Trương Lão Hán bị hành động mâu thuẫn của nhóc con mềm mụp lấy lòng, hắn hài lòng phát uy sức mạnh thần kì, ** Lâm Nam lắc qua lắc lại, ngay từ đầu hắn vẫn không biết Lâm Nam bật khóc là do sướng hay là ấm ức, cuối cùng hắn mới dám khẳng định Lâm Nam là bị ** sướng đến bật khóc.
Hai người vui sướng đầm đìa làm xong thần pháo, lúc này Lâm Nam đã bị hắn lăn lộn đến chết đi sống lại, hai chân mềm nhũn được Trương Lão Hán ôm xuống giường đánh răng rửa mặt, Trương Lão Hán nhớ đến điều ước nhục mất nước mà Lâm Nam đồng ý, thế là đi vào phòng bếp tìm quần lót ren màu đen nằm trên bệ bếp mặc vào cho Lâm Nam, thời tiết bây giờ đang nóng nên không mặc quần áo cũng sẽ không bị cảm.
"Em... Em muốn mặc quần áo..." Lâm Nam đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị.
"Trên có áo, dưới có quần, không phải quần áo à, em đừng yêu cầu quá nhiều." Trương Lão Hán quả quyết từ chối, rồi đi làm cơm sáng.
Lâm Nam đỏ mặt đứng trong sân nửa ngày, thấy Trương Lão Hán đang bận nấu mì không thèm để ý tới thì mới đi chậm rì vào phòng bếp, cam chịu nói: "Chú... Chú chưa nói cho em biết..." Nói tới đây thì ngượng nói không nên lời, chợt nói tiếp: "Cái kia..."
"Cái nào?" Trương Lão Hán vớt mì ra bỏ vào nồi súp.
"Thì... Cái kia..." Lâm Nam tức giận, Trương Lão Hán rõ ràng đang chơi xấu.
"Cuối cùng là cái nào?" Trương Lão Hán đổ mì và súp vào trong chén, rải hành lá cắt nhỏ lên.
"Chú..." Lâm Nam tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Trương Lão Hán mừng thầm, tiếp tục giả ngu, bưng hai chén mì đi về phía nhà chính: "Không hỏi nữa thì ăn mì."
Bây giờ Lâm Nam rất tức giận, Trương Lão Hán kêu cậu mặc thì cậu mặc, kết quả Trương Lão Hán không chỉ lật lọng, mà thấy cậu tức giận cũng không quan tâm. Lần này cậu cố chấp đứng cạnh cửa phòng bếp rầu rĩ không vui.
Trương Lão Hán ăn hết nửa chén mì mà vẫn không thấy người đi vào, đi ra tìm thì thấy cơ thể trắng muốt đang đứng cạnh cửa phòng bếp, bộ phận quan trọng trên người đều được hai miếng vải màu đen che kín, rõ ràng phong cảnh ở dưới lớp vải hắn đều đã thưởng thức qua, nhưng khi bị che khuất lại trở nên thần bí mê người một cách vô cớ.
Trương Lão Hán nhìn mà đỏ mắt, cười tủm tỉm vẫy tay với Lâm Nam: "Lại đây."
Lâm Nam không di chuyển, chỉ liếc một cái ánh mắt đáng thương về phía hắn.
Trương Lão Hán nheo mắt lại: "Em chọn tự mình đi lại đây hay là tôi tự mình đi qua, nếu tôi đi qua thì sẽ không kết thúc một cách đơn giản đâu."
Lâm Nam thở hổn hển phồng má, tuy có hơi giận nhưng cậu cũng sợ Trương Lão Hán nổi giận, thế là vừa do dự vừa đi chậm rì rì qua.
Chờ cậu đi tới cạnh cửa thì Trương Lão Hán đã mất bình tỉnh, hắn vươn tay kéo cậu vào phòng, úp cậu nằm sấp trên đùi, giơ bàn tay tát một cái bốp xuống bờ mông múp rụp trắng nõn, mắng: "Ai kêu em không ăn cơm!"
"Oa... Hức hức..." Lâm Nam bị đánh kêu lên một tiếng, sau đó lì lợm cắn môi khiến cái miệng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.
Cái mông trắng nõn rất nhanh đã ửng hồng, hai sườn mông thịt màu đỏ hồng lộ ra khu tam giác bị quần lót màu đen che khuất, trông nó càng thêm thần bí và quyến rũ, Trương Lão Hán nhìn mà lòng ngứa ran, thế là vỗ vào quần lót mấy cái, mới cảm thấy mông thịt dưới lòng bàn tay rất đàn hồi và mềm mại, muốn ngừng mà không được.
Lâm Nam đang ấm ức trong lòng thì bị Trương Lão Hán tét mông, lúc này im re nằm trên đùi Trương Lão Hán rơi nước mắt.
Trương Lão Hán đánh đã đời mới nghe thấy tiếng khóc của Lâm Nam, hắn sợ mình đánh đau quá nên bắt đầu đặt bàn tay lên cái mông mềm mụp xoa nắn, hắn vừa xoa ngón tay vừa mờ ám vuốt ve viền hoa trên kẽ mông cách lớp quần lót xuyên thấu, tay khác lại sờ mặt Lâm Nam: "Đừng khóc, còn khóc là lão tử đánh tiếp, không khóc thì không đánh."
Lâm Nam ấm ức khóc nấc, khi được Trương Lão Hán dỗ thì nước mắt rơi không ngớt, Trương Lão Hán hết cách đành bế cậu lên, tách hai chân cậu ra ngồi trên đùi mình, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng và chóp mũi hồng hồng vì khóc của Lâm Nam, nhìn giống như đã chịu rất nhiều oan ức.
Nhất thời những suy nghĩ dâm dục của Trương Lão Hán đều chạy hết, trong tim chợt ập đến cảm giác khác thường không nói nên lời, hắn hốt hoảng: "Đừng khóc..." Hắn vụng về vươn tay lau nước mắt cho Lâm Nam, lại không biết an ủi Lâm Nam kiểu gì.
Lâm Nam ấm ức dụi mắt, vừa dụi vừa nấc, bả vai gầy yếu giật giật.
Trương Lão Hán thở dài, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói một câu: "Xin lỗi."
Lâm Nam không thể tin mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, kinh ngạc đến mức quên khóc.
Trương Lão Hán ho khan một tiếng, vươn tay che đôi mắt tròn xoe của cậu: "Nhìn lão tử làm gì? Lão tử làm em khóc là lão tử sai, vậy nên lão tử xin lỗi."
Lâm Nam chưa từng thấy Trương Lão Hán yếu thế như vậy, hắn như một cục đá bự không có vết nứt và luôn lấy mình làm trung tâm, bây giờ hắn lại vì cậu khóc mà xin lỗi, đúng là chưa từng thấy, cậu kinh ngạc rơm rớm nước mắt.
Trương Lão Hán cảm giác cái mặt mo có hơi không nén được giận, nhưng vừa nghĩ đến người trong ngực này chính là vợ của hắn, chồng dỗ dành vợ thì có gì sai, dù sao đóng cửa thì cũng lên giường giải quyết, sợ gì.
Thế là hắn cực kỳ hào phóng kéo tay cậu xuống nhìn vào khuôn mặt đầy nước, còn hắn thì bị đôi mắt trong trẻo giống như nai con của Lâm Nam nhìn chằm chằm.
"Đừng... Đừng khóc." Trương Lão Hán ăn nói vụng về, nói tới nói lui vẫn là những lời này.
Cái mặt mo mất tự nhiên nhăn nhó thành một cục trông rất xấu, không biết có phải là nhìn hoài nên quen hay không, mà Lâm Nam cảm thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Trương Lão Hán có hơi đáng yêu.
Tính tình Lâm Nam mềm mụp nên Trương Lão Hán vừa xin lỗi xong là cậu đã cảm thấy hơi nguôi giận, nhưng cậu vẫn còn hơi ấm ức, thế là vẫn kinh ngạc nhìn Trương Lão Hán.
"Mẹ nó." Trương Lão Hán chửi thầm, hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn: "Muốn lão tử làm gì thì em mới nín."
Lâm Nam bị hành động ăn nói khép nép của hắn làm cho vênh mặt, lúc này cũng không im lặng nữa mà nhỏ giọng kể tội: "Chú đánh em."
Trương Lão Hán nghẹn lời: "Lão... Tôi có đánh em sao? Sức cũng chưa dùng."
Hắn còn muốn đánh cậu kiểu tình cảm gì? Lâm Nam chán nản, ngậm miệng, ánh mắt tức giận nhìn Trương Lão Hán.
Trương Lão Hán biết mình lại nói sai, thế là lúng ta lúng túng sửa miệng: "Tôi... Là tôi không tốt, được chưa."
Lâm Nam vẫn im re, Trương Lão Hán đành phải hạ thấp thái độ: "Em còn muốn thế nào?"
Lúc này Lâm Nam mới mở miệng: "Sau này chú không được đánh em, tét mông cũng không được."
Trước hết phải dỗ cậu cho xong đã, chuyện sau này thì sau này lại nói, Trương Lão Hán cam chịu gật đầu: "Ừ."
"Sau này chuyện chú đã đồng ý với em thì chú nhất định phải thực hiện." Lâm Nam lại nói, giọng nói mềm mụp mang theo nức nở khiến Trương Lão Hán nghe mà ngứa ngáy trong lòng, đúng là hắn có lỗi trước, thế là Trương Lão Hán lại gật đầu, nếu ngày thường Lâm Nam dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn thì có khả năng hắn cũng sẽ đồng ý hết tất cả mà không cần nguyên tắc.
"Còn có... Em hỏi chú cái gì, chú đều phải trả lời em, nói cho em biết, không được giả ngu lừa cho qua chuyện."
"Được." Trương Lão Hán khẽ cắn môi, cho dù cậu vợ nhà mình phiền muốn chết thì vẫn phải chiều.
Lúc này Lâm Nam mới hài lòng, nhưng khi thấy Trương Lão Hán gục đầu xuống giống như một động vật trung thành thì chợt mềm lòng, đúng là Trương Lão Hán đối xử với cậu tốt hơn người khác, thỉnh thoảng làm sai thì vẫn nên tha thứ.
Lúc này cậu mới mềm nhũn dựa vào lồng ngực Trương Lão Hán: "Nếu đã đồng ý thì nhất định phải thực hiện."
Trương Lão Hán vừa nghe được lời này thì biết hôm nay mình sẽ thoát nạn, thế là vội vàng ôm lấy cậu: "Tôi Trương Lão Hán nói được làm được."
Thế là hai người ôm nhau một hồi, thẳng đến khi bụng nhỏ của Lâm Nam truyền đến tiếng "Ọc ọc." Lâm Nam mới vùi khuôn mặt đỏ bừng vào quần áo của Trương Lão Hán.
"Ha ha ha." Trương Lão Hán cười to: "Đói bụng à, mau ăn mì sợi đi."
Lâm Nam xấu hổ muốn chết, cậu giống như đà điểu vùi đầu vào ngực Trương Lão Hán không nhúc nhích, Trương Lão Hán nhìn thấy vành tai hồng hồng mà ngứa ngáy trong lòng, không biết bé song nhi này chuốc thuốc gì mà khiến hắn không thể nào cầm lòng được.
Trương Lão Hán ngậm một đũa mì rồi nâng gò má nóng hổi ở trong ngực lên, trong khi Lâm Nam chưa kịp phản ứng thì hắn đã bóp cái miệng nhỏ, đút mì vào trong miệng Lâm Nam.
"A..." Lâm Nam bị chặn miệng nên kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng lôi kéo sợi mì nhỏ dài phun ra nuốt vào giữa răng và môi, hai người đút cho nhau những sợi nước miếng đầy sắc tình.
Đút xong một đũa thì mặt Lâm Nam đã đỏ rực, cậu lại vùi đầu vào trong ngực Trương Lão Hán, Trương Lão Hán không nhịn được mà trêu chọc: "Tối hôm qua tôi cũng đút em như vậy, không phải em ăn rất ngon sao? "
Lâm Nam nằm ở trong ngực hắn, nhỏ giọng phản bác: "Đó là do chú... Chú làm em... Không còn sức."
Trong lòng Trương Lão Hán nóng lên, bây giờ hắn rất muốn làm cho Lâm Nam không còn sức, hắn vươn bàn tay ra sau sờ lên tấm lưng trơn bóng của Lâm Nam, lại sờ xuống cái mông.
"Á..." Lâm Nam thở hổn hển đẩy hắn ra: "Chú... Tại sao chú lại..." Cậu vẫn không hiểu, tại sao Trương Lão Hán lại có nhiều tinh lực như vậy.
"Tại sao lại muốn ** em?" Trương Lão Hán giúp cậu bổ sung hoàn chỉnh, bàn tay xoa trực tiếp lên hai miếng thịt mông, ngón tay cũng mò vào trong mép quần, vuốt ve lỗ đít dọc theo khe mông: "Em là vợ của lão tử, lão không ** em thì ** ai? Vừa nhìn thấy em là lão tử đã muốn ** vào cái *** nhỏ, ** *** em ngập nước, ** đến mức cái miệng của em chỉ biết rên dâm, bắn đầy tinh dịch vào tử cung nhỏ, ** em mang thai sinh cho lão tử một đống con."
"Á!" Lâm Nam bối rối che mặt kêu to: "Chú... Chú đừng nói nữa..." Nghe thấy những lời dâm dục của Trương Lão Hán, cậu đã... *** nhỏ đã n*ng không chịu được.
Trương Lão Hán nghe thì cười nhẹ một tiếng: "Đĩ dâm có phải là muốn bị ** hay không?"
"Không... Không phải, chú đừng nói nữa!" Khuôn mặt Lâm Nam đỏ rực, Trương Lão Hán mặt dày vãi chưởng.
Trương Lão Hán trực tiếp xem nhẹ lời nói dối của cậu, đưa ngón tay kéo một bên dây quần lót ra khiến quần lót ren treo lủng lẳng trên bắp đùi còn lại, Trương Lão Hán bẻ hai cánh mông múp rụp rồi thọc mạnh dương v*t vào lỗ đít.
"A... Ưm..." Lâm Nam cong eo ưỡn người về phía trước, cây gậy bự cứng rắn chọc thủng trực tràng, quy đầu sắc bén cũng vất vả đỉnh về trước tuyến tiền liệt, Lâm Nam bị cọ đến mức sướng như tiên, một khi tuyến tiền liệt bị kích thích thì tuyến tiền liệt ngay lập tức sẽ tiết ra chất lỏng nhớp nháp, khiến đường ruột nhanh chóng trở nên trơn ướt và thông thuận.
"Lỗ đít nhỏ kẹp giỏi quá, sướng muốn chết." dương v*t nằm trong đường ruột mềm mại khiến Trương Lão Hán sướng đến mức thoải mái cả người, hắn nhìn hai chén mì sợi sắp nguội ở trên bàn, thế là tiện tay vỗ vỗ thịt mông: "Lỗ đít cứ ngậm dương v*t bự trước đã, lát nữa ăn cơm xong mới đút no lỗ đít của em."
Lỗ đít nhạy cảm ngậm lấy một côn th*t nóng bỏng nên Lâm Nam không thể nhúc nhích, chỉ cần hơi nhúc nhích thì quy đầu bự sẽ cọ xát vào tuyến tiền liệt không chút thương tiếc, cái khoái cảm chết người này làm cậu sắp nhịn hết nổi, hơn nữa bụng cậu cũng rất đói.
Thế là cậu đành chấp nhận lời đề nghị của Trương Lão Hán, cậu nâng cao cơ thể lên, miễn cho tuyến tiền liệt bị cọ trúng, lúc này cậu mới tỉnh táo ăn mì sợi mà Trương Lão Hán đút, mì sợi dai mềm kết hợp với nước súp thanh mát và mùi thơm nhẹ của hành lá, làm khơi dậy sự thèm ăn, Lâm Nam giơ chén lên trời húp sạch nước súp, ăn đến mức bụng nhỏ có hơi phồng lên.
Trương Lão Hán cầm chén đặt sang một bên, ăn no nên cả người hắn tràn đầy tinh lực dùng không hết, ác ý hỏi: "Ăn no rồi?"
Lâm Nam ngoan ngoãn gật đầu, do ăn mì nên trán cậu đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Trương Lão Hán càng nhìn càng thích, hắn lập tức bế Lâm Nam lên đặt cậu nằm ngửa ở trên bàn, côn th*t chôn trong cơ thể Lâm Nam cũng xoay về phía trước, Trương Lão Hán cười nói: "Cái miệng nhỏ ở trên no rồi, nên bây giờ phải đút cái miệng nhỏ ở phía dưới ăn thôi."
"Uhm A..." Lâm Nam không hề phòng bị bị hắn lật người, cậu cảm giác đồ ăn trong dạ dày đã bị đảo lộn đến mức loạn cào cào, mì sợi sắp trào lên cổ họng khiến cậu hít thở khó khăn, kêu lên: "Chậm... Chậm lại... Chú... Muốn ói..."
Trương Lão Hán cũng không muốn đồ ăn vất vả đút vào bị ói ra, thế là động tác của hắn rất nhẹ, hắn đẩy nhẹ lửa nóng vào trực tràng rồi cẩn thận nghiền nát, cái miệng vẫn không nhịn được mà oán giận: "Thật yếu ớt."
Lâm Nam ăn no nên có hơi lười biếng nằm cả người ở trên bàn ăn, quần lót ren màu đen vẫn còn treo lủng lẳng trên bắp chân, cậu bị Trương Lão Hán bẻ bắp đùi khiến hạ thân trắng nõn không có lông lộ ra, các nếp nhăn ở lỗ đít bị kéo căng ngoan ngoãn ngậm lấy cây gậy đen bự, tỏa ra hơi thở lười biếng và gợi cảm.
Trương Lão Hán ăn no nên sức cũng đủ, hắn cắm vào đường ruột cọ xát một hồi, Lâm Nam bị kiểu làm tình chậm rì này tra tấn đến mức nước mắt rưng rưng, dương v*t nhỏ cũng bắn khi bị khoái cảm của tuyến tiền liệt kích thích, còn Trương Lão Hán thì vẫn n*ng hừng hực không giảm.
"Chú... Xin chú... Em không được... Không được..." Lâm Nam xin tha.
Tuy Trương Lão Hán cũng muốn ** mạnh bạo, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải cẩn thận mới cho ra được sản phẩm hoàn mỹ chứ, hắn không ngừng cẩn thận cắm vào điểm G của lỗ đít, Lâm Nam bị ** bắn khoảng hai lần, cửa lỗ đít bị dịch tuyến tiền liệt nhuộm ướt cũng co rút dữ dội, lúc này Trương Lão Hán mới tách mép *** đỏ tươi ra, lộ ra cửa âm đ*o ở giữa, hắn rút cây gậy đen ra khỏi lỗ đít rồi chậm rãi cắm vào âm đ*o.
"Á... Ưm... A... " Lâm Nam run rẩy bụng nhỏ, âm đ*o vừa bị cọ xát và xâm lấn nhanh chóng truyền đến khoái cảm giống như điện giật khiến cả người tê dại không thôi, Lâm Nam lớn tiếng rên rỉ, đôi tay khó nhịn nắm chặt lấy mép bàn, chân cũng siết chặt cái eo cường tráng của Trương Lão Hán, cậu liều mạng thở dốc vì không còn sức thừa nhận.
Cơn va chạm và cọ xát kéo dài không dứt này, không chỉ chăm sóc các huyệt đạo mềm mại mà mỗi lần va chạm đều như muốn đâm linh hồn của cậu bay ra khỏi cơ thể, Lâm Nam không ngừng vặn vẹo cơ thể nhưng vẫn không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Trương Lão Hán, cậu chỉ đành mở rộng bắp đùi để côn th*t bự của Trương Lão Hán không ngừng thăm dò và khuấy đảo trong cơ thể.
Lâm Nam suýt ngất vì *** nhỏ bị ** tê rần, lúc này Trương Lão Hán mới vừa lòng, chợt đẩy mạnh hông, cắm thẳng vào tử cung đã bị ** mềm, ống dẫn tinh mở rộng kích động một luồng nhịp đập mạnh mẽ từ hai trứng dái nặng trĩu, giống như dung nham phun trào bắn thẳng vào buồng tử cung yếu ớt, Lâm Nam bị bắt đi lên đỉnh lần thứ hai, tử cung co rút dữ dội điên cuồng tiết ra dịch tử cung, vốn dĩ tối hôm qua và sáng nay buồng tử cung đã bị Trương Lão Hán bắn vào hai bong bóng tinh dịch, bây giờ lại bị hắn cưỡng ép bắn vào bong bóng tinh dịch thứ ba thì buồng tử cung nhỏ xíu nào còn chỗ để chứa, nó căng trướng phồng lên, vừa đau lại vừa khó chịu.
Lâm Nam rên rỉ vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Trương Lão Hán, nhưng Trương Lão Hán đang sướng tới nóc nào chịu buông tha, hắn siết chặt eo nhỏ, quy đầu đứng vững vàng bắn liên tục vào buồng tử cung chừng hai ba phút, thì dương v*t cứng rắn mới mềm xuống.